Siêu Cấp Cường Giả

Chương 218: Q.1 - Chương 218: Đạp lên mặt mũi.




Khi nữ nhân có thai với một nam nhân, thường thường nữ nhân sẽ trở thành đồ chơi của nam nhân kia.

Đây là lời của Ngô Vũ Trạch nói Quách Lệ Na khi hai người chia tay.

Bời vì không tin lời nói của Ngô Vũ Trạch, cho nên khi chia tay Ngô Vũ Trạch, ban đêm Quách Lệ Na liền đi tìm Ngưu Hải Đào, kết quả cuối cùng giống như lời nói của Ngô Vũ Trạch, liền bị Ngưu Hải Đào biến thành đồ chơi.

Có lẽ bị Ngưu Hải Đào đả kích không nhẹ, có lẽ không biết đối mặt như thế nào với Hạ Y Na, nên suốt ba ngày Quách Lệ Na không lộ diện.

Tuy rằng Hạ Y Na đối với việc gây tội của Quách Lệ Na tức giận không nhẹ, nhưng nhớ lại tình cảm ngày xưa, nên gọi điện thoại cho Quách Lệ Na, ở trong điện thoại Quách Lệ Na nói lời xin lỗi với Hạ Y Na, đồng thời nói muốn đi ra ngoài giải sầu.

Bời vì Quách Lệ Na giải thích, cơn giận trong lòng Hạ Y Na giảm bớt vài phần, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của nàng, nàng lại biến thành đóa hoa đầy sức sống.

- Bùi Đông Lai, cậu biết chơi bóng rổ sao?

Hôm nay, giữa giờ nghỉ ngơi tiết thứ nhất, Hạ Y Na chủ động đi đến bênh cạnh Bùi Đông Lai hỏi.

- Làm sao vậy?

Đông Lai vốn đang ôn tập lại bài giảng khi nãy của thầy giáo, ngạc nhiên nghe được lời nói của Hạ Y Na, theo bản năng hỏi.

- Là thế này, trường học mới quyết định tổ chức cuộc thi tranh tài bóng rổ, mà tớ lại là đội trưởng đội cổ động viên, sinh viên năm nhất Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh đều báo danh tham gia trận đấu.

Mặc dù là ngày đó 2 người chút nữa XXX với nhau, nhưng mà dường như Hạ Y Na đã quên việc đó, cũng không có nhăn nhăn nhó nhó trước mặt Bùi Đông Lai, mà là vẫn tươi cười:

- Nếu cậu biết chơi bóng thì cũng gia nhập vào đội bóng rổ đi?

Ba ngày trước, Cổ Bồi Nguyên đem một ít tư liệu về mô hinh kinh tế giao cho Bùi Đông Lai.

Trong thời gian ba ngày qua, Bùi Đông Lai ngoại trừ buổi sáng dành thời gian luyện công, luyện quyền, ban ngày đi học, thời gian còn lại dành hết tâm trí vào đống tư liệu kia, không có thời gian để ý đến chuyện khác.

Ở dưới tình hình này, đối mặt với lời mời của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai do dự một chút, nói:

- Tớ sẽ không tham gia.

- Tại sao?

Đôi lông mày Hạ Y Na khẽ nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn khiêu gợi nói:

- Mấy người chúng tớ đều tham gia, chẳng lẽ cậu muốn đứng ngoài, như vậy thật mất đoàn kết tập thể.

- Ngô…

Bị Hạ Y Na nói như thế, Bùi Đông lai không khỏi cảm thấy xấu hổ, tuy rằng xấu hổ nhưng cảm thấy lấy lý do đang nghiên cứu mô hình kinh tế làm lý do cự tuyệt thì không tốt lắm, đành phải nói dối:

- Tớ chỉ chơi bóng rổ vài làn, trình độ bóng rổ vẫn còn kém lắm.

- Được rồi.

Nghe được Bùi Đông Lai nói nhủ vậy, Hạ Y Na do dự một chút, không cưỡng cầu Bùi Đông Lai nữa, dù sao nàng cũng biết nếu muốn gia nhập đội bóng rổ, kỹ thuật quá kém nhất định là không đạt.

