Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Chương 43: Chương 43




Lần đầu tiên trong đời đi đến siêu thị mua thứ này, Lộ tiên sinh hết sức bỡ ngỡ, hơn nữa còn cảm thấy việc này tổn hại đến hình tượng siêu phàm không nhiễm khói lửa nhân gian của mình.

Anh chạy như điên đến siêu thị 24 giờ mà chỉ mất hai phút thay vì năm phút như bình thường, nhưng chỉ cầm giỏ hàng do dự đi đi lại lại trong siêu thị đã tốn mất của anh đến mười hai phút.

Chiến lợi phẩm của Lộ tiên sinh gồm có: Ba túi khoai tây chiên, ba bịch khăn giấy, ba chai nước ngọt, ba thanh sô cô la.

Cuối cùng, Lộ tiên sinh hài lòng xách chiếc giỏ mua hàng đầy tràn đi tới quầy tính tiền. Trong lúc nhân viên thu ngân quét giá từng món hàng, Lộ tiên sinh đã nhanh chóng với một hộp Durex trên giá để hàng bên cạnh ném vào trong giỏ.

Nhân viên tiện tay với món hàng tiếp theo lên quét giá, cúi đầu nhìn, lại là một hộp Durex.

Nhân viên ngẩng đầu lên cười kín đáo với người đàn ông mặt lạnh đẹp trai, không ngờ lại lập tức bị vị khách khó tính khó nết này trừng mắt nhìn.

Ý là: Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người ta mua vật phẩm kế hoạch hóa gia đình bao giờ à? Có gì mà ngạc nhiên hả?

Ý nhân viên thu ngân không phải như vậy, cô tủi thân rụt cổ, ngoan ngoãn thu nụ cười lại: "Bây giờ chúng tôi đang có khuyến mãi, hộp thứ hai giảm giá 50%".

Khách hàng vẫn lạnh mặt, nhận ra mình đã tự làm mất mặt, nhân viên thu ngân đành phải hậm hực cúi đầu tiếp tục quét giá các món hàng khác. Nhưng, đúng lúc này, khóe mắt nhân viên thoáng nhìn thấy lại một hộp Durex bay vèo vào giỏ mua hàng. Nhân viên kinh ngạc ngẩng đầu, vị khách trước mặt này vẫn lạnh mặt như cũ, dường như người vừa rồi ném hộp Durex thứ hai vào giỏ hoàn toàn không phải anh ta vậy.

Vẻ mặt ngạo mạn đó của Lộ tiên sinh vẫn giữ nguyên cho đến khi anh đi ra khỏi siêu thị.

Anh nhìn chiếc túi nhựa trong tay mình, gật đầu hài lòng.

Đúng lúc này, một người phụ nữ đi đến trước cửa siêu thị, chuẩn bị đẩy cửa đi vào chợt phát hiện trước cửa siêu thị có đứng một gã đẹp trai.

Người phụ nữ không cầm được nhìn gã đẹp trai thêm vài lần, chợt ánh mắt lạnh lẽo của gã đẹp trai lia tới.

Bị ánh mắt như mang theo ánh đao bóng kiếm đó lia tới, người phụ nữ sửng sốt, một giây sau chợt cảm thấy tay mình nằng nặng.

Gã đẹp trai đã đặt nguyên một túi đồ ăn vặt lên tay chị ta.

Chị ta lập tức đỏ mặt.

Gã đẹp trai này muốn bắt chuyện với mình sao? Người phụ nữ ngượng ngùng cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên lại sửng sốt lần nữa...

Ơ? Anh ấy đi đâu mất rồi?

Người phụ nữ nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện lúc này gã đẹp trai hai tay trống không đã chạy như điên cách xa mình những mấy chục mét

Cuối cùng Lộ tiên sinh cũng trở lại trước cửa nhà Cố Thắng Nam. Sờ sờ túi quần, hộp Durex vẫn còn, anh thở đều, ấn chuông cửa...

"Reng reng!"

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trước mặt anh đã nhẹ nhàng mở ra.

Cố Thắng Nam nhìn anh với vẻ mặt cực kì phức tạp, hình như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Lộ Tấn lại không để ý đến điều này, bước dài tiến lên ôm cô, vừa hôn vừa loạng choạng đi vào nhà.

Cố Thắng Nam lập tức hoảng hồn: "Này! này này này! Anh! Anh anh anh!"

Nhưng lời kháng nghị của cô đã bị môi anh chặn lại, lập tức biến thành tiếng kêu như mời đón. Lộ Tấn một tay đỡ gáy cô, tay kia đã luồn vào cổ áo phông của cô như ngựa quen đường cũ.

Sau đó...

Tay anh bị một sức mạnh khủng khiếp giật ra.

Sau đó nữa...

Cả người anh bị một sức mạnh còn khủng khiếp hơn lôi ra, đập thẳng vào tường, dường như xương cốt cũng phải kêu lên lách cách.

