Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 32: Chương 32




Hàn Hinh Nhi khoác tay Trần Lâm Kiệt đi tới.

Lâm Lam đưa mắt lườm hai người vừa đến, trước kia hai người này còn biết che giấu một chút, nhưng hiện giờ đã chẳng còn gì kiêng dè gì nữa.

Cái thứ được gọi là giới hạn của đạo đức quả nhiên chỉ cần bước qua một bước là có thể bước thêm nhiều bước nữa.

“Giả câm?” Thấy Lâm Lam không nói chuyện, Hàn Hinh Nhi khiêu khích hỏi.

Lâm Lam vẫn không nói gì như cũ.

Lần này đến lượt Trần Lâm Kiệt không chịu được nữa, “ Lâm Lam, danh hiệu đại sứ hình ảnh kia vốn dĩ là của Hinh Nhi, cô trả lại cho cô ấy, mọi người đều dễ nói chuyện.”

“Ha ha.” Nghe đến đây Lâm Lam cười một cách châm biếm, họ hại ba cô bây giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đại sứ? Nực cười.

Càng buồn cười hơn đó là, hai người này một người là người đàn ông mà cô ở ở bên cạnh ba năm chuẩn bị kết hôn, người kia là người bạn thân cô coi như chị em, sống cùng dưới một mái nhà suốt hai năm.

Trả cho hai người họ? Là họ quá ngây thơ hay cảm thấy Lâm Lam cô dễ bị ức hiếp?

“Cậu cười cái gì?” Bị Lâm Lam cười đến nỗi rợn người, Hàn Hinh Nhi vênh mặt hất hàm nhìn Lâm Lam.

Lâm Lam dời ánh mắt lên người Trần Lâm Kiệt, “Hợp đồng tôi đã kí xong rồi, anh thực sự muốn cậu ta làm to chuyện lên sao? Anh thấy nếu như mọi chuyện phát triển theo chiều hướng xấu, cục du lịch thành phố dù không cần tôi nữ thì còn có chuyện cần những nghệ sĩ khác của Tinh Thần sao? Trần Lâm Kiệt, tuy chúng ta không còn yêu nhau nữa, nhưng tôi vẫn là nhân viên của Tinh thần, còn đại diện cho Tinh Thần, đại diện cho anh, hủy hoại tôi thì có tác dụng gì với anh?”

“Công ty cần nghệ sĩ biết nghe lời.” Sắc mặt của Trần Lâm Kiệt thay đổi liên tục, hay tin Lâm Phúc Sinh phải vào phòng cấp cứu, anh ta biết là chuyện này Hàn Hinh Nhi làm hơi quá, nhưng Lâm Lam hết lần này đến lần khác động đên giới hạn của mình, anh ta bắt buộc phải dạy cho cô một bài học.

“Nghệ sĩ biết nghe lời?” Nghe thấy câu này, Lâm Lam không nhịn được mà tự cười chế giễu, thì ra từ trước đến nay trong mắt của Trần Lâm Kiệt cô chỉ là một người nghệ sĩ biết nghe lời, một con rối dễ dàng điều khiển, “Vậy những lời nói yêu đương trước đây anh nói với tôi đều là vì muốn lợi dụng tôi, đúng không?”

“Tôi...” Bị Lâm Lam hỏi không nói được câu nào, Trần Lâm Kiệt ban đầu thực sự rất thích Lâm Lam, cũng đánh giá cao tư chất của cô. Nhưng theo từng bước phát triển của công ty, anh ta cần phải suy tính quá nhiều chuyện, cũng gặp phải quá nhiều cám dỗ, trước sự nghiệp của mình thì thứ tình cảm đó cũng đã không còn quá quan trọng.

“Tôi biết rồi.” Nhìn thấy phản ứng của Trần Lâm Kiệt, Lâm Lam cười khổ, sau đó nhìn sang Hàn Hinh Nhi, “Cậu nghe thấy rồi chứ? Đây là người đàn ông tôi yêu suốt ba năm mà cô nhọc công suy tính muốn cướp, không tiếc cả việc có thai để giữ lấy, giờ anh ta hoàn toàn thuộc về cô.”

“Lâm Lam, cậu có ý gì?” Hàn Hinh Nhi bị thái độ của Lâm Lam làm cho tức giận.

“Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi.” Lâm Lam nói xong câu này thì cũng không có ý định quan tâm đến hai người này nữa.

“Lâm Lam, cô như này là có ý gì?” Vốn dĩ Trần Lâm Kiệt còn muốn dồn ép khiến Lâm Lam không còn đường lui, sau đó nhìn cô quay về cầu xin mình, không ngờ rằng đối phương lại quật cường, không biết cân nhắc mọi chuyện như vậy.