Thấy Hạ Y Na không nói vậy, Bùi Đông Lai ầm thầm thở ra.

- Tuy rằng cậu không gia nhập đội bóng rổ, nhưng cũng không thể không có mặt, như vậy đi, khi trận đấu bắt đầu, cậu nhất định phải có mặt để cổ vũ đám người Vũ Trạch .

Hạ Y Na suy nghĩ, mở miệng lần nữa, cố gắng thông qua trận bóng rổ này để tiếp xúc Bùi Đông Lai nhiều hơn.

Bùi Đông Lai gật đầu cười khổ nói:

- Được rồi.

Không thể không nói, thân là nữ nhi của Hạ Hà, Hạ Y Na có phần làm những cô gái hâm mộ, ghen tị vẻ xinh đẹp cùng tiền tài, ngoài ra ít nhiều nàng cũng kế thừa một ít ưu điểm của Họa Hà.

Sáng sớm, Hạ Y Na đem tất cả nữ sinh khoa kinh tế năm nhất kéo vào đội cổ động viên.

Nói chung, ở thời học sinh tham gia phong trào thể dục thể thao, một mặt là yêu thích, còn nữa là hi vọng có thể bày ra ưu điểm, để có thể hấp dẫn kẻ khác giới, thỏa mãn hư vinh trong lòng.

Bởi vì Hạ Y Na đem tất cả nữ sinh học khoa kinh tế vào hết đội cổ động viên, tất cả nam sinh học khoa Kinh Tế , đều rối rít muốn ngay lập tức tham gia vào trận đấu bóng rổ.

Rơi vào đường cùng, thân là đội trưởng đội cổ động viên khoa Kinh Tế , Hạ Y Na trừng cầu ý kiến của Ngô Vũ trạch, quyết định sau buổi chiều ở sân bóng rổ tiến hành chọn lựa thành viên.

Buổi chiều tiết thứ nhất kết thúc, Bùi Đông Lai cũng không theo Ngô Vũ Trach cùng Cố Văn Cảnh đi tham gia tuyển chọn, mà là một mình trở lại ktx, giông như ba ngày trước, chăm chú xem tư liệu hôm trước Cổ Bồi Nguyên đưa.

“ Reng… Reng”

Không biết qua bao lâu, điện thoại để trên mặt bàn rung lên.

Cầm lấy di động, Bùi Đông Lai giống như ngày thường, nhìn vào điện thoại thấy hình ảnh chụp của Tần Đông Tuyết hiện lên, liếc mắt một cái, sau đó mới bắt máy..

- Lão bản thân ái, cậu vung tay thật thoải mái a, cậu quả thực chẳng quan tâm.

Điện thoại chuyển đến, trong ống nghe truyền thanh âm của Qúy Hồng:

- Chẳng lẽ cậu không sợ tôi đem công lao cực khổ ngài kiếm được nuốt sạch hết sao?

- Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.

Bùi Đông Lai cười nói:

- Cô đã nguyện ý giúp tôi làm việc, tôi tự nhiên yên tâm.

- Vô sỉ!

Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng vừa mới chấm dứt một cuộc đàm phán tức giận mắng một câu, sau đó nói:

- Tôi đã dựa theo phân phó của cậu, đem sự tình ở Hàng Hồ xử lý xong. Hiện giờ, thế lực ngầm của Phương Chấn Lưu do Phương Hồng Cương xử lý, tập đoàn Bảo Hồ vẫn do CEO Thái Kinh phụ trách, ngoài ra, Ngô Sinh cũng nhậm chức phụ trách tập đoàn Vân Đạt.

- Cực khổ cho cô rồi.

Nghe được Quý Hồng hồi báo, Bùi Đông Lai không khỏi âm thầm cảm thán Quý Hồng có thể ở trong thời gian ngắn làm được tất cả chuyện này, năng lực tuyệt không thể nghi ngờ.

- Nguyên bản tôi cho rằng bởi vì muốn chiếu cố bằng hữu của cậu mà để cho Ngô Sinh tiếp quản tập đoàn Vân Đạt là một quyết định sai lầm, nhưng nhìn tình hình mấy ngày qua, xem ra ánh mắt của cậu rất tốt, tuy rằng địa vị của Ngô Sinh ở thương giới Hàng Hồ không cao, nhưng những chuyện ở tập đoàn Vân Đạt hắn xử lý rất gọn gàng.

