Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 36: Chương 36: Tâm tư của Mặc nhi.




Ban đêm, ánh trăng màu bạc.

Trong nhà thanh tĩnh u nhã, có một hồ nước không nhỏ, mặt trên có một cầu đá hình vòm đi thông tới giữa hồ, giữa mặt hồ có xây một tòa lương đình bát giác. Lúc này có một người cản gió mà đứng ở nơi đó nghiêng nhìn mặt hồ nước đã kết băng, mà phía sau cách hắn không xa lại là một bóng dáng đang cung kính quỳ ở đó.

Thật lâu sau đó, Thanh Nguyên nhìn mặt hồ kết băng mở miệng hỏi: “Ngươi nói là... hai huynh đệ Liễu Phong Viêm và Liễu Phong Liệt đều đi Lâm Lan thành, mà đứa nhỏ của nữ nhân kia cũng mất tích?”

Đứa nhỏ mất tích ...

Ám Tinh quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Vâng!”

Sau khi nghe Ám Tinh trả lời, bên trong đình cũng yên tĩnh trở lại.

Trên bầu trời ánh trăng lơ đãng xuyên thấu qua mái hiên dưới lương đình chiếu sáng ở trên bóng dáng màu đen của Thanh Nguyên. Chiếu trên một thân trường bào màu đen có thêu Mặc Trúc của hắn, trên dung nhan yêu diễm tuyệt luân được mạ lên một tầng ánh sáng bàng bạc mị hoặc, làm cho hắn cả người hắn thoạt nhìn có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại lộ ra vẻ tà mị hoặc nhân.

Đôi mắt phượng cực kỳ câu hồn hơi nhíu, đứng nghiêng người nhìn về phía Ám Tinh đang quỳ trên mặt đất ở trong đình, môi mỏng nhếch lên mở miệng nói: “Ngươi nói đứa nhỏ mất tích vào thời khắc này, người kia có cho rằng là ta mang đi hay không?” Chỉ sợ người thứ nhất hắn hoài nghi chính là mình đi!

Trên mặt đất Ám Tinh cúi đầu trầm mặc hồi lâu sau mới nói: “Hắn phái thủ hạ ảnh vệ đi Liễu gia điều tra tin tức, sau đó những ảnh vệ này đi về hướng Lâm Lan thành.”

“Hả? Người của hắn cũng đi Lâm Lan thành?” Mắt phượng của Thanh Nguyên khẽ nheo lại, như có vẻ đăm chiêu nói nhỏ.

Nghĩ đến Lâm Lan thành, Thanh Nguyên nâng lên tay trái ở giữa không trung, xuyên thấu qua ánh trăng màu bạc chiếu xuống, trên cổ tay hắn lộ ra cái lục lạc màu tím sáng óng ánh, khẽ lay động, bên trong lục lạc lại có thể mơ hồ thấy được một vật rất nhỏ đang lắc lư.

Nữ nhân chạy trốn ở Lâm Lan thành, trên người mang theo chuông tử cổ vẫn không có phản ứng.

Nhíu mày buông tay, Thanh Nguyên phiền muộn lắc lắc tay áo, trên sắc mặt là vẻ lo lắng.

Hắn lại có thể bị nữ nhân bao cỏ trêu đùa, thật sự là làm cho người ta bốc hỏa!

“Triệu hồi người đi Phượng Lan quốc tra xét về, để cho bọn họ toàn lực chú ý trong Lâm Lan thành, ngày mai chúng ta khởi hành đi Lâm Lan thành.” Thanh Nguyên nhẹ phất ống tay áo, xoay người rời khỏi lương đình.

“Nhưng mà chủ tử... Lão chủ tử phân phó...” Ám Tinh há miệng muốn nói gì đó.

Thân ảnh Thanh Nguyên đã đi ra ngoài lương đình dừng một chút, trên người mạnh mẽ tản mát ra sự rét lạnh nhìn về phía hắn, mắt phượng nguy hiểm bắn phá nhìn về phía hắn: “Chuyện của ta không tới phiên hắn đến quản... hay là nói, hắn phái ngươi tới giám thị ta?”

Ám Tinh quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhất thời vẻ mặt kinh hoảng mở miệng nói: “Không có... Chỉ là thuộc hạ sợ lão chủ tử sẽ trách cứ với người.”

Thanh Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, hồi lâu sau đột nhiên xoay người rời đi.

“Không có lần sau!”

“Vâng!” Sắc mặt Ám Tinh xám trắng gật đầu.

Nhìn bóng dáng chủ tử nhà mình rời đi, Ám Tinh không khó nhìn ra, chủ tử là đang có ý kháng cự lại với lão chủ tử.