Dùng sức nhắm chặt mắt, Lâm Lam không động đậy cũng không nói câu nào, nhưng nhìn thấy đèn trong phòng phẫu thuật đột nhiên vụt tắt liền nhanh chóng lao về phía cửa.

“Bác sĩ Hà, ba tôi sao rồi?” Cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Lâm Lam đã lao đến.

“Tạm thời không sao rồi, nhưng cô nhất định phải tìm cách thay thận, lần sau nếu còn xảy ra chuyện như này, tôi thực sự không thể bảo đảm là có thể cứu được.” Bác sĩ Hà vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Lâm Lam nghe xong toàn thân ớn lạnh, bước chân cứng ngắc đi theo chiếc giường di dộng trở về phòng bệnh.

Trần Lâm Kiệt nghe thấy lời bác sĩ cũng cảm thấy bất ngờ, nhẹ giọng gọi tên Lâm Lam, nhưng dường như Lâm Lam không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Trái lại bác sĩ Hà lại đưa mắt nhìn hai người một cái,không kiềm được cau mày lại, cậu thanh niên này không phải là chồng chưa cưới của cô Lâm sao?

Còn Hàn Hinh Nhi, cô ta bị thát độ của Lâm Lam chọc tức, thêm vào đó là phản ứng của Trần Lâm Kiệt, la khóc om xòm nói, “Lâm Kiệt, em không cần biết, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, anh không được mềm lòng!”

Nói xong liền quay người đi tìm cô của mình. Trần Lâm Kiệt không nhúc nhích, anh ta không nỡ nhưng lại càng muốn Lâm Lam khuất phục mình.

Trong phòng bệnh.

Lâm Lam nắm lấy tay ba, cả người buồn rầu run lên. Cô hận một nỗi không thể đem thận của mình hiến cho ba, nhưng ngay cả nhóm máu cô cũng không khớp.

“Ba, ba nhất định phải khỏi bệnh, nếu ba không khỏi bệnh thì con biết làm thế nào đây? Ba...” Lâm Lam cứ nói liên hồi, cô không thể kiềm chế được mà bắt đầu nghẹn ngào.

Cộc cộc...

Đúng vào lúc cô không có cách nào kiểm soát được cảm xúc của mình thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.

Lâm Lam vội vàng lau đôi mắt sắp đỏ lên của mình, hô một tiếng “mời vào”.

“Cô Lâm...”

“Chuyện gì?” Lâm Lam cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình nghe giống với bình thường một chút.

“Là thế này, đây là tiền phí phẫu thuật lần này, còn có cả hóa đơn của mấy lần thẩm tách trước đó, phiền cô thanh toán giúp, sau đó chuyển sang bệnh viện khác” y tá thường xuyên gặp Lâm Lam ở bệnh viện, cảm thấy cô ấy không phải là loại người như vậy, vậy nên trong lời nói có chút áy náy, nhưng đây là yêu cầu của chủ nhiệm, cô cũng không còn cách nào khác.

“Cái gì?” Sắc mặt Lâm Lam trắng bệch, bệnh viện đây là đang đuổi người đi sao?

“Xin lỗi cô Lâm,đây là quyết định của chủ nhiệm, chúng tôi cũng không có cách nào khác, bác sĩ Hà đã xin giúp cô rồi, nhưng...” Y tá vội vàng giải thích.

“Nhưng với tình trạng của ba tôi hiện giờ, căn bản là không thể cũng không có cách nào xuất việc a!” Lâm Lam sốt ruột nổi giận.

“Xin lỗi...”

“Tôi đi tìm chủ nhiệm của các cô!” Lâm Lam chưa từng thấy thứ bệnh viện đáng ghét như vậy, chẳng lẽ vì cái thứ gọi là danh tiếng của bệnh viện mà không màng đến tính mạng của con người sao.

“Cô tìm chủ nhiệm cũng không ích gì, đây là kháng nghị của toàn thể các bệnh nhân khác.” Y tá cắn răng nói.

Lâm Lam bỗng chốc cảm thấy cơ thể mình rã rời, cô bám chặt lấy thành giường, nhưng vẫn cảm thấy choáng váng. Không phải là cô chưa từng được nếm trải sự tàn độc của thế giới này, nhưng vào lúc này cô vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận được.

“Nếu như tôi nhất quyết không đi thì sao?” Lâm Lam bình tĩnh lại, cắn răng nói.

“Cô Lam, cô đừng gây khó dễ cho tôi...” Y tá khó xử đứng đó.

Lâm Lam cười khổ, “Không gây khó dễ cho cô,vậy các người có thể đừng gây khó dễ cho tôi không?”

Sự cô đơn và tuyệt vọng to lớn từ bốn phía ập đến, thông qua lời nói cay đắng từ miệng lan truyền ra toàn cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.