Lúc này, Quý Hồng không trêu trọc Bùi Đông Lai nữa, mà mang theo vài phần hưng phấn nói :

- Hơn nữa tôi tiếp xúc với hắn hai lần, phát hiện ra năng lực của hắn không chỉ như vậy. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có hắn xử lý tập đoàn Vân Đạt, tập đoàn Vân Đạt chắc chắn sẽ trở thành một cây hái ra tiền.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyên bản Bùi Đông Lai cũng hơi lo lắng đến năng lực của Ngô Sinh, hiện giờ nghe Quý Hồng nói như thế cũng nhẹ nhàng thở ra, về phần Quý Hồng nói nửa câu sau, hắn cũng đồng ý.

Phải biết rằng, ngân hàng là một trong những thứ kiếm tiền nhiều nhất, nhưng mà lợi nhuận của đám cho vay nặng lãi lại vượt xa ngân hàng.

Tập đoàn Vân Đạt hiện hữu ở thị trường, chỉ cần xử lý cẩn thận, dùng để hái ra tiền cũng không quá khoa trương.

- Lão bản thân ái, hiện nay Hàng Hồ đã ổn định lại, kế tiếp chuyện thống nhất giữa tôi cùng băng nhân mỹ nữ Liễu Nguyệt này thì xử lý ra sao?

Quý Hồng gian nan nói:

- Trong mắt của tôi, muốn cho Đông Nguyệt bang cùng Mãnh Hổ bang, tập đoàn Thiên Tường cùng tập đoàn Hồng Hải hoàn toàn hợp nhất lại, có thể nói là khó hơn so với chuyện tiếp nhận Phương gia.

- Kế hoạch cụ thể thế nào cô tự mình dàn xếp.

Bùi Đông Lai không chịu trách nhiệm, nói:

- Yêu cầu của tôi chỉ có một, không cần bại lộ sự tồn tại của tôi.

- Lão bản thân ái, những chuyện này cậu lại đẩy sang hết cho tôi a?

Quý Hồng hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói:

- Kế hoạch của tôi không thành vấn đê, bất quá băng nhân mỹ nữ Liễu Nguyệt phối hợp vô điều kiện.

- Không thành vấn đề.

Bùi Đông Lai trả lời rất kiên quyết.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đáp ừng, Quỳ hồng nghi ngờ hỏi:

- Tôi thật tò mò, cậu vì cái gì không muốn bại lộ?

- Cô cũng biết, quan hệ của tôi và Trần Anh rất tốt, đồng dạng, cô cũng biết nàng ghét ác như cừu.

Bùi Đông Lai cười khổ nói:

- Nếu để cho nàng biết, chuyện phát sinh ở Hàng Hồ là do tôi âm thầm nắm trong tay, nàng tuyệt đối sẽ cùng ta phân rõ giới hạn, làm không tốt sẽ trở mặt.

- Thì ra là thế.

Quý Hồng như có suy nghĩ gì, sau đó cười nói:

- Xem ra lão bản thực sự quan tâm tới quan hệ với Trần đại đội trưởng! Hay là cậu muốn khoác lên người bộ đồ cảnh sát?

- Cút đi

Bùi Đông Lai cười mắng một câu, sau đó cúp điện thoai, nhưng trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, vì Quý Hồng lựa chọn làm việc cho mình.

Hắn biết rõ, nếu Quý Hồng khăng khăng ở phía đối lập với hắn, có thể hắn sẽ đánh bại Quý Hồng, nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn năm giữ thế lực ngầm trong tay tuyệt đối không có khả năng!

Khi điện thoại giữa Bùi Đông Lai và Quý Hồng kết thúc, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào tài liệu kinh tế kia, trong thời gian này việc chọn lựa sinh viên đại học năm nhất chơi bóng rổ cũng đã kết thúc.

Thông qua chọn lựa, mười lăm sinh viên năm nhất tạo nên một đội bóng rổ, trong đo Ngô Vũ Trạch với trình độ thuộc hạng cao thủ, đã trở thành đội trưởng.

