Sở Lưu Hương Hệ Liệt

Chương 51: Chương 51: Liệu việc như thần




Hồ Thiết Hoa tự thán:

-Nhân vị tài tử! Điểu vị thực vong!... Biết vậy sao con người còn khổ? Sao ta lại khổ? Sao có người cứ khổ?

Nữ nhân áo trắng bĩu môi:

-Ngươi sợ?

Hồ Thiết Hoa trừng mắt:

-Tại hạ sợ? Sợ gì?

Nữ nhân áo trắng lạnh lùng:

-Ngươi sợ ta giết ngươi, chứ gì?

Hồ Thiết Hoa bật cười lớn:

-Ba xem tại hạ có phải là người sợ chết chăng?

Nữ nhân điềm nhiên:

-Ngoài mặt, ngươi có vẻ anh hùng, song trong tâm, ngươi vẫn sợ như thường! Bà không đợi nghe Hồ Thiết Hoa đáp làm sao, vỗ tay mấy tiếng.

Từ trên quỷ thuyền lập tức có mấy đại hán nhảy xuống, khuân số vàng và châu ngọc trên lưng lạc đà.

Hồ Thiết Hoa cao giọng:

-Bà đừng quên, những vật đó đánh đổi Cực Lạc Tinh đấy! Nữ nhân áo trắng quay mình:

-Ngươi định mang Cực Lạc Tinh trở về?

Hồ Thiết Hoa đáp:

-Tự nhiên! Nữ nhân áo trắng cười lạnh:

-Thế là người nghĩ ta không giết ngươi! Bằng vào đâu ngươi nghĩ như vậy?

Hồ Thiết Hoa cao giọng:

-Trừ ra tại hạ chết thì thôi! Còn sống phút giây nào, tại hạ còn nghĩ đến việc mang Cực Lạc Tinh trở về.

Nữ nhân rùn vai:

-Thế là người muốn chết! Hồ Thiết Hoa trừng mắt không nói gì nữa.

Hồ Thiết Hoa chờ chết.

Y nằm mộng cũng không tưởng là lúc đó Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn đang ở gần y, theo dõi y từng cử động, ngôn từ.

Bởi cả hai có mặt trong chiếc quỷ thuyền.

Thuyền, chẳng phải là con thuyền cũ.

Cả hai được chuyển sang thuyền này, thuyền của Thạch Quan Âm vì Thạch Quan Âm muốn chiếu cố đặc biệt cả hai.

Song cả hai lại không nhìn thấy Thạch Quan Âm.

Hồ Thiết Hoa thì đinh ninh nữ nhân áo trắng là Thạch Quan Âm. Thực ra, nữ nhân chỉ là một đệ tử của bà ta, đóng vai bà.

Còn bà thì đã đi từ lâu.

Có ai biết được hành tung của bà? Bà đi, bà đến, như gió, như mây. Có đó rồi tan biến đó! Vĩnh viễn, chẳng có ai biết bà từ đâu đến, đến rồi đi về đâu! Bà đã đi, nhưng Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn còn đó, cả hai ngồi trong cửa khoang thuyền, nhìn ra Hồ Thiết Hoa.

Tự nhiên, cả hai không thể nhít động, mà cũng chẳng dám lên tiếng.

Bởi họ biết rõ, Hồ Thiết Hoa không làm sao giải cứu họ, vả lại, nữ nhân áo trắng đã nói với họ như thế này:

-Các ngươi có kêu la cũng vố ích thôi. Bất quá các ngươi làm cho Hồ Thiết Hoa chếtgấp, cho nên tốt hơn hết các ngươi câm miệng lại! Đợi gì nữ nhân phải nói như vậy?

Nữ nhân không nói, Tiểu Phi cũng hiểu.

