Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 47: Chương 47: Thật là nàng.




Nếu như nói ở lúc vừa rồi khi Mạc Tử Khanh còn có thể cảm thấy Mặc nhi trước mắt là ảo giác của mình, như vậy khi Mặc nhi mở miệng gọi 'Phụ thân', hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Đứa nhỏ trước mắt này thật sự chính là Mặc nhi mà mình và Liễu gia tìm khắp nơi không có kết quả, không thấy ở đâu. Vì sao Mặc nhi lại ở chỗ này?

Mạc Tử Khanh nằm ở trên giường mạnh mẽ dùng sức muốn xoay người ngồi dậy.

“Ngô...” Kết quả hắn vừa mới dùng sức một chút thì lại đổ trở về trên giường, miệng vết thương trên người vốn đã được khâu tốt lại bị lôi kéo kịch liệt mà vỡ ra, trong nháy mắt máu chảy tràn ra từ miệng vết thương.

Mặc nhi đứng trước giường, lúc này nhìn thấy vải thưa trên người Mạc Tử Khanh vốn được băng bó tốt nháy mắt bị nhiễm máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đại biến, thất kinh chạy tới, khẩn trương cầm lấy mép giường kêu lên: “Phụ thân... người không sao chứ?”

Lúc này Mạc Tử Khanh bị đau đến sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh từng hạt to. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lo lắng của Mặc nhi nhìn mình, hắn muốn nói một tiếng với Mặc nhi mình không có việc gì, lại phát hiện đau đớn trên người đã nắm giữ cảm giác toàn thân của hắn, muốn mở miệng cũng không được.

Khi Mặc nhi thấy Mạc Tử Khanh trên giường vô cùng thống khổ cau mày, vải thưa băng bó trên người lúc này đã bị thấm máu, lại có một chút máu nhiễm lên trên chăn bông, rốt cuộc bé nhịn không được mà gào khóc lên, miệng thì lớn tiếng kêu lên: “Mẫu thân tới mau... hu hu...”

Mạc Tử Khanh thống khổ kêu rên vài tiếng, rất muốn trấn an Mặc nhi bên cạnh đừng khóc, nhưng mà lại ở thời điểm bé khóc kêu mẫu thân, trong đầu hắn đau có chút choáng váng hiện lên sự nghi hoặc, mẫu thân? ? ?

Tô Nhược Hàm vốn đang làm điểm tâm ở phòng bếp, đột nhiên nghe được tiếng Mặc nhi khóc gọi thì cả kinh, hai trứng gà lấy ra chuẩn bị chiên đang cầm ở trong lòng bàn tay trực tiếp rơi thẳng xuống đất, Mặc nhi đang khóc? ? ?

Tiểu Bạch đang coi giữ ở một bên chuẩn bị chờ chủ nhân làm đồ ăn ngon cho mình, thời điểm nghe được tiếng khóc của Mặc nhi, nó bỏ lại cục xương vừa rồi Tô Nhược Hàm tiện tay quăng cho nó, đã tranh đường chạy ở phía trước nhanh chóng vọt tới phòng ngủ, mà bước chân của Tô Nhược Hàm cũng nhanh chóng chạy tới bên kia.

Từ lúc Mặc nhi rời giường buổi sáng, bé liền một khắc không rời canh giữ ở bên cạnh nam nhân kia. Nàng nhìn cũng có chút ghen tị, trong lòng âm thầm nghĩ, nhìn thái độ lúc này của Mặc nhi đối với phụ thân, chỉ sợ sau khi nam nhân kia tỉnh lại, Mặc nhi sẽ đi theo hắn rời khỏi mình đi... Dù sao người ta cũng là cha ruột của Mặc nhi, mà mình... Khi nghĩ tới đó, trong lòng Tô Nhược Hàm có chút phức tạp.

Lúc này vì sao Mặc nhi đột nhiên lại khóc?

Chẳng lẽ là nam nhân kia tỉnh lại thì bắt nạt Mặc nhi?

Hay là nói... nam nhân kia bị thương chết đi rồi hả? Sau khi cái ý tưởng này xuất hiện trong trong đầu nàng, Tô Nhược Hàm không thể phủ nhận, nàng ẩn ẩn có một sự chờ mong và hi vọng... Ai kêu hắn có khả năng tranh giành Mặc nhi với mình làm chi?

