Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 316: Chương 316: Muốn bái sư






Sân bay Bắc Kinh.

Lý Dương và Lưu Cương vừa mới xuống máy bay thì đã có một chiêc xe đậu trước mặt hay người, những người Bắc Kinh biết được ý nghĩ của biển số chiếc xe này đều tò mò đánh giá chiếc xe và hai người trẻ tuổi vừa mới lên xe.

-Lý ca, Hà lão nói thời gian anh ở Bắc Kinh có thể tùy tiện dùng chiếc xe này, ông còn nhắn phải đưa anh về nhà, không cần phải đi khách sạn, ở Bắc Kinh có nhà thì nên ở nhà tốt hơn

Lên xe, Lưu Cương lập tức nói một câu, lái xe vẫn là người cũ, mình và anh ta nói mười câu anh ta cũng không trả lời lấy một câu.

-Tốt, vậy thì qua đó đi

Lý Dương gật gật đầu, trên thực tế Hà lão đã nói chuyện này với Lý Dương rồi. Nhưng Hà lão sợ mình không có ở Bắc Kinh nên Lý Dương ngại cho nên cố ý dặn dò Lưu Cương việc này, Lưu Cương rất là cảm than, cho dù là con cháu trong nhà chưa chắc Hà lão đã đối xử tốt như vậy.

Ngoài cửa sổ những đám mây không ngừng bay qua, tâm trạng của Lý Dương đang rất bình tỉnh, lần trước đến Bắc Kinh là để xem xét Cổ Ngọc, nếu không phải có Hà lão chỉ sợ không có ai biết Lý Dương là ai cả.

Mà lần này đến thì thanh danh của hắn đã lan xa, trong một trăm chuyên gia tốt nhất nước có tên của hắn bên trong.

Hôm nay Lý Dương không có việc gì để làm, phi cơ đến Bắc Kinh là vào buổi chiều, hiện tại về nhà có vẻ có chút sớm.

-Tài xế, chúng ta đi Phan Gia Viên đi

Lý Dương đột nhiên nói một câu, lái xe không có trả lời mà chỉ bắt đầu chuyển hướng chạy về phía Phan Gia Viên.

Đi vào Bắc Kinh, Lý Dương lại nhớ tới đứa nhỏ Nhị Căn, lần này ở Minh Dương hắn lại quen thêm một Nhị Căn, hai người đều hàm hậu như nhau, chẳng qua thì người ở Bắc Kinh có vẽ đáng thương, trí não hắn vẫn mãi là một đứa bé.

Đến Phan Gia Viên xe ngừng lại, Lý Dương và Lưu Cương đi xuống, Lý Dương không có rũ người lái xe xuống, hắn biết người này tuyệt đối sẽ không xuống xe, có kêu cũng như không mà thôi.

Hôm nay không phải cuối tuần nên người có chút ít, hơn nữa hiện tại là buổi chiều, lúc này đang rất nóng mà Phan Gia Viên thì có vài vĩa hè có bóng mát nên có rất ít du khách.

Trong những quầy hàng ở phía xa người có nhiều hơn bên ngoài một chút.

Lý Dương có chút cau mày, thời tiết quả thật là rất nóng.

Lưu Cương lấy một cây dù che nắng theo, khi có dù thì cảm giác đã đở hơn rất nhiều, ít nhất thì mặt trời cũng không chiếu trực tiếp xuống đầu, không biết có phải là do tâm lý hay không mà hắn lúc này đang cảm thấy rất mát.

Một lát sau, hai người liền đi về phía trước.

Tới Phan Gia Viên rồi nhưng Lý Dương cũng không định đi thăm Nhị Căn ngay, lúc này Nhị Căn và mẹ mình đang ở cùng một chỗ, cuộc sống của bọn họ cũng đã khôi phục bình thường, Lý Dương không muốn vì sự xuất hiện của mình mà phá rối sự bình yên của bọn họ, muốn biết tình huống của Nhị Căn thì trực tiếp hỏi ông chủ Ngưu là được rồi.

Từ nơi này tới chỗ của ông chủ Ngưu rất gần, lần đầu tiên đến nơi đây Lý Dương rất là giật mình, nhưng mà khi đi qua khu phố ngọc Bình Châu thì hắn không có cảm giác gì với khu phố ngọc hỏ này nữa.

Trong tiệm của ông chủ Ngưu không có khách hàng, con gái của ông chủ Ngưu thì đang ngồi đọc sách trên ghế, Lý Dương vừa mới đi vào thì cô bé liền đặt quyển sách sang một bên.

Trên bìa sách Lý Dương thấy được bảy chữ "Giảng giải về Ngọc thời chiến quốc”, đây là quyển sách về những loại ngọc thời chiến quốc.