Hiểu, nhưng họ không câm miệng. Tiểu Phi thở dài:

-Y bị rượu! Rượu hại y! Cơ Băng Nhạn gật đầu:

-Y không chết vì rượu, kể ra cũng là một sự lạ! Nhất Điểm Hồng tán:

-Nhưng y đáng khen! Y không sợ chết! Cơ Băng Nhạn cười lạnh:

-Không sợ chết là đáng khen sao? kẻ ngốc, kẻ điên là hạng người không biết sợ chết, những kẻ đó đáng khen lắm à?

Nhất Điểm Hồng so vai:

- Dù sao, kẻ không sợ chết vẫn hơn kẻ sợ chết, hơn nhiều! Tiểu Phi cười nhẹ:

-Hai người tranh luận làm gì chứ? Lần này y không thể chết! Nhất định không thể chết! Cơ Băng Nhạn bĩu môi:

-Bằng vào đâu, ngươi cho rằng không ai dám giết y?

Câu đó hắn buông ra gần như đồng thời với người áo trắng giọng nói cũng giống, ý tứ cũng giống.

Tiểu Phi hỏi lại:

-Nếu nữ nhân áo trắng giết y, thì còn ai mang Cực Lạc Tinh trở về?

Chàng nghe bên ngoài nữ nhân áo trăng tiếp:

-Kẻ chết không thể mang Cực Lạc Tinh đi đâu cả! Đòi Cực Lạc Tinh là không chết, chết là không thể đòi Cực Lạc Tinh! Ngươi đòi cả hai làm sao được! Tiểu Phi mỉm cười, nhìn Cơ Băng Nhạn:

-Ngươi nghe bà ấy nói chứ?

Chàng cũng chưa bit nữ nhân là đệ tử của Thạch Quan Âm, cứ tưởng là bà ta thôi.

Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:

-Sao ngươi biết là bà ta muốn cho lão Hồ mang ngọc trở về?

Tiểu Phi cười nhẹ:

-Nếu không có người mang ngọc trở về thì cái kế hoạch lừa Quy Tư vương tiết lộ bí mật, làm sao thực hiện được?

Cơ Băng Nhạn không tin là chàng đoán đúng, nhưng nữ nhân áo trắng đã trở về thuyền. Thành ra hắn phải tin.

Bởi trở về thuyền là không hạ thủ.

Trở về thuyền là để lấy viên Cực Lạc Tinh.

Tiểu Phi thở dài lẩm bẩm:

-Ta ước mong cái lão Vương gia đó đừng quá hồ đồ mà đem bí mật tiết lộ ra ngoài. Bởi ngày nào điều bí mật không còn bí mật nữa là ngày đó lão phải chết! Ta sợ lão Hồ cũng phải chết luôn với lão cho có bạn! Cơ Băng Nhạn lấy làm lạ:

-Tại sao y phải chết luôn với Quốc vương?

Tiểu Phi giải thích:

-Thạch Quan Âm biết rõ không có phương pháp nào làm cho Quy Tư vương mở miệng nhưng bà ta hy vọng lão ta sẽ tiết lộ bí mật với lão Hồ, mà cũng hy vọng luôn Vương gia nhờ lão Hồ làm một phương tiện, xong việc rồi bà hạ thủ.

Chàng kết luận:

-Bà để y sống là lưu lại cái phương tiện giúp bà thành công. Thành công rồi, ba hủy diệt phương tiện đó.

Cơ Băng Nhạn không nói gì, song vẫn cho chàng có lý, và thầm ước mong Hồ Thiết Hoa thoát nạn.

Hồ Thiết Hoa thoát nạn là khi nào Quy Tư vương không tiết lộ bí mật.

Một lúc sau, thuyền tiếp tục cuộc hành trình.

Hồ Thiết Hoa hết sức kinh hãi.

Y không tin nổi là mình được sống sót! Nhưng sự thực quá rõ ràng vì y còn sống! Thạch Quan Âm không giết y, hẳn không phải không có lý do! Thạch Quan Âm không hạ thủ, lại còn trao viên ngọc cho y! Bà thủ tín?

Hồ Thiết Hoa không thể đoán nổi sự tình! Đêm xuống dần dần, không khí càng lạnh, Hồ Thiết Hoa bắt đầu run.