- Dựa vào sự an bài của nhà trường, đội bóng rổ mới thành lập của sinh viên năm nhất sẽ không có huấn luyện viên, chúng ta tự tổ chức huấn luyện, đồng thời theo sự an bài của trường tham gia trận đấu. Tranh tài một mất một còn, nói cách khác, chỉ cần chúng ta thua thì coi như đã bị loại.

Sau khi chon lựa kết thúc, với thân phận là người dẫn đầu, Hạ Y Na chờ mười lăm tên đội viên tới, mang theo vài phần nghiêm túc noi:

- Vì cam đoan chúng ta có thế lấy thành tích xuất sắc nhất, để đi vào vòng trong, bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần buổi chiều tiết thứ hai không giảng bài, tất cả tiến hành huấn luyện.

- Có Hạ đồng học dẫn đầu, huấn luyện không thành vấn đề, mấu chốt là mang theo đội cổ động viên tới a.

- Đúng vậy… Không có mỹ nữ ở bên. Chúng ta huấn luyện cũng không có động lực a…

“Ha ha…”

Hạ Y Na vừa thốt lên, có không ít thành viện đối bóng cười.

- Yên tâm, tớ sẽ dẫn các nàng tới.

Hạ Y Na cũng bị chọc cười:

- Tốt lắm, giải tán!

Hạ Y Na tuyên bố giải tán, các đội viên vừa tham gia chọn lựa lần lượt rời đi, chỉ có Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh ở lại, còn có thành viên đội cổ động viên là Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh cũng lưu lại, đương nhiên… Đồng học Trang Bích Phàm luôn như hình với bóng với Tằng Khả Tâm cũng không có rời đi.

- Vũ Trạch, chân nhân bất lộ tướng a.

Sau khi nhìn thấy qua trình độ của Vũ Trạch, Trang Bích Phàm mang theo vài phần kinh ngạc cùng tán thưởng nói:

- Ka xem có chú ở đây, chúng ta sẽ có cơ hội đoạt chức vô địch a.

- Tụi mày có thể đoạt chức vô địch sao?

Lời Trang Bích Phàm vừa nói xong, không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, trong sân bóng truyền đến một thanh âm. Trong giọng nói mang theo vài phần khinh thường.

Đám người Hạ Y Na nghe được, theo bản năng hướng sân bóng nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh Hà Hoa, Ngưu Hải Đào mang theo vài tên nam sinh đi vào sân bóng, trong đó Hà Hoa, Ngưu Hải Đào hai người đều mặc quần áo thể thao không nói, trong tay Ngưu Hải Đào còn cầm một trái bóng rổ.

- Chẳng lẽ không phục.

Thấy Hạ Y Na, Ngô Vũ Trạch mấy người nhìn tới Ngưu Hải Đào khinh miệt cười.

“ Vèo”

Thanh âm rơi xuống, Ngưu Hải Đào không dừng lại, trong nháy mắt khởi động, chạy lấy đà, ngay chỗ hắn đứng bật nhảy lên cao, hai tay cầm bóng rổ, hung hăng ném vào rổ.

“Phanh…”

Thanh âm trầm đục truyền ra, quả bóng rổ bị Ngưu Hải Đào hung hăng đập xuống, làm khung bóng rổ rung lên không rứt.

“ Bịch.. Bịch”

Bóng rổ sau khi rơi xuống, không ngừng nẩy lên, còn Ngưu Hải Đào hai tay vẫn cầm lấy khung giỏ bóng rổ, như thần linh nhìn xuống những con kiến, nhìn mấy người Ngô Vũ Trạch.

Tục ngữ nói, người trong nghề vừa ra tay, liền biết kết quả.

Ngay cả khi Ngô Vũ Trạch không ưa Ngưu Hải Đào, nhưng… chứng kiến trình độ bóng rổ của hắn, Ngô Vũ Trạch cũng phải thừa nhận, Ngưu Hải Đào chơi bóng rổ không tồi, lực lượng rất mạnh, là một trung phong rất có năng lực.

- Hoa ca, anh cũng biểu diễn để cho Hạ mỹ nữ cùng Ngô đồng học mở rộng tầm mắt đi.