Khi bước chân vội vàng đuổi tới phòng ngủ, Tô Nhược Hàm liền nhìn thấy Tiểu Bạch đang nhe răng trợn mắt gầm nhẹ ở phía trước cửa sổ. Mà lúc này Mặc nhi một phen nước mắt nước mũi nhìn nam nhân trên giường đang bị đau đến sắc mặt trắng bệch, còn đổ đầy mồ hôi lạnh... Càng khoa trương là, miệng vết thương vốn được nàng băng bó tốt đã cầm máu, lúc này tất cả băng gạc đều bị nhiễm máu đỏ, máu đỏ tươi không gì cản được mà nhiễm lên chăn bông của nàng, người không biết tình hình còn tưởng rằng nơi này là hiện trường xảy ra hung án.

“Mặc nhi... Sao lại thế này?” Tô Nhược Hàm vừa tới cửa liền lo lắng mở miệng.

Mặc nhi nhìn thấy Tô Nhược Hàm đến, vẻ mặt hoảng sợ bổ nhào tới trước mặt nàng, kéo vạt áo của nàng liền đáng thương hề hề khóc nói: “Hu hu... Mẫu thân, chảy thật nhiều máu, người cứu phụ thân, mẫu thân người cứu phụ thân đi...”

Khóe mắt Tô Nhược Hàm run rẩy vài cái, mình cũng không phải thầy thuốc, hôm qua xử lý miệng vết thương cứu nam nhân này, hoàn toàn chính là ngựa chết chữa thành ngựa sống, mù quáng ép buộc, không tắt thở cũng coi như là hắn có vận khí tốt thôi. Hiện tại hắn lại biến thành như vậy, nàng cũng không cam đoan mình còn có thể cứu hắn một lần nữa, nhưng mà thấy bộ dáng lúc này của Mặc nhi, nàng cũng không dám nói lời nói thật.

Nàng trấn an nói: “Được được được... Mặc nhi trước đừng khóc, nương xem miệng vết thương của hắn trước.”

Mạc Tử Khanh nằm trên giường đau đến nỗi ý thức có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng nghe được một giọng nữ đang kêu Mặc nhi, giọng nói có chút quen thuộc, mà Mặc nhi kêu nàng là mẫu thân... Chẳng lẽ là Liễu Hương?? Không, không đúng... Sẽ không là Liễu Hương. Nếu là Liễu Hương, Mặc nhi tuyệt đối sẽ không kêu nàng là mẫu thân mới đúng. Sau khi sinh Mặc nhi, nữ nhân kia liền giao Mặc nhi cho bà vú nuôi nấng, chưa bao giờ tận sức chức trách của một người mẫu thân. Càng bởi vì nguyên nhân là hắn, nàng đối với Mặc nhi có thể nói là lạnh lùng đến cực điểm, khi tâm tình không tốt, lại phát tiết oán khí đến trên người Mặc nhi, cho nên Mặc nhi chưa bao giờ kêu nàng là mẫu thân.

Huống chi Thanh Nguyên nói lần trước hắn quăng nữ nhân kia đến Lâm Lan thành, không có khả năng Mặc nhi ở cùng một chỗ với nàng mới đúng...

Không đúng! ! !

Lâm, Lâm Lan thành... Chẳng lẽ...

Trong lòng Mạc Tử Khanh ngẩn ra, chịu đựng đau đớn kịch liệt không ngừng từ miệng vết thương, cố gắng mở hai mắt nhìn về phía bóng dáng có chút mơ hồ đang đi tới trước giường ...

Khi một bàn tay lạnh lẽo trơn mềm va chạm vào trước ngực hắn, thân thể của hắn hơi co rúm lại một chút, ý thức thanh tỉnh vài phần, tầm mắt hoảng hốt thấy được gương mặt hắn cả đời cũng không quên được.

Bàn tay nhỏ bé mang theo cảm giác mát lạnh đang không ngừng dao động ở trước ngực, cảm giác như vậy, hơn nữa dung nhan vừa rồi trong hoảng hốt mà thấy được, làm cho hắn nhớ tới sự kiện năm năm trước nữ nhân này làm đối với hắn... Trong bất tri bất giác, hắn đem cảnh tượng hiện tại và một đêm của năm năm trước chồng chéo lên nhau, hình ảnh sỉ nhục không chịu nổi hội tụ lại.

