Siêu Cấp Cường Giả

Chương 66: Q.1 - Chương 66: Đánh cuộc kiếp trước.




Ánh mặt trời chói chan.

Trên sân thượng, Tần Đông Tuyết thân một bộ váy liền áo màu trắng, dưới chân đi một đôi giày vải màu hoa sắc, cả người làm cho người ta cảm giác một loại thanh thuần nhưng mà cho dù thanh thuần đi cỡ nào đi nữa thì không thể che dấu được vẻ cao quý, tao nhã vốn đã có của nàng.

Giờ phút này nàng giống như là một tiên nữ trên trời hạ phàm xuống nhân gian.

Gió nhẹ thổi qua làm mái tóc dài của nàng nhẹ bay, mái tóc che cả khuôn mặt nàng nhưng không cách nào che dấu được ý cười trên khuôn mặt của nàng, càng không thể che dấu ánh mắt thâm tình kia của nàng.

Nàng không hề nhúc nhích, chỉ đứng nhìn thiếu niên đang tràn ngập oán khí kia.

Ánh mắt nhu tình như nước, giống như là một vật nhỏ đánh trúng vào trái tim của Bùi Đông Lai .

Bá.

Bùi Đông Lai nhẹ nhàng buông tay, chiếc điện thoại Nokia trong tay hắn liền rớt xuống đất.

Tần Đông Tuyết thấy một màn như vậy thì mấy máy cười, nụ cười càng lúc càng đậm.

Sau đó.

Trong lúc Tần Đông Tuyết đã cho rằng chiếc điện thoại sẽ rơi xuống đât thì đột nhiên Bùi Đông Lai liền xoay người đưa tay rồi, thuận tay chụp lấy cái điện thoại, cả động tác đều rất hành văn liền mạch lưu loát.

Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ xuất ra chiêu này nên Tần Đông Tuyết hơi giật tình, há to miệng ra.

Bùi Đông Lai thấy thế liền lộ ra một vẻ mặt tươi cười, bước đến gần Tần Đông Tuyết .

Trên sân thượng, Tần Đông Tuyết thấy Bùi Đông Lai đi tới thì nàng cũng không có bước lên, nàng cúi đầu xuống hé miệng cười, nhẹ nhàng đá mấy hòn đá dưới đất.

Mặc dù là cúi đầu nhưng ánh mắt của Tần Đông Tuyết vẫn đang âm thầm quan sát Bùi Đông Lai .

Dần dần, thân ảnh của Bùi Đông Lai càng lúc càng gần nàng, thấy thế thì trái tim của nàng liền đập nhanh hơn.

Cảm xúc khẩn trương cùng ngượng ngùng làm cho khuôn mặt của nàng đỏ ửng.

Chẳng biết tại sao lúc này nhìn thấy bộ dạng trẻ con của Tần Đông Tuyết thì trong lòng của Bùi Đông Lai tràn ngập vui sướng, khóe miệng lơ đang nhếch lên một cái.

Rốt cục, ngay khi Tần Đông Tuyết ngừng thở, toàn thân cứng ngắc thì Bùi Đông Lai là đi tới trước mặt của nàng, cách chỗ nàng đứng chừng một thước, hắn cũng không nói lời nào chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Ánh mắt nhìn thấy ánh mắt của Bùi Đông Lai mang theo vài phần thâm tình cùng vài phần thưởng thức thì Tần Đông Tuyết liền dừng đá mấy hòn đá ở dưới chân, toàn thân có vẻ hơi cứng ngắc, nàng không không đủ dũng khí để có thể ngẩng đầu để cùng đối diện với Bùi Đông Lai .

- Bùi Đông Lai đồng học, anh không biết như vậy là thiếu lễ phép sao ?

Không biết qua bao lâu, mắt thấy Bùi Đông Lai vẫn không nói lời nào thì Tần Đông Tuyết mới lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, giả vờ nói:

- Mặt khác, không phải anh tìm em có chuyện sao? Như thế nào mà sau khi gặp mặt thì cái mặt anh như cái bánh tráng, không nói lời nào vậy.

Ách..

Bùi Đông Lai vốn là đang xem bộ dạng thẹn thùng của Tần Đông Tuyết , ngạc nhiên khi nghe được được lời nói này của Tần Đông Tuyết thì hắn liền lập tức nghẹn lời.

"Hì hì..."

Tần Đông Tuyết thấy Bùi Đông Lai lộ ra bộ dáng không biết làm sao thì trở nên vui vẻ.