Thanh Nguyên đã đi xa khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.

Cho dù người kia có là phụ thân thân sinh thân thể của mình thì như thế nào, thời điểm mình và Thanh Linh bơ vơ không nơi nương tựa thì hắn ở đâu? Sau khi Thanh Linh đi hắn mới xuất hiện, còn vọng tưởng mình nghe theo điều khiển của hắn, ý tưởng cũng không khỏi quá mức ngây thơ?

Tạm thời thỏa hiệp, cũng chỉ là vì mượn dùng thế lực trong tay hắn thôi, muốn điều khiển mình, người si nói mộng.

Nếu huynh đệ Liễu gia cùng với người kia đều đi Lâm Lan thành, vậy mình cũng đi qua tham gia náo nhiệt đi!

Trò chơi từ lúc mình lại lần nữa đặt chân lên địa giới Thương Lan quốc cũng đã bắt đầu, Liễu Hương và Liễu gia, cùng với người kia... thiếu nợ Thanh Linh, chính mình sẽ giúp nàng đòi lại hết thảy.

********

Tô Nhược Hàm xoa xoa cái trán mồ hôi, nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ của Mặc nhi ở trong sân, khóe miệng của nàng thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Đứa nhỏ này... Thật sự rất hiểu chuyện, rất nhu thuận, có đôi khi khôn khéo hiểu chuyện đến nỗi làm cho nàng cảm thấy, bé đang sợ hãi nàng đuổi bé đi, cho nên thật cẩn thận cẩn thận ở chung với nàng.

Nghĩ đến đây, nàng có chút đau lòng, nhưng cũng biết hiện tại không thể gấp gáp được, chỉ có thể chậm rãi dỡ xuống lo lắng trong lòng của đứa nhỏ.

Ngồi ở trên tấm thảm lót sàn trên mặt đất, Tô Nhược Hàm thả lỏng toàn thân sau khi vừa luyện xong bài Yoga của mình. Nàng quay đầu về phía Mặc nhi mở miệng nói: “Mặc nhi... Đã sắp một canh giờ, nghỉ ngơi một chút đi!”

Lúc này bóng dáng nho nhỏ của Mặc nhi đứng thẳng ở cách Tô Nhược Hàm mấy thước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn tràn đầy mồ hôi, nhưng mà bé lại vẫn đứng thủ trung bình tấn ở đó không hề nhúc nhích. Mà lúc này gia hỏa Tiểu Bạch kia cũng rất có cảm giác vui vẻ, nó đứng song song ở bên cạnh người Mặc nhi, hai cái chân trước nhẹ nhàng giơ lên lơ lửng giữa không trung, toàn bộ thân mình thì ngồi trên hai chân sau, hai chân giơ lên cao cao, Tô Nhược Hàm nhìn thấy có chút nghĩ mà bật cười.

Mãi cho đến khi tiếng gọi của Tô Nhược Hàm truyền đến, Mặc nhi chỉ nhìn nàng một cái sau đó còn thật sự mở miệng nói: “Phụ thân đã nói qua nhất định phải được hai cái canh giờ mới có thể nghỉ ngơi.”

Lúc Tô Nhược Hàm nghe nói như thế, chân mày hơi nhíu lại.

Vừa rồi nàng nhìn thấy hai chân Mặc nhi đã bắt đầu run lên, cứ tiếp tục như vậy bé sẽ không chịu nổi, trước kia rốt cuộc phụ thân bé nghĩ như thế nào vậy? Để cho một đứa nhỏ đứng trung bình tấn lại còn muốn phải đứng hai canh giờ, đừng nói là đứa nhỏ bốn năm tuổi, chỉ sợ nếu để cho nàng đi đứng trung bình tấn một canh giờ nàng cũng không chịu nổi.

Có thể thấy được phụ thân của Mặc nhi đối với hắn là nghiêm khắc cỡ nào, trong đầu của nàng lại phác thảo hình ảnh cha mẹ nhẫn tâm ngược đãi đứa bé.

Nghĩ đến đây, thì nàng lại càng đau lòng Mặc nhi.

Xoay người đứng lên, Tô Nhược Hàm đi đến trước mặt Mặc nhi, lấy ra khăn tay xoa xoa cái trán mồ hôi của bé nói: “Nghe lời... Mọi sự phải tiến hành theo chất lượng, luyện võ vốn là vì cường thân kiện thể, con nóng nảy hấp tấp như vậy sẽ làm bị thương căn bản thân thể, như vậy thì dễ bị phản hiệu quả đạt được lúc ban đầu.”