Chất dộc mất công hiệu dần. Y cử động được dần dần, nhưng vẫn còn yếu.

Mấy con lạc đà hoảng sợ đã chạy mất hết.

Y làm sao vượt năm mươi dặm đường, trở lại với Quy Tư vương?

Ban ngày, còn đầy đủ công lực, chưa chắc gì y dùng sức người vượt nổi đoạn đường đó trênsa mạc.

Hà huống ban đêm lại mất cả khí lực?

Cực Lạc Tinh đã trở về tay rồi y phải thận trọng hơn.

Cái lạnh càng lúc càng thấm vào da thịt. Hồ Thiết Hoa tìm cỏ khô, cành khô gom lại một đống, sau một tảng đá che khuất gió, lấy mồi lửa đánh lên đốt cháy.

Tại sa mạc có một việc rất dễ làm là đốt lửa. Bởi những vật gì sanh trưởng tại sa mạc, đều cầmnhư khô ngay từ lúc mới sanh.

Bỗng y đứng lên, vì còn yếu, y lại ngã xuống.

Trong cái thoáng mắt đứng lên đó, y phát hiện phía trước mắt có vật lạ.

Y nhìn vật lạ đó, chăm chú, thích thú hờn nhìn một nữ nhân khỏa thân.

Vật lạ đó, thật ra chẳng lạ gì. Bất quá, đó là vài đốm đen đen vàng vàng nằm trên mặt đá trắng.

Vậy mà nhìn kỹ những đốm đó, mắt y sáng rực lên.

Y cố gượng đứng, cố gượng bước tới, quan sát kỹ.

Tuy không rành thuật cải sửa dung mạo, y cũng hiểu những vật đó rất cần cho thuật cải sửa dung mạo.

Những vật đó, là hai viên thuốc, một vàng một đen, bên cạnh còn có cục a dao.

Tại sao giữa sa mạc này lại có những vật đó rơi rớt?

Ai đi trong sa mạc lại mang những vật này theo mình?

Bỗng y nhớ ra, Tiểu Phi đi đâu cũng có sẵn trong mình chiếc túi đựng vật dụng ải sửa dung mạo.

Bất giác, một ý niệmphát sinh, y cố gắng đẩt tảng đá qua một bên.

Phải vất vả lắm y mới đẩy nổi tảng đá, vì công lực y chưa ohục hồi.

Bên dưới tảng đá, có chiếc túi đựng dụng cụ và vật liệu, nhìn thoáng qua, y nhận ra ngay đó là vật của Tiểu Phi. Hơn nữa còn có một chiếc bình, đựng phấn, mùi uất kim hương.

Hồ Thiết Hoa mỉm cười, nghĩ:

- dslh đi đến đâu là lưu mùi hương uất kim lại đó! Trong chiếc túi có một cái khăn tay phụ nữ, khăn thêu chữ “Khúc“.

Hồ Thiết Hoa mỉm cười, lại nghĩ:

-Vật tặng của nàng công chúa đa tình? Có lẽ nàng tên “khúc”! Bên cạnh chiếc túi có đôi Phán Quan bút, một chiếc giày thêu, một chiếc áo lót nữ nhân.

Phán Quan bút đó đúng là của Cơ Băng Nhạn! Hồ Thiết Hoa mừng rỡ nghĩ:

-Cả hai đã gặp nhau rồi, ta còn lo sợ gì cho họ nữa? Trên đời này, có mãnh lực nào áp đảo nổi họ, khi họ hiệp nhau?

Y lấy làm lạ, chẳng rõ tại sao lại có chiếc giày thêu và chiếc áo lót.

Y cầm chiếc áo lót lên, đưa vào mũi ngửi.

Y bật cười nhận ra mùi hương rất quen.

Cái hôm y bắt hai nàng ái thiếp của Cơ Băng Nhạn, đăt lên lưng ngựa đưa về khách sạn, để bức bách Cơ Băng Nhạn y ngửi mùi hương nầy.