Nụ cười này làm cho Bùi Đông Lai liền trở nên hết xấu hổ, hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia kia của Tần Đông Tuyết , đối diện với cặp mắt mê người kia thì hắn cũng chút né tránh nào mà tỏ ra chân thành nói:

- Mời vừa rồi ở trong hội trường thì anh không có cảm ơn em, bởi vì anh cảm thấy được ở trong trường hợp ấy mà mở miệng ra nói hai chữ cảm ơn thì không đủ thành ý------ cảm ơn em!

Lúc trước khi còn ở trong hội trường thì Tần Đông Tuyết bởi vì câu nói sau cùng của Bùi Đông Lai giành cho Nạp Lan Minh Châu nên trong lòng nàng mới có cảm giác mất mát.

Trong khoảng khắc này, nàng rất muốn... rất muốn Bùi Đông Lai nói rằng người đó chính là nàng.

Bởi vì lúc trước nàng có một ước định với Bùi Đông Lai .

Mặc dù là Bùi Đông Lai không nhớ rõ cái ước định kia nhưng mà nàng lại nhớ kỹ lời ước định đó, hơn nữa nàng rất muốn chính miệng của Bùi Đông Lai nói ra.

Lúc này nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì nụ cười trên mặt của nàng liền đọng lại nhất thời trong lòng nàng liền tràn ngập một loại cảm xúc có tên là cảm động.

- Cảm ơn em vì cái gì ?

Nụ cười trên mặt Tần Đông Tuyết lại càng trở nên rạng rỡ giống như là một đóa hoa mẫu đơn nở rộ vậy, nhất tiếu khuynh thành.

- Rất nhiều, rất nhiều.

Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói, giọng nói rất nhu hòa.

Rất nhiều…

Bên tai vang lên hai chữ này lại thấy Bùi Đông Lai hiện ra ánh mắt nhu tình thì Tần Đông Tuyết liền cảm thấy trong ngực của mình bị một cái gì chặn lại, nàng định mở miệng nói ra cái gì nhưng một chữ không nói ra được.

- Còn nhớ rõ sau khi trận bóng rổ kết thì anh đã nói với em, sự việc đánh cược của chúng ta đó.

Mắt thấy Tần Đông Tuyết không nói lời nào thì Bùi Đông Lai liền cười nói.

Nghe thấy Bùi Đông Lai nhắc đến việc đánh cược lần trước thì trong lòng Tần Đông Tuyết thầm mỉm cười, trên mặt hiện lên một vẻ ngượng ngùng cùng với lúng túng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, khẩu thị tâm phi (*)nói:

- Em có đánh cược với anh sao ?

- Có chứ sao không có?

Bùi Đông Lai híp mắt nhìn vào Tần Đông Tuyết .

- Không có.

Tần Đông Tuyết kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên đắc ý.

- Tần Đông Tuyết đồng học, em xác định cùng với khẳng định là không có sao?

Bùi Đông Lai lại hỏi.

- Em xác định cùng với khẳng định là không có.

Tần Đông Tuyết cười mỉm nhìn Bùi Đông Lai , nàng không khỏi nhớ lại lần nói chuyện của mình với Bùi Đông Lai trước đây.

Bùi Đông Lai bởi vì sau này nghe được Tần Đông Tuyết bổ sung thêm một câu: “ Chỉ cần anh dám, em sẽ kêu lên là vô lễ.” Thì vẻ mặt của hắn liền trở nên chật vật, một đầu hắc tuyến.

Lúc này đây.

Nghe được Tần Đông Tuyết trả lời như vậy thì Bùi Đông Lai lại không có vẻ chật vậy.

Dưới ánh mắt trời, hắn bước lên từng bước, tay trái vòng qua cái eo thon của Tần Đông Tuyết , nhẹ nhàng ôm lấy.

“A…..”

Bùi Đông Lai thình lình làm ra hành động như thế này thì khiến cho cả người Tần Đông Tuyết cứng ngắc, theo bản năng nàng kêu lên một tiếng, sau đó cả người nàng trực tiếp bị Bùi Đông Lai kéo vào trong lòng.

Ôm thân thể của Tần Đông Tuyết vào lòng thì Bùi Đông Lai có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mềm mại cùng với mùi thơm trên người của Tần Đông Tuyết , mùi thơm kia giống như là thuốc kích thích hoặc giống như là thuốc độc làm cho hắn nghiện, làm cho hắn mất phương hướng.

Cảm nhận được cơ thể cực nóng của Bùi Đông Lai lại nghe được tiếng tim đập của hắn thì Tần Đông Tuyết giống như là một con sơn dương vẫn núp ở trong lòng của Bùi Đông Lai , một cử động cũng không dám làm.