Quyển sách này Lý Dương từ sớm đã đọc qua, xem ra sức hợp tập của cô bé này rất mạnh vì loại sách này nếu không có nghiên cứu nhất định thì sẽ không thể nào hiểu được. Lịch sử cổ ngọc còn dài hơn cả lịch sử của những loại văn vật khác, Tính từ thời Hồng Sơn thì cổ ngọc cổ nhất cũng là năm sáu nghìn năm lịch sử rồi.

Năm sáu nghìn năm qua có vô số những khối ngọc tinh xảo và xinh đẹp xuất hiện. Hơn nữa, đồ giả cổ có rất nhiều, Hán giả Tần, Đường giả Hán, Tống lại giả Đường, bắt đầu từ thời minh, ngọc giả cổ tăng lên một cách đột biến, hiện đại càng không cần phải nói, những khối ngọc này cho dù là vừa mới khai quật lên thì cũng không ai dám nói chúng không phải là hàng giả cả.

Sau khi thấy Lý Dương cô bé ngừng lại một chút rồi e dè hỏi: -Lý, Lý tiên sinh?

-Cha cô bé có ở đây không?

Lý Dương mỉm cười nhìn cô bé, cô bé lập tức gật đầu nói:

-Ông ấy đang ngủ ở phía sau, để tôi đi gọi ông ấy

Cô bé nói xong liền chạy ra phía sau, những thứ trong tiệm cô cũng không them để ý tới, động tác nho nhỏ này làm cho Lý Dương có chút cảm động, ít nhất thì cô bé này cũng hoàn toàn tin tưởng hắn, nếu không thì làm sao dám làm như vậy chứ.

Trong tiệm này tuy rằng không có thứ gì tốt, nhưng dù sao cũng có thứ đáng giá, nếu chúng bị mất thì chủ cửa hàng chắc chắn sẽ bị lỗ nặng.

Lý Dương tùy tiện lật xem vài tờ quyển sách vừa rồi cô bé đọc, nhìn một lát Lý Dương liền gật đầu, cô bé này đọc sách còn tiếp thu nhiều hơn cả Lý Dương. Lý Dương bởi vì có năng lực gặp qua là không quên, lại có ăng lực đặc thù trợ giúp nên chỉ cần đọc sách một lần là được, chỗ không hiểu thì có thể đi hỏi Hà lão.

Cô bé thì không lợi hại như vậy, lúc đọc sách cô còn phải ghi lại chú giải, hơn nữa còn đưa ra ý kiến của mình, tuy có cái nhìn không tốt lắm, nhưng ít ra thì cô bé cũng rất dụng tâm học.

-Lý, Lý tiên sinh, thật là ngài

Cửa sau mở ra, ông chủ Ngưu kinh ngạc đứng ngay đó, ô bé thì đứng ở phía sau hắn.

-Chào ông chủ Ngưu, thật xin lỗi, đã quấy rầy việc nghĩ ngơi của ông

Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, ông chủ Ngưu lập tức cười đi tới, hắn nói:

-Ha ha, tôi còn tưởng con nhóc lừa gạt tôi, không ngờ lại là thật, Lý tiên sinh đến sao không nói cho tôi một tiếng để cho tôi còn chuẩn bị

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, nói:

-Cái gì mà chuẩn bị chứ, hôm nay tôi vừa tới Bắc Kinh, không có chuyện gì làm nên định tới nơi này chơi một chút

-Đương nhiên phải chuẩn bị, bây giờ ngài không phải như lúc trước nữa, ngài là Ngọc Thánh đã vang danh cả nước, giới đồ ngọc có ai mà không biết ngài, nếu những tên bên cạnh mà biết ngài tới đây thì chắc bọn họ hâm mộ tôi đến chết mất, ha ha

Ông chủ Ngưu có vẻ cực kỳ vui vẻ, lần trước Lý Dương đến hắn đã rất kinh ngạc, kinh ngạc vì năng lực và tuổi tác của hắn, nhưng này thì khác, bây giờ thân phận của Lý Dương đã thay đổi rất nhiều. Hắn bây giờ đã trở thành người nổi tiếng cả nước, hơn nữa chiến tích của Lý Dương ở Bình Châu đã làm cho tất cả mọi người bội phục.

-Ông quá khách khí, tôi tới đây chỉ muốn hỏi Nhị Căn ra sao rồi thôi?

Lý Dương bất đắc dĩ khoát tay, báo đồ ngọc Bình Châu quả thật là nổi tiếng, ngay cả ông chủ Ngưu cũng biết chuyện của hắn.

-Tình huống của Nhị Căn hiện tại tốt lắm, cám ơn ngài đã quan tâm, từ lúc có ngài chiếu cố không ai dám ức hiếp hai mẹ con bọn họ nữa, mẹ của Nhị Căn còn định tìm cho hắn một người vợ nữa đó

Ông chủ Ngưu lập tức cười gật đầu, trong mắt còn tràn đầy cảm kích, Lý Dương giúp đỡ Nhị Căn rất nhiều, không ngờ Lý Dương lại vừa tới Bắc Kinh lại ngay lập tức tới hỏi thăm tình huống của Nhị Căn làm cho ông chủ Ngưu rất là cảm động, người tốt giống Lý Dương hiện nay không có nhiều nữa.