Thì ra những vật này là của hai nàng đó, Cơ Băng Nhạn mang theo để nhớ nhung! Y mỉm cười, cho là hai gã đa tình làm cái việc lẩm cẩm.

Y trầm tư một lúc, tìm hiểu lý do khiến Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn cải sửa dung mạo.

Có thể họ bị bức đuổi cấp bách như thế nào đó, nên thay đổi dung mạo.

Mà chất thuốc dùng lại là thuốc đen, thuốc vàng, như vậy họ đổi ra xấu xí.

Một người đang đẹp muốn biến thành xấu xí, nếu không trốn chạy nữ nhân bám theo quấy nhiễu thì còn để làm gì khác hơn?

Hồ Thiết Hoa gật gù lẩm nhẩm:

đa tình! Họ đúng là những kẻ đa tình! Bỗng có người thốt:

đa tình dù sao cũng hơn vô tình chứ, phải không?

Hồ Thiết Hoa giật mình quát:

-Ai đó?

Một giọng nói ấmdịu vang lên, tiếp theo là một tràng cười trong trẻo:

đường đường Hồ đại anh hùng lại có cái gan quá nhỏ! từ phía sau tảng đá một nữ nhân bước ra.

Hồ Thiết Hoa thở phào, cười khổ:

-Sao công chúa không ở tại lều, dạo đàn tỳ bà, đang đêm đến đây làm gì?

Nữ nhân chính là Tỳ Bà công chúa! Tỳ Bà công chúa bỗng trầm giọng:

-Không có tri âm nghe, thì đàn làm gì?

Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

-Ngoài việc đàn ra, không còn việc chi khác để làm à?

Tỳ Bà công chúa trừng mắt:

-Ngươi đừng tưởng là ta chẳng có chi làm nên rong chơi gĩa sa mạc ban đêm như thế này! Thử hỏi ngươi, trong giờ phút nầy, ai mà không muốn cuộn mình trong chăn ấm? Nhưng, Vương Phi đã nói với ta như thế này:

Cái vị Hồ tráng sĩ đó tuy có võ công cao, song bất quá cũng chỉ là một bị thịt, chẳng có hồn, có trí gì cả, biết đâu chẳng bị ba gã võ sĩ lừa gạt, đoạt hết số vàng châu ngọc, rồi giết luôn? Do đó, Vương Phi sai ta theo dõi, chiếu cố ngươi. Cũng vì cái mạng rẻ tiềncủa ngươi đó, mà ta bỏ cả giấc ngủ, đừng tưởng ta thích ngâm mình giữa cái lạnh trên sa mạc! Nếu chưa mắc lừa có thể, Hồ Thiết Hoa không giận, nhưng đã bị lừa rồi, dù sao thì y cũng thẹn, thẹn thì phải giận, y hét:

-Tại hạ là bị thịt, còn công chúa là gì? Công chúa có lợi chi đó mà mỉa mai tại hạ?

Tỳ Bà công chúa điềm nhiên:

đừng làm oai với ta, lời nói đó, có phải ta nói đâu? Ta chỉ lập lại thôi mà! Nếu người không phục, cứ tìm người nói ra mà sừng sộ! Rồi nàng cười, tiếp:

-Ta chỉ sợ, khi gặp người nói rồi, ngươi lại chẳng dám sừng sộ! Hồ Thiết Hoa lặng người.

Tỳ Bà công chúa lại tiếp:

-Ta đi theo hướng Tây, chẳng thấy các ngươi đâu cả, làm ta phải đi quanh quẩn mãi giữa sa mạc, trong lúc ban đêm, lạnh suýt chết người vậyđó, mãi một lúc sau ta thấy ánh lửa, mới bảo những người đi theo ta đứng xa xa, để một mình ta đến đây xem sao.