“Nhưng mà...” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Mặc nhi có chút do dự mở miệng.

Bé nhớ rõ phụ thân đã nói ... Nam tử hán phải chịu khổ từ nhỏ, nhất là làm đứa nhỏ của hắn, lại...

“Đừng nhưng mà ... Con nghe nương, hôm nay con đứng trung bình tấn một canh giờ, ngày mai con lại gia tăng thời gian thêm một chút, ngày qua ngày chậm rãi gia tăng lên, như vậy vừa không tổn thương thân thể, con cũng có tiến bộ, con nói có được không?” Tô Nhược Hàm thấy trên mặt bé có thần sắc do dự, liền lắc đầu trấn an nói qua.

Mặc nhi nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hàm, nhìn thấy nụ cười nhẹ ôn nhu trên mặt nàng thì hơi có chút hoảng thần, hồi lâu sau mới ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Tô Nhược Hàm thấy Mặc nhi đáp ứng mình, lúc này mới yên lòng, thay hắn lau khô mồ hôi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi nói: “Đi đổi quần áo khác, tránh cho lại bị nhiễm phong hàn, hôm nay là đêm ba mươi... Nương đi làm đồ ăn ngon cho con ăn, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”

Ăn cơm... Ăn cơm... Ngao ngao ngao...

Tiểu Bạch vốn đang đứng trên hai chân ở một bên, lúc vừa nghe Tô Nhược Hàm nói nấu cơm, trực tiếp hưng phấn thả móng vuốt xuống dưới, liền vui vẻ vọt tới bên cạnh Mặc nhi rồi ngậm quần áo của hắn xông tới phòng ngủ.

Nhìn thấy một màn này, Tô Nhược Hàm quả thực muốn phát hỏa rồi, lập tức giận dữ la hét với Tiểu Bạch đang nhanh chóng biến mất: “Tiểu Bạch chết tiệt... Ta đã nói bao nhiêu lần rồi hả, không được ngậm Mặc nhi đi, ngươi như vậy vạn nhất tổn thương đến bé thì làm sao bây giờ? Nó là người, không phải là thứ gì đó mà thường ngày ngươi nhặt đâu.” Nói tới đây nàng vừa tức lại vừa giận, Tiểu Bạch này chính là một cái cật hóa... Nhất là khi nàng lấy ra đồ ăn rau cải gì đó trong không gian để nấu, tên kia là mặn nhạt gì cũng không chê, ngay cả ớt vô cùng chua cay và hạt tiêu vô cùng tê cay không gì sánh được, cái tên cật hóa này cũng không hề cự tuyệt. (cật hóa: ý nói là thích ăn uống)

Lúc này vừa nghe ăn cơm, nó lại tính nết không đổi ngậm Mặc nhi đi để cho bé thay quần áo.

Nhưng mà ngày thường Mặc nhi lại cực kỳ thân thiết với Tiểu Bạch, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân Tiểu Bạch nhặt Mặc nhi trở về hay không. Dù sao hiện tại là một người một cẩu cả ngày không xa rời nhau, để cho Tô Nhược Hàm có đôi khi nhìn có chút ghen tị, đáy lòng có chút lên men.

Cũng không biết là lúc ban đầu hành vi của nàng làm tổn thương Mặc nhi hay sao, hay là vì nguyên nhân gì khác, tuy rằng Mặc nhi ở lại ... Nhưng mà bé lại không còn kêu nàng là mẫu thân một lần nào nữa. Dù rằng trong hai ngày này nàng dụ dỗ bé vài lần, nhưng mà cuối cùng Mặc nhi chỉ nhếch môi trừng mắt với nàng, trong mắt có thần sắc ủy khuất nhìn nàng, làm hại trong lòng Tô Nhược Hàm một trận thịt đau, sau đó buồn bực đi dỗ bé.

Chỉ là mỗi lần buồn bực đi dỗ Mặc nhi Tô Nhược Hàm lại không có phát hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Mặc nhi có một chút giảo hoạt.

Lúc này Mặc nhi ở trong phòng ngủ thay quần áo, nghe được bên ngoài tiếng Tô Nhược Hàm đang rống giận với Tiểu Bạch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, thoáng chốc lộ ra tươi cười vui vẻ đáng yêu.

Mình càng ngày càng thích mẫu thân ... Mẫu thân và trước kia không giống nhau ...

Trước kia mẫu thân không thích mình kêu nàng là mẫu thân... Hơn nữa đối với mình đều là lạnh băng băng.