Khi khuôn mặt tái nhợt vì đau tới cực điểm, gắt gao cắn môi mình, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng cố sức mở ra, bên trong không còn vẻ thanh lãnh nữa, chỉ có những tia máu phẫn nộ, dùng hết khí lực toàn thân dùng sức gạt ra bàn tay nhỏ bé không ngừng dao động trên ngực, môi mỏng cố sức nhỏ giọng quát: “Tiện, tiện nhân... Đừng, đừng chạm vào ta.” Mà sau khi nói xong, hắn cũng đã dùng hết khí lực toàn thân, thoáng cái hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Tiện, tiện, tiện nhân? ? ? ?

Mà đồng thời khi Mạc Tử Khanh ngất xỉu, Tô Nhược Hàm đang đứng ở trước giường lúc này đã nổi nóng cộng thêm phẫn nộ rồi.

Nàng vung tay hung hăng vỗ một cái tát lên bàn tay đang nắm tay nàng, trên đó đã hiện lên vết hồng dấu tay. Nàng tức giận đến sắc mặt cũng biến thành màu đen cả người phát run, tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, hận không thể loạn đao chém chết nam nhân trên giường kia...

Tức giận trừng mắt nam nhân trên giường sau khi hôn mê còn cau mày, nhất là khi nhìn thấy miệng vết thương trên ngực hắn vừa rồi bị nàng cởi bỏ băng gạc xuống toàn bộ đã bị xé rách đang không ngừng đổ máu, mắt hạnh nheo lại, Tô Nhược Hàm rét lạnh đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.

Kêu nàng là tiện nhân, còn kêu nàng đừng chạm vào hắn đúng không? Vậy để cho hắn cứ đổ máu như vậy đến chết là được.

Tiện nam nhân đáng chết, cho rằng có được khuôn mặt dễ nhìn, sau đó là cha ruột của Mặc nhi, mình không dám gây khó dễ hắn thế nào phải không?

Mình có lòng tốt nghĩ muốn cởi bỏ băng gạc xử lý miệng vết thương cho hắn một lần nữa, kết quả hắn mở to mắt liếc mắt nhìn mình một cái, sau đó hung hăng vỗ một cái Thiết Sa Chưởng xuống tay mình, lại... Lại mắng mình là tiện nhân! ! ! !

Tô Nhược Hàm tức giận đến mắt hạnh nổi lên lãnh ý âm trầm, vốn nàng đã không muốn cứu hắn, lo sợ sau khi hắn khỏe lại sẽ cướp Mặc nhi đi. Nếu lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú, hắn đã muốn chết, nàng liền thành toàn cho hắn.

Sau khi quyết định, Tô Nhược Hàm liền xoay người đi ra khỏi phòng, chuẩn bị để cho nam nhân trên giường tự sinh tự diệt đi thôi!

Kết quả nàng vừa mới xoay người rồi đi hai bước, liền phát hiện nàng đi không được, vừa cúi đầu thì thấy, trong mắt Mặc nhi chứa đầy nước mắt đáng thương tội nghiệp túm vạt áo của nàng, cái miệng nhỏ nhắn tủi thân hếch lên kêu to: “Mẫu thân... Người đừng đi, cứu phụ thân, bằng không hắn sẽ chết.”

Tô Nhược Hàm tức giận trợn trắng mắt, chết đi là tốt nhất.

Nhưng mà thấy bộ dáng kia của Mặc nhi, Tô Nhược Hàm lại có chút ghen tị, có chút rối rắm mở miệng: “Mặc nhi... con thấy được, không phải mẫu thân không cứu hắn, mà hắn không cho mẫu thân chạm vào hắn... con xem, tay của mẫu thân cũng bị đánh sưng lên.” Dứt lời còn thuận tiện giơ lên bàn tay đã bị đánh hồng hồng.

Mặc nhi thấy thế, nước mắt trong mắt đôi mắt đen nhánh rầm rào chảy ra, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay sưng đỏ của Tô Nhược Hàm, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi, vừa khóc vừa nức nở nói: “Hu... Nương, mẫu thân... Mặc nhi thổi thổi cho người sẽ không đau, hu hu... Mẫu thân cứu hắn, Mặc nhi không muốn hắn chết...”