Hồ Thiết Hoa cao giọng:

-Tại hạ không cần công chúa giải thích rườm rà. Tại hạ biết cái tật của coing chúa, cái tật rình rập dọ thám hành động của kẻ khác! Tỳ Bà công chúa cũng cao giọng:

-Ngươi đừng làm oai với ta, ta có đụng chạm gì ngươi đâu? Ta có sanh chuyện với ngươi đâu?

Nàng nhìn y trừng trừng một lúc lâu, bật cười khan, cười một lúc, lại dịu giọng thốt:

-Ta có là vợ ngươi đâu, cứ mỗi lúc ngươi thấy ta lại làm hùng làm hổ! Hồ Thiết Hoa đỏ mặt.

Tỳ Bà công chúa nói tiếp:

-Ngươi cứ giữ cái thái độ đó mãi với tam, bắt buộc ta phải nghĩ ngươi còn yêu thầm yêu lén ta đó! Vì ta không chịu lấy ngươi làm chồng nên ngươi hận, ngươi hằn học cho hả hận! Hồ Thiết Hoa sững sốt nhìn nàng, bật cười lớn:

-Lấy vợ mà kấy cái mẫu người như công chúa, thì chẳng biết tại hạ mỗi ngày phải ohẫn uất đến bao nhiêu lượt! Tỳ Bà công chúa bĩu môi:

-Lấy không được người ta, rồi nói cho hung dữ nói để bỏ ghét! Hừ! Rõ thẹn! Rồi nàng bước đến tảng đá ngồi xuống. Nàng lạilấy trong mình ra một bình rượu nhỏ, bình bằng bạc, mở nút rót ra chén, nhấm nháp một mình.

Nàng lẩm nhẩm, nhưng cũng lớn tiếng đủ cho Hồ Thiết Hoa nghe:

đêm lạnh thế này, nếu không có rượu chắc chắn phải đông người thành băng giá mất! Hồ Thiết Hoa cũng lẩm nhẩm:

-Nếu có ai đó, định mượn rượu chọc tức ta, thì người đó lầm to! Ta mắc lừa vì uống rượu, bây giờ thấy rượu bắt nhức đầu! Y nói thế chứ y có nhức đầu đâu? Trái lại y còn nghe nhột nhạt ngứa ngáy khắp người, và dạ dày nhít nhít như có trăm ngàn consâu máy động trong đó.

Mới gây gổ với nàng đó, bây giờ còn hỏi nàng làm sao để kiếm rượu uống?

Bắt buộc y phải chịu nhịn, y quay mặt nơi khác, khỏi thấy bình rượu quá hấp dẫn.

Tỳ Bà công chúa vừa uống vừa chép chép miệng, cố khiêu gợi Hồ Thiết Hoa.

Rồi nàng lẩm nhẩm:

-Rượu cũng khá ngon đấy chứ! Mới uống mấy hớp, ta cảm thấy khoan khoái quá chừng! Hồ Thiết Hoa dằnlòng không nổi, cao giọng:

-Nữ nhân mà uống rượu đến nghe ừng ực xem bất lịch sự vô cùng. Thực không nết na gì cả! Tỳ Bà công chúa điềm nhiên:

-Ta không nết na vậy đó, ta càng không nết na, càng có người tức vì ta! Hồ Thiết Hoa tức thật, và y khó dằn lòng được cơn tức, chưa biết alm gì cho hả tức, bỗng y nhìn chiếc khăn, đôi mắt y vụt sáng lên.

Y chụp lấy chiếc khăn, trải rộng ra trước mặt, rồi lẩm nhẩm:

-Lấy chiếc khăn nầy lau mồ hôi nước dải, kể cũng được lắm! Tỳ Bà công chúa vụt đứng lên, nhảy vọt tới hét:

-Ngươi đánh cắp ở đâu chiếc khăn này?

Hồ Thiết Hoa điềm nhiên:

đánh cắp ở đâu mặc tại hạ, can gì đến công chúa?

Tỳ Bà công chúa rung giọng:

-Trả lại cho ta! Trả mau! Hồ Thiết Hoa bỉu môi:

-Trả? Tại sao lại phải trả? Thế chiếc khăn này của công chúa à?

