Siêu Cấp Binh Vương

Chương 189: Chương 189: Liệp Ưng Johnan Trả Thù




Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, trong nội tâm bay lên một cổ cảm giác bất an. Lâm Nhu Nhu đã đi Nam Phi, như vậy người mà đối phương nói là ai? Chẳng lẽ là Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã?”Liệp Ưng Johnan, phải không?” Diệp Khiêm thăm dò hỏi. Trừ hắn ra, Diệp Khiêm thật đúng là nghĩ không ra người nào khác.

“Rốt cuộc cũng biết ta là ai? Ừ, vẫn thật không nghĩ tới, Lang Vương Diệp Khiêm còn rất phong lưu, vậy mà trái ôm phải ấp, hơn nữa người nào cũng là tuyệt sắc giai nhân. Các nàng cũng thực biết hưởng thụ, sớm như vậy mà đã đi spa, không biết ta bóp cò, sẽ có kết quả gì.” Liệp Ưng Johnan âm lãnh nói.

Diệp Khiêm hơi sững sờ, thầm nghĩ, hai nha đầu ngu ngốc, sáng sớm đi spa làm cái gì a, chẳng lẽ những ngày này các nàng đều tới nơi này? Các nàng đến cùng là đang làm cái gì à? Diệp Khiêm một hồi phiền muộn, thế nhưng mà đây không phải chuyện cần quan tâm lúc này, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình, nói: “Làm sao ngươi biết số điện thoại của ta?”

“Long có Long đường, xà có đường xà, muốn biết số điện thoại của một người cũng không phải việc gì khó, ngươi nói đúng không? Lang Vương Diệp Khiêm.” Liệp Ưng Johnan nói.

“Ngày hôm qua ngươi may mắn thoát chết, ta nếu là ngươi, đã mau chóng ly khai thành phố Thượng Hải.” Diệp Khiêm nói.

“Ly khai? Ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ta có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy sao? Hơn nữa, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Chỉ sợ ta muốn rời đi, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.” Liệp Ưng Johnan nói.

“Ngươi không phải là muốn tìm ta báo thù sao, không cần phải đụng tới người vô tội, đây không phải là phong cách làm việc của quân nhân chúng ta. Nói đi, ngươi muốn thế nào?” Diệp Khiêm nói.

“Ta hiện tại là một tên điên, ngươi ngàn vạn lần đừng kích động ta, ta sợ ta khống chế không nổi, tay hơi run thì hai nữ nhân của ngươi liền hương tiêu ngọc vẫn.” Liệp Ưng Johnan nói, “Nếu không muốn hai nàng chết, thì làm như lời ta nói. Ngươi lập tức đến trung tâm chăm sóc sắc đẹp XX, nhớ kỹ, không được thông báo cho thủ hạ của ngươi, nếu để cho ta nhìn thấy trừ ngươi ra còn có những người khác, thì đừng trách ta lạt thủ tồi hoa.”

Diệp Khiêm cười lạnh, nói: “Đối phó một mình ngươi, còn không cần phải quá nhiều người, một mình ta là đủ rồi.”

“Hi vọng như thế.” Liệp Ưng Johnan nói.

Cười lạnh một tiếng, Diệp Khiêm cúp điện thoại, lái xe trực tới trung tâm chăm sóc sắn đẹp XX. Trên đường đi, Diệp Khiêm cũng muốn gọi điện thoại cho Tần Nguyệt, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cũng không có gọi. Hiện tại Diệp Khiêm cũng không phải xác định, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã đến cùng có bị Liệp Ưng Johnan bắt cóc hay không. Vừa rồi nghe khẩu khí của hắn, càng giống như Liệp Ưng Johnan không có bắt cóc các nàng, bất quá có thể để xác định chính là tánh mạng của các nàng khẳng định đang bị uy hiếp, có lẽ, Liệp Ưng Johnan từ một nơi bí mật gần đó dùng súng ngắm nhắm ngay hai người.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng không xác định, rốt cuộc là tình huống nào. Nếu như là loại sau thì chỉ cần mình gọi điện thoại cho Tần Nguyệt, xác định vị trí của các nàng, thì có thể rất nhanh tìm được Liệp Ưng Johnan. Thế nhưng mà, nếu như mà không phải, thì sẽ mang đến cho các nàng nguy hiểm, vì vậy, cân nhắc cả buổi, Diệp Khiêm cũng không có gọi cú điện thoại này.

Đến cửa ra vào trung tâm sắc đẹp XX, Diệp Khiêm đem xe ngừng lại, đem chỗ ngồi hạ xuống nằm ngang. Diệp Khiêm cũng không biết Liệp Ưng Johnan có ở chỗ này hay không, nếu như là đang trốn ở chỗ hẻo lánh, mình nếu như tùy tiện đi ra ngoài, nói không chừng sẽ bị hắn bắn chết.