Cuối cùng Tô Nhược Hàm vẫn thua ở dưới thế công nước mắt của Mặc nhi, hơn nữa khi bàn tay nhỏ bé của Mặc nhi đang nhẹ nhàng cầm bàn tay sưng đỏ của nàng thổi thổi giúp nàng, giọng nói non nớt mềm yếu còn nói thổi thổi sẽ không đau, trong lòng nàng ấm áp lại đau lòng, đứa nhỏ như vậy kêu nàng làm sao nỡ để cho hắn rời đi? Nhưng mà nam nhân kia là phụ thân ruột thịt của Mặc nhi, vạn nhất đến lúc đó hắn cứng rắn mang Mặc nhi đi thì sao?

Ai... Hiện tại nàng cứu hắn, có tính là đang tự tìm khó chịu không?

Đợi cho đến khi Mạc Tử Khanh tỉnh lại lần nữa, đã là lúc chạng vạng tối.

Mạc Tử Khanh nằm ở trên giường ngẩng đầu nhìn căn phòng có chút mờ tối, trong lúc nhất thời cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, thẳng cho đến khi nghe được cách vách truyền đến tiếng cười đùa của nữ nhân kia và Mặc nhi, hắn mới nhớ lại kí ức trước khi hôn mê, thì ra thật sự nhìn thấy nữ nhân kia và Mặc nhi ...

Vừa vặn lúc này cách vách truyền đến tiếng Mặc nhi mềm mại êm ái nói: “A... Mẫu thân, không được cởi quần áo của Mặc nhi.”

Sau khi Mạc Tử Khanh nghe nói như thế, sắc mặt lập tức đổi đổi, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng hoàn toàn đen xuống. Cái nữ nhân chết tiệt kia đang làm cái gì với Mặc nhi? ? ? Mặc nhi vẫn là đứa nhỏ, hơn nữa là con ruột của nàng... Nàng, nàng...

Nghĩ đến đây, hắn mặc kệ hết thảy, cố sức chậm rãi ngồi dậy, nhưng mà vì sợ miệng vết thương lại bị xé rách sẽ làm cho mình choáng váng phát sinh lần nữa như buổi sáng, hắn cực lực để cho mình thật cẩn thận.

Mà lúc này ở chỗ phòng ngủ cách vách Mạc Tử Khanh, Tô Nhược Hàm cười đến đáng khinh, Mặc nhi xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng... Bên cạnh là Tiểu Bạch bốn chân quỳ rạp trên mặt đất, trong đồng tử xanh lam tràn đầy hưng phấn nhìn hai bóng dáng đang truy đuổi bên kia, đây là đang chơi trò chơi mới sao?

Tô Nhược Hàm không để ý Mặc nhi xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, nàng cười hớ hớ cởi hết quần áo của bé, quăng bé vào trong thùng chứa đầy nước ấm bên cạnh. Lúc Tiểu Bạch nhìn thấy Mặc nhi bị quăng vào trong thùng nước, nó hưng phấn đứng lên ghé vào trên miệng thùng, rất có bộ dáng nó cũng muốn đi vào theo, làm cho Tô Nhược Hàm buồn cười thưởng cho nó hai cái cốc đầu cười mắng: “Ngươi xem náo nhiệt cái gì? Đi qua một bên đi.”

Nước có chút sâu, lúc Mặc nhi vừa rớt vào trong thùng còn uống một ngụm nước, nhất thời gấp đến độ cầm lấy miệng thùng khẩn trương kêu lên: “Mẫu thân...”

“Ha ha... Ngoan ngoãn ngâm mình một chút, như vậy lúc ngủ cả người mới không bị lạnh!” Sau khi nàng nói xong, lại nghĩ đến xà phòng ngày ấy ở trên đường ngoài ý muốn mua được, lập tức nói: “Con ngâm người trước đi, mẫu thân đi phòng bên cạnh lấy xà phòng gội đầu cho con.”

Chờ Tô Nhược Hàm cầm ngọn đèn đi đến phòng cách vách chuẩn bị tìm xà phòng mình mua, trong nháy mắt đang vào cửa, một bàn tay lạnh lẽo thấu xương bóp ở trên cổ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.