Tỳ Bà công chúa thẹn đỏ mặt:

- Dù của ta thì sao?

Hồ Thiết Hoa rùn vai:

-Tại hạ hết sức kỳ quái! Tỳ Bà công chúa trừng mắt:

-Tại sao kỳ quái?

Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:

-Tại hạ có nghe lão Xú trùn nói là bị một con quỷ dạ xoa nào đó tự xưng là đa tình, tặng hắn chiếc khăn rách này, bắt hắn ohải mang mãi bên mình. Hắn nói hắn bực vô cùng! Bỗng y nhìnthẳng vào mặt công chúa hỏi:

-Bây giờ công chúa đòi khăn? Thế công chúa là quỷ dạ xoa chăng?

Tỳ Bà công chúa đỏ mặt hét:

-Câm! Câm ngay!... Ngươi không phải là con người mà! Hồ Thiết Hoa điềm nhiên:

-Công chúa đừng làm oai với tại hạ. Lời nói đó, đâu phải của tại hạ, nếu công chúa không phục thì tìm người nói mà làm oai! Y bật cười ha hả tiếp:

-Chỉ sợ gặp người đó rồi, công chúa lại chẳng nói được tiếng nào! Tỳ Bà công chúa nhào xuống đất khóc ròng.

Hồ Thiết Hoa giật mình. Y chỉ muốn chọc tức nàng, trả đũa ngờ đâu nàng quá thương tâm.

Y bước tới cười vuốt thốt:

đừng thương tâm công chúa. Tại hạ nói đùa đấy, tại hạ bịa chuyện mà! Tỳ Bà công chúa cứ khóc, bất kể y nói gì.

Hồ Thiết Hoa lại tiếp:

-Tại hạ nói đùa đấy, công chúa! Tại hạ đáng tội chết, đáng tội chết! Lão Xú Trùn không hề bảo công chúa là quỷ dạ xoa, mà hắn cũng chẳng bảo công chúa đa tình, tại hạ bịa ra đó! Công chúa vừa khóc vừa hỏi:

-Nhưng tại sao hắn lại vất cái vật của ta đi? Hắntùy tiện mà vất nơi nào cũng được như vậy sao?

Hồ Thiết Hoa đáp:

-Chỉ vì... Y muốn nói thật lắm, đắn đo một chút, rồi y thuật lại sự tình. Đoạn y thở dài:

-Bây giờ thì công chúa muốn mắng tại hạ cách nào, thì cứ mắng, mắng bằng thích đi. Nhưng xin công chúa đừng có khóc nữa.

Tỳ Bà công chúa đưa tay quệt ngang nước mắt thốt:

-Nếu ngươi thừa nhận ngươi là một kẻ khốn nạn nhất đời, thì ta không khóc nữa.

Hồ Thiết Hoa cười khổ:

-Thì tại hạ... đã... chẳng nhìn nhận hay sao?

Tỳ Bà công chúa cắn môi:

-Ngươi thừa nhận, sao ngươi lại thở dài? Ngươi không cam tâm phải chăng?

Hồ Thiết Hoa đưa tay vuốt chót mũi lẩm nhẩm:

-Cam tâm! Cam tâm lắm, công chúa. Tại hạ thừa nhận mình là một tên khốn nạn nhất.

Rồi y mỉm cười tiếp:

-Nữ nhân mắng nam nhân là bị thịt, thì chẳng sao, nam nhân cho nữ nhân là quỷ dạ xoa, thì lại bị mắng! Đau quá chừng! Tỳ Bà công chúa hừ một tiếng:

-Chẳng đau gì cả, nam nhân không được quyền nói càn, nói bướng! Nàng lấy bình rượu, đặt vào tay Hồ Thiết Hoa, rồi nhìn sang những đồ vật do Hồ Thiết Hoa vừa moi lên, nụ cười của nàng vụt tắt, mặt nàng biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.