Sau khi Ngưu Hải Đào hạ xuống, nhặt quả bóng rổ lên, mỉm cười đem bóng mang vào sân đưa cho Hà Hoa.

“Bá!”

Bóng rổ vừa vào tay, Hà Hoa không ngừng lại, nháy mắt khởi động, chạy lấy đà, ngay tại chỗ nhảy lên, thân mình bay lên trên không. Đông thời đem quả bóng đổi qua bên tay trái, làm động tác điệu nghệ, hướng vào khung bóng rổ hung hăng giữ lại!

Thả tay ném xuống!

Phanh!

Thanh âm nặng nề lại truyền ra, quả bóng rổ bị Hà Hoa ném vào trong khung lặng lẽ rơi xuống.

Chứng kiến màn biểu diễn của Hà Hoa, biểu tình Ngô Vũ Trạch có chút ngưng trọng.

Bởi vì… Hắn nhìn ra được, trong màn biểu diễn vừa rồi, sức bật cùng kỹ xảo của Hà Hoa rất xuất sắc, điều này chứng tỏ trình độ của Hà Hoa rất ngưu bức.

Ngô Vũ Trạch nhìn ra thực lực chơi bóng rổ của Hà Hoa rất cáo, còn Hạ Y Na thoáng lâm vào tình cảnh khiếp sợ.

Sở dĩ khiếp sợ, là bởi vì Hạ Y Na thông qua việc chọn lựa của ngành kinh tế, lấy thực lực của Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào, ngay cả đội trưởng đội bóng rổ sinh viên năm nhất là Ngỗ Vũ Trạch cũng không qua nổi.

- Hạ mỹ nữ, đội bóng rổ chỉ dựa vào một mình Ngô đồng học mà các người muốn đạt giải quán quân, là chuyện không thể nào.

Mắt thấy Hạ Y Na vì biểu hiện của mình mà sợ ngây người, Hà Hoa kiêu ngạo nói:

- Nếu cô thật muốn dành được ngôi quán quân, không bằng đến nhóm ta làm đội trưởng đội cổ động viên, ta tuyệt đối thỏa mãn nguyện vọng của cô.

- Hà Hoa, mày có ý gi?

Đối mặt với lời nói của Hà Hoa, Hạ Y Na lạnh lùng nói:

- Trận đấu còn chưa bắt đầu, còn chưa biết ai sẽ bại trong tay ai đây?

- Hạ mỹ nữ, ta có thể để cho người tình của hắn ngoại tình cũng có thể cho hắn đắp chiếu trên sân, cho nên cô không cần phải ảo tưởng làm gì cho mệt.

Đối mặt với lời phản kích của Hạ Y Na, không đợi Hà Hoa mở miệng, Ngưu Hải Đào đã khinh miệt nhìn Ngô Vũ Trạch, nói.

“Ha ha…”

Lời Ngưu Hải Đào vừa thốt ra, những nam sinh bên phía Ngưu Hải Đào phá lên cười.

Tùy rằng tính tình Ngô Vũ Trạch rất tốt, nhưng, đối mặt với những lời khiêu khích của Ngưu Hải Đào, kìm lòng không được hai tay nắm chặt, trong anh mắt hiện lên tia phẫn nộ không che giấu.

Chỉ là.

Phẫn nộ thì phẫn nộ, hắn không có lựa chọn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, mà nhìn chằm chằm vào hai người Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào.

Không riêng gì Ngô Vũ Trạch, đám người Hạ Y Na cũng vô cùng phẫn nộ, theo bọn hắn xem, Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa thật sự là khinh người quá đáng.

- Hải Đào lời này của chú không đúng rồi.

Đối mặt với lửa giận của đám người Hạ Y Na, Hà Hoa chẳng những không để ý, còn cười trêu ghẹo nói:

- Chẳng lẽ chú quên Hạ mỹ nữ còn có một vũ khí bí mật sao.

- Cái gì?

- Con mọt sách kia, chỉ cần con một sách kia ra sân, quán quân nhất định sẽ thuộc về khoa kinh tế.

- Ha ha…

Thanh âm Hà Hoa vừa dứt, tiếng cười châm chọc lại vang lên.

Có người sắc mặt thật khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.