Ánh mắt kinh ngạc của Lộ Tấn lướt qua gương mặt lo lắng của Cố Thắng Nam, nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông lớn tuổi đang giận dữ.

Ánh mắt anh nhanh chóng trở lại gương mặt Cố Thắng Nam, dường như đang dùng ánh mắt hỏi cô: Chuyện gì vậy? Tại sao trong nhà đột nhiên có thêm một người đàn ông?

Cố Thắng Nam còn chưa kịp trả lời anh, người đàn ông lớn tuổi đó đã tóm cổ áo Lộ Tấn rồi vung tay đấm

Cố Thắng Nam sợ đến mức vội vã hét lên với âm lượng đủ để hất tung nóc nhà: "Bố, bố mau buông tay ra. Anh ấy là bạn trai con, bạn trai con..."

Đã quá muộn.

Rầm một tiếng, Lộ Tấn lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Một phút sau...

Lộ Tấn ngồi trên sofa, gò má có một cục u to đùng.

Ánh mắt trách móc của Cố Thắng Nam liếc nhìn bố mình đang ngồi trên sofa.

Cố Kiến Trung không mặt mũi nào nhìn thẳng vào mặt con gái, ông cúi đầu vẽ vòng tròn tự kỉ trên chiếc ba lô leo núi cao chừng nửa người của mình đang đặt trên nền nhà.

Mỗi lần bố cô phạm sai lầm là lại hành động y như một đứa con nít làm việc gì sai, Cố Thắng Nam không biết làm sao, đành phải nhìn về phía Lộ Tấn với vẻ hết sức áy náy: "Chuyện này... Em cũng không ngờ bố em lại đột nhiên về nhà. Xin lỗi anh, cả năm giời bố em phải khảo sát địa chất ở vùng hoang dã nên hơi khỏe hơn người thường một chút..."

Đâu phải chỉ khỏe hơn người thường một chút? Ít nhất cũng phải ngang cơ vua quyền anh Mike Tyson!

Lộ Tấn oán thầm, sao vàng vẫn bay vòng vòng quanh đầu.

Cố Thắng Nam lại không nhịn được thở dài: "Em vào trong phòng lấy hộp thuốc..."

Vừa nói cô vừa đứng dậy đi vào phòng.

Cố Kiến Trung lặng lẽ ngước mắt lên, thấy bóng dáng con gái đã biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, ông lập tức ngồi sáp tới, hoàn toàn không còn dảng vẻ của một đứa trẻ tủi thân sau khi làm sai vừa rồi, hung ác trợn mắt nhìn Lộ Tấn: "Thằng nhóc này, bạn trai thì sao nào? Lại không phải chồng nó. Trừ phi mày với nó đã đăng kí rồi, còn nếu không, lần sau còn để tao nhìn thấy mày luồn tay vào trong quần áo con gái tao thì mày sẽ biết mặt!"

Lộ Tấn nhìn ông, vẻ mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, cũng hoàn toàn không có ý định trả lời. Thấy tên nhóc này không coi mình ra gì, Cố Kiến Trung đang định đưa tay túm cổ áo Lộ Tấn lên, chợt khóe mắt thoáng liếc thấy con gái đã đi ra.

Cố Kiến Trung lập tức ngồi về chỗ cũ, tiếp tục sự nghiệp cúi đầu vẽ vòng tròn trên ba lô leo núi vừa rồi.

Cố Thắng Nam xách hộp thuốc chạy về phòng khách, bố cô im lặng ngẩng đầu lên, hết sức áy náy nhìn cô một cái rồi lại áy náy cúi đầu.

Cố Thắng Nam cũng không đành lòng trách bố mình nữa. Nhưng ánh mắt cô vừa chuyển qua chỗ Lộ Tấn, Lộ Tấn vốn đang đen mặt lập tức day huyệt thái dương, có vẻ cực kì đau đớn.

Cố Thắng Nam vội đặt hộp thuốc xuống, ngồi xuống bên cạnh Lộ Tấn, ngón tay khẽ gõ gõ huyệt thái dương anh: "Thế nào rồi?"

Lộ Tấn xuýt xoa vì đau, tránh không để ngón tay cô chạm vào: "Đau đầu quá..."

"Đau đầu?" Cố Thắng Nam hoảng lên. Cô là người hiểu rõ sức mạnh đáng sợ của bố mình nhất, vì vậy vội bảo Lộ Tấn nằm xuống dọc sofa: "Không phải là chấn thương sọ não đấy chứ?"

Cô vừa dứt lời, đột nhiên Lộ Tấn che mũi, nhíu mày nhìn về phía Cố Thắng Nam: "Chảy máu mũi rồi".

Cố Kiến Trung cực kì cảnh giác ngồi yên nhìn Lộ Tấn, đột nhiên thấy con gái quay lại nói với mình bằng giọng đầy oán trách: "Bố! Bố xem bố đã làm chuyện tốt gì này!"