Diệp Khiêm lấy điện thoại di động ra gọi, nói: “Ta đã đến, ngươi ở đâu? Không phải là sợ hãi không dám đến đây chứ?”

Liệp Ưng Johnan cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng như vậy gấp, vội vã đi gặp Chúa Giêsu sao? Ngươi bây giờ xuống xe, đi đến đầu phố bên cạnh.”

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, hiện tại hắn một trăm phần trăm khẳng định, Liệp Ưng Johnan đang ở phụ cận, hơn nữa còn có thể đem nơi này và góc phố bên cạnh nhìn thấy rõ ràng. Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm quay cửa kính xe xuống, cũng không có duỗi đầu ra, chỉ ở trong xe nhìn ra phía ngoài tìm tòi một hồi. Không có phát hiện bóng dáng của Liệp Ưng Johnan, bất quá mấy tòa nhà cao tầng xung quanh có khả năng là nơi hắn đang ẩn núp.

Chỉ là, Diệp Khiêm cũng không khẳng định Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã có ở trong tay của hắn hay không.

Sau khi xuống xe, Diệp Khiêm mượn chướng ngại vật đi về phía trước, rất nhanh liền đến đầu phố. Điện thoại lại vang lên. Diệp Khiêm vừa mới bắt máy, Liệp Ưng Johnan liền nói, “Ngươi bây giờ đi lên tầng cao nhất của tòa nhà trước mặt.”

Nói xong, liền cúp điện thoại, cũng không để cho Diệp Khiêm có cơ hội nói chuyện. Diệp Khiêm càng thêm khẳng định, Liệp Ưng Johnan ở ngay phụ cận. Xoay người, Diệp Khiêm hướng mái nhà những cao ốc sau lưng nhìn lướt qua, cũng không có phát hiện bóng dáng Liệp Ưng Johnan, không khỏi nhíu mày. Xem ra tiểu tử này ẩn tàng rất tốt.

Tiến vào trong cao ốc, Diệp Khiêm ngồi thang máy hướng sân thượng đi tới.

Vừa lên sân thượng, Diệp Khiêm liền trốn ở sau lưng một cái khung sắt thép. Đang nghĩ ngợi bước tiếp theo nên làm gì, thì Liệp Ưng Johnan lại gọi điện thoại tới.

“Trông thấy túi du lịch bên cạnh không? Bên trong có đồ vật mà ngươi cần.” Liệp Ưng Johnan nói.

Diệp Khiêm nghi hoặc nhìn lướt qua bốn phía, quả nhiên phát hiện có một cái túi du lịch, đi qua mở ra nhìn, bên trong rõ ràng là linh kiện súng ngắm đã được gỡ ra.”Có ý tứ gì?” Diệp Khiêm có chút nghi ngờ hỏi.

“Cho ngươi 10 phút thời gian, 10 phút nếu như ngươi không thể giải quyết được ta, như vậy thực xin lỗi, nữ nhân của ngươi sẽ chết. Ngươi không phải Lang Vương Diệp Khiêm sao, ta muốn nhìn ngươi làm thế nào cứu nữ nhân của ngươi.” Liệp Ưng Johnan nói.

“Ngươi là muốn cùng ta solo?” Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.

“Đúng vậy, ta chỉ muốn chứng minh cho tất cả mọi người, Lang Vương Diệp Khiêm cũng chỉ là hư danh. Ngươi chú ý, từ giờ trở đi ta tùy thời hướng ngươi nổ súng. Tự cầu phúc nhiều a!” Liệp Ưng Johnan nói xong, liền cúp điện thoại. Ngay sau đó liền nghe “Phanh” một tiếng, một viên đạn bắn vào vách tường sát bên người.

Diệp Khiêm nhướng mày, cầm lấy túi du lịch, ngay tại chỗ lăn một vòng, trốn đến đằng sau một chướng ngại vật. Lấy ra linh kiện bên trong túi du lịch nhanh chóng lắp ráp. Ngắn ngủn không đến một phút đồng hồ, một khẩu súng bắn tỉa đã xuất hiện trong tay Diệp Khiêm. Quay đầu nhìn thoáng qua vị trí của viên đạn vừa rồi, Diệp Khiêm hướng cao ốc đối diện nhìn lại, quả nhiên trông thấy một bóng người, nhất định là Liệp Ưng Johnan không thể nghi ngờ.

Diệp Khiêm cũng không có vội vã nổ súng, bởi vì Liệp Ưng Johnan ẩn núp vị trí rất tốt, Diệp Khiêm cũng không có mười phần nắm chắc một kích tất trúng. Cởi áo của mình ra, Diệp Khiêm để ở một bên, cố ý lộ ra một góc áo ở bên ngoài. Quả nhiên, “Phanh” một tiếng truyền đến, áo của hắn bị viên đạn xuyên thấu.

Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, giơ súng lên bắn qua. Bởi vì thời gian quá ngắn, Diệp Khiêm cũng không có bắn trúng Liệp Ưng Johnan, mà bắn vào trên vách tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.