Nhưng mà hiện tại mẫu thân không giống vậy, mặc dù có thời điểm nàng cũng lạnh băng băng, nhưng mà lại thường xuyên đang cười nhìn mình, tươi cười trên mặt mẫu thân làm cho mình cảm thấy ấm áp, thực vui vẻ.

Mỗi lần thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng đến dụ dỗ bé gọi mẫu thân, đáy lòng Mặc nhi đều cực kỳ vui vẻ, mẫu thân thích bé gọi nàng là mẫu thân... Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy biểu tình nàng trông mong nhìn mình, chờ đợi mình kêu nàng là mẫu thân, Mặc nhi liền cảm thấy mẫu thân thực sự thích bé.

Nhất là nếu bé không gọi nàng, ủy khuất nhìn nàng chằm chằm, mẫu thân sẽ lại ôn nhu an ủi bé, như vậy mẫu thân chính là rất thích, cho nên... bé vui vẻ chơi đùa với mẫu thân cái trò chơi dụ dỗ kêu mẫu thân.

Tô Nhược Hàm ở bên ngoài liên miên cằn nhằn nói một hồi, thế này mới xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm.

Đi đến thời không này sắp ba tháng rồi.

Nàng đã hoàn toàn thích ứng cuộc sống nơi này, giặt quần áo nấu cơm chẻ củi, chuyện như vậy nàng đã hoàn toàn có thể làm thuận buồm xuôi gió.

Sau khi vào phòng bếp, nàng rất nhanh lắc mình vào không gian, lấy ra vài thứ rau cải do chính mình trồng, sau đó lại đi bắt một con cá hôm qua mua ở chợ trở về liền ném vào trong ao...

Hôm qua thời điểm bỏ vào là cá bột, ngày hôm nay, cá này cũng đã trưởng thành không ít.

Sau khi Tô Nhược Hàm tìm ra này nọ, lại vô cùng bận rộn ở trong phòng bếp đổi tới đổi lui.

Hôm nay là đêm ba mươi, thời điểm trước đây một một người, nàng cũng không cảm thấy lễ mừng năm mới có cái gì không giống. Hơn nữa cũng không cảm giác không khí lễ mừng năm mới, dù sao tại đây ở cái thời không này nàng cũng là một người từ bên ngoài đến, không thuộc về nơi này.

Nhưng mà hiện tại có Mặc nhi, đứa nhỏ thích nhất lễ mừng năm mới, nàng muốn cho Mặc nhi hài lòng vui vẻ mừng năm mới, trong bất tri bất giác chính nàng cũng có cảm giác vui sướng qua năm mới.

Canh cá trích, gà xào ớt xanh, thịt bò hầm củ cải, thịt khô xào rau xanh, còn có mấy món chay nho nhỏ, cùng với lạp xưởng ba loại khẩu vị đều nấu một ít.

Thời gian hầm thịt bò thì hơi lâu, cho nên sáng sớm hôm nay nàng đã hầm ở trong nồi, sau đó chỉ cần quăng vào trong bếp lò một cây củi rắn chắc, thật lâu sau mới bỏ thêm một bó củi, cứ hầm ở trong nồi như vậy là được.

Sau khi Tô Nhược Hàm bận rộn nửa ngày, đã làm ra một bàn đồ ăn tràn đầy, hai người nàng và Mặc nhi, có thể ăn xong thì kỳ quái.

Mùi thức ăn cám dỗ Tiểu Bạch kêu ngao ngao ngao, mà Mặc nhi cũng là hé ra vẻ mặt non mềm phấn hồng trông mong nhìn nàng. Tô Nhược Hàm buồn cười lắc lắc đầu, đều cho một người một cẩu tự một cây thịt sườn sấy khô. Thịt sườn sấy khô thơm ngào ngạt dẫn tới Mặc nhi và Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng.

“Được rồi... Hai đứa đi ra ngoài trước, chờ ta lấy một món canh cuối cùng đã chuẩn bị xong thì chúng ta liền ăn cơm.” Tô Nhược Hàm buồn cười lắc lắc đầu, đuổi Mặc nhi và Tiểu Bạch ra khỏi phòng bếp.

Sau khi có Mặc nhi và Tiểu Bạch, Tô Nhược Hàm phát hiện mình càng ngày càng thích nở nụ cười.

Ngay tại lúc Tô Nhược Hàm và Mặc nhi, cùng với Tiểu Bạch đã hưng phấn dùng sức phe phẩy cái đuôi cứng ngắc của nó chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài sân lại truyền đến tiếng đập cửa.

Tô Nhược Hàm nhíu mày đứng dậy đi ra bên ngoài, giờ phút này sẽ là ai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.