Lý Dương có chút sửng sốt rồi vội vàng hỏi:

-Lấy vợ, Nhị Căn còn nhỏ như vậy mà đã tính tới chuyện kết hôn ư?

-Tuổi lớn hay nhỏ thì không quan trọng, quan trọng là phải phù hợp, tình huống của Nhị Căn ngài cũng biết, muốn tìm vợ cho hắn không phải là việc dễ, chuẩn bị sớm một chút cũng tốt, chỉ cần có thể tìm được một người đồng ý đi theo Nhị Căn là tốt rồi, ít nhất thì cũng không bị đoạn tuyệt hương khói

Ông chủ Ngưu thở dài, tuổi của Nhị Căn không lớn, nhưng mà tìm tới khi hắn lớn cũng chưa chắc tìm được một người, không bằng bắt đầu chú ý từ bây giờ thì tốt hơn. Một người có chỉ số thong minh thấp, lại mồ côi cha, muốn tìm một người vợ tốt trên cơ bản là không có khả năng. Cũng may là cuộc sống của Nhị Căn hiện đã ổn định, lại là người Bắc Kinh, cũng không phải là không có khả năng cươi vợ.

Lý Dương cũng thở dài, loại việc này hắn cũng không giúp được gì, nhưng mà ngày hôm nay dù sao hắn cũng đã nghe được tin tức tốt, hiện tại cuộc sống của Nhị Căn đang rất tốt.

-Ông chủ Ngưu, một khi đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy nữa, tôi muốn vào bên trong xem, có chuyện gì thì nói cho tôi là được, không cần nói cho Nhị Căn

Giải quyết xong việc này, Lý Dương cũng cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa, đây là lần thứ tư Lý Dương tới Phan Gia Viên nhưng mà hắn chỉ mới đi có vài nơi, thừa dịp bây giờ còn có thời gian không bằng đi xung quanh một chuyến nhìn xem coi có bảo bối gì không

-Lý tiên sinh, ngài có thể đến tiệm của chúng tôi chúng tôi đã rất vinh hạnh rồi, không biết ngài có bận không?

Ông chủ Ngưu vội vàng nói một câu, cô bé đứng phía sau cững gật đầu, cô bé lúc này đang mở to mắt nhìn Lý Dương một cách sung bái.

-Cũng không có bận gì, chỉ có điều tôi muốn đi ra ngoài một chuyến

Lý Dương lắc lắc đầu, ông chủ Ngưu còn đang do dự thì cô bé phía sau đã bước lên trước, lớn tiếng nói:

-Lý tiên sinh, ngài không quen thuộc Phan Gia Viên phải không? Nếu không thì tôi mang ngày đi, ngài muốn xem cái gì tôi cũng có thể dẫn ngài đi

-Lý tiên sinh, ngài muốn xem cái gì cứ bảo con gái tôi dẫn đi là được, ngài có điều không biết, con gái tôi rất sùng bái ngài, nó luôn nói là muốn bái ngài làm thầy, đi theo ngài học tập

Ông chủ Ngưu vừa nói thì cô bé cũng trừng to mắt nhìn Lý Dương.

Lý Dương bị hoảng sợ, hắn vẫn còn đang học tập, sao có thể dạy người khác chứ.

Lý Dương dùng sức lắc đầu:

-Ông chủ Ngưu, ngài quá khách khí rồi, tôi hiện tại còn đang đi theo thầy tôi học tập, sao có thể dạy người khác chứ, tôi thấy cọ bé học tập cũng không tệ, sau này có việc gì thì cứ hỏi, chúng ta sẽ thảo luận, chuyện bái sư thì không cần nhắc lại.

Lý Dương nói rất kiên quyết, hiện tại nếu bắt hắn dạy đồ đệ không bằng trưc tiếp giết hắn đi, hắn học tập đều nhờ vào năng lực xem một lần là nhớ và năng lực đặc thù, những thứ này đều là thứ không thể dạy được.

-Được rồi, ngài đồng ý chỉ đạo cho con bé là tốt rồi, Linh Linh, con mang Lý tiên sinh đi xem đồ đi, việc trong tiệm để ba lo

Trong mắt ông chủ Ngưu hiện ra chút tiếc hận, nhưng mà cũng không có thất vọng.

Thái độ của Lý Dương làm cho hắn hiểu được Lý Dương thật sự không muốn thu đồ đệ, mà hắn và Lý Dương thì không có giao tình gì nên không dám tiếp tục cưỡng cầu mà chỉ có thể lùi một bước, chỉ cần Lý Dương đồng ý chỉ đạo cho con hắn thì hắn cũng đã rất vừa lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.