Sau đó, ngay khí Tần Đông Tuyết đang im lặng chăm chú nhìn vào Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nâng cái cằm nhỏ nhắn của nàng lên, nhắm ngay đôi một khiêu gợi của nàng rồi chậm rãi …. ( tự hiểu )

Thân thể của Tần Đông Tuyết trở nên căng thẳng, theo bản năng muốn kháng cự một chút nhưng sau đó lại yên tĩnh trở lại, theo bản năng nàng nhắm hai mắt lại, lông mi run lên nhè nhẹ, đôi môi khêu gợi kia giống như là một đóa hoa kiều diễm. ( Làm mình thèm bỏ mợ )

Ngay sau đó.

Nhận thấy được hai phiến dày cực nóng hôn lên môi của nàng thì thân thể của Tần Đông Tuyết giống như là bị điện giật, cả người chấn động lên, thân thể của nàng trực tiếp dán sát vào người của Bùi Đông Lai , hai cái bánh bao trước ngực nàng chưa bị người nào khai phá đã đè vào thân người của Bùi Đông Lai .

Mãi cho đến khi Tần Đông Tuyết có cảm giác mình sắp hòa tan, sắp ngạt thở thì Bùi Đông Lai mới dừng lại.

Đôi môi tách ra, thân thể vẫn sát vào nhau, trong lòng Tần Đông Tuyết giống như là một con nai đang chạy loạn, khuôn mặt đỏ bừng.

Sau đó, không đợi không khí mập mờ tan đi mà Bùi Đông Lai vẫn giống như trước hắn hôn lên đôi môi của Tần Đông Tuyết rồi hôn lên chóp mũi, chân mày… cuối cùng hắn dừng lại trên trán của nàng. ( Đê mê nước miếng không bất quá ka lại thích )

Thân thể Tần Đông Tuyết hoàn toàn hòa tan, không kim lòng được mà ôm Bùi Đông Lai lại.

Bùi Đông Lai vươn hai tay ra nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ửng đỏ của Tần Đông Tuyết lên, nhẹ giọng nói:

- Lúc ấy, anh muốn nói với em điều kiện là “ Nếu anh trở thành Trạng Nguyên thì em sẽ lạn bạn gái của anh”.

Bạn gái.

Cho dù Tần Đông Tuyết có thể đoán được cái ước định kia là như thế nhưng mà khi nghe chính miệng Bùi Đông Lai nói ra thì nàng có vẻ hơi kinh hoảng, ánh mắt vội nhìn sang nơi khác.

- Ngày đó, ở quán bán ma lạt kia, em nói rằng em đến từ Yến Kinh làm cho sắc mặt của Nạp Lan Minh Châu trở nên trắng bệch.

Bùi Đông Lai lại mở miệng, sắc mắt của hắn vẫn bình tĩnh.

Trong lòng Tần Đông Tuyết cả kinh liền ngẩng đầu lên nhìn Bùi Đông Lai .

- Anh biết là gia thế của em vô cùng tốt còn cụ thể tốt như thế nào thì anh không biết nhưng mà khẳng định gia thế của em tốt hơn so với Nạp Lan gia.

Có lẽ nhận ra Tần Đông Tuyết đang khẩn trường, Bùi Đông Lai không đợi Tần Đông Tuyết mở miệng, hắn liền lấy tay che lên đôi môi của nàng rồi nhẹ nhàng nói tiết:

- Anh cũng biết lấy gia thế như vậy thì cần phải chú ý đến môn đăng hậu đối.

Tần Đông Tuyết biến sắc, khuôn mặt trở nên lo lắng bất an, thân thể không kìm được mà giãy dụa.

- Nếu em đã thừa nhận chịu thua.

Dưới ánh mặt trời, Bùi Đông Lai đứng thẳng lưng lên, tự tin nhìn vào khuôn mặt của Tần Đông Tuyết , hào khí ngất trời nói:

- Như vậy thì em phải chấp nhận của anh một điều kiện.

Nói xong, liền hạ cánh tay phải đang che trên đôi môi của Tần Đông Tuyết .

- Một năm trước, lúc anh gặp phải biến cố lúc anh hoàn toàn thất bại thì em cá là anh có thể đứng dậy trở lại, một tháng trước lúc Nạp Lan Minh Châu hung hăng vũ nhục anh thì em cá là là anh sẽ cho nàng một bạt tai.

Cảm nhận được vẻ tự tin trên người của Bùi Đông Lai , nhìn ánh mắt kiên định mà chấp nhất của hắn thì Tần Đông Tuyết đã khôi phục lại bình tĩnh, nàng nhẹ giọng nói:

- Hôm nay, em đánh cược với anh rằng tương lai anh có thể đường đường chính chính bước vào đại môn của Tần gia.

Dưới ánh mặt trời, cô gái của Tần gia đã lựa chọn.

---------------

(*) : Miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.