Một tay Lộ Tấn vẫn che mũi, tay kia mệt mỏi kéo vạt áo Cố Thắng Nam, uể oải nói: "Em cũng đừng trách bác nữa".

Cố Kiến Trung lập tức giận dữ trợn mắt nhìn Lộ Tấn nhưng Lộ Tấn làm như không thấy

Cố Thắng Nam tìm được chìa khóa xe và ví tiền của mình trên bàn uống nước đầy vỏ lon bia, sau đó lập tức nâng Lộ Tấn dậy đi ra cửa: "Em đưa anh đến bệnh viện".

Lộ Tấn tựa vào bên người Cố Thắng Nam, cô dìu anh chậm rãi đi ra cửa.

Vừa đi, Lộ Tấn vừa không quên quay đầu lại, tỉnh bơ nhướng mày với Cố Kiến Trung vẫn ngồi trên sofa, dường như đang nói: Bác ạ, không phải chỉ có bác mới biết diễn kịch đâu...

***

Lộ Tấn được Cố Thắng Nam dìu lên ghế trước xe.

Lúc Cố Thắng Nam khởi động xe, vẻ đau ốm của Lộ Tấn lập tức tan thành mây khói. Anh nhấc cổ áo sơ mi, ngồi thẳng người lên. Cố Thắng Nam vội vã lái xe, hoàn toàn không phát hiện sự thay đổi gần trong gang tấc của người nào đó, đến tận lúc một bàn tay đưa sang giữ bàn tay đang đặt trên vô lăng của cô lại.

Cố Thắng Nam giật nảy, vội phanh xe rồi nhìn lại theo cánh tay đang giữ tay mình. Lộ Tấn đang bình tĩnh chờ cô nhìn tới.

Cố Thắng Nam ngẩn ra mất ba giây.

"Anh không bị chảy máu mũi à?"

Lộ Tấn đưa tay kéo gương chiếu hậu quay về phía mình, vừa ngẩng đầu kiểm tra mặt mình trong gương vừa dặn: "Chạy đến khách sạn gần nhất".

Cố Thắng Nam lại không cầm được ngẩn ra mất ba giây nữa.

"Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn..."

Lộ Tấn yên lặng liếc cô coi như câu trả lời.

Cố Thắng Nam có vẻ sa sút tinh thần: "Em cảm thấy em với anh chắc chắn đều là sao Thiên Sát, anh xem, vừa hôn nhau, lập tức đã đến phiên anh xui xẻo bị bố em đấm rồi".

Lộ Tấn cau mày suy nghĩ chốc lát, sau đó quyết định thật nhanh: "Anh vẫn không tin cái chuyện mê tín này. Đi! Đến khách sạn".

Bó tay, nói qua nói lại, đề tài lại quay về với khách sạn.

Cố Thắng Nam không biết làm sao, đành phải khởi động xe lần nữa.

***

Khách sạn.

Dù luôn miệng nói không mê tín, nhưng vừa đi vào phòng khách sạn, Lộ tiên sinh đã bắt đầu kiểm tra khắp nơi.

Điện thoại di động đã tắt nguồn, tránh khả năng ông bố có tài diễn xuất tầm cỡ Hô li út của Cố Thắng Nam đến quấy rối.

Cửa đã khóa hai lần, tránh khả năng lát nữa có người không phận sự nào đó xông vào.

Đèn treo không ở bên trên giường, tránh khả năng lát nữa đèn treo rơi xuống đập vào người.

Cửa kính phòng tắm rất dày, tránh khả năng lát nữa cửa kính bị vỡ vô cớ.

Cố Thắng Nam ngồi bên mép giường vừa nhìn anh dò xét một lượt tất cả mọi ngóc ngách trong phòng như chó nghiệp vụ dò xét ma túy vừa mỉm cười. Nụ cười của cô vẫn còn nằm trên môi, Lộ Tấn đã đi ra từ trong phòng tắm rồi ôm cô đứng dậy: "Anh đã kiểm tra phòng tắm, không có vấn đề gì. Em đi tắm trước đi".

Cố Thắng Nam bị anh đẩy về phía phòng tắm mà không hiểu ra sao, cô không nhịn được quay lại hỏi anh: "Thế còn anh?"

Lộ Tấn nhếch miệng, vẻ mặt lập tức trở nên tà ác: "Tắm uyên ương thì nhất định sẽ có, đừng vội, lát nữa anh sẽ vào.

Tai Cố Thắng Nam đỏ bừng lên, cô lập tức gạt bàn tay Lộ Tấn đang đặt trên vai cô ra: "Ai mà thèm tắm uyên ương với anh chứ?"

Tiếng nói vừa dứt, cô đã chạy thẳng vào phòng tắm. Lộ Tấn nhìn hình bóng cô xuất hiện sau lớp cửa kính mờ, bất giác mỉm cười. Nhưng vừa quay lại nhìn chiếc giường trong phòng, vẻ mặt anh lại lập tức trở nên nghiêm túc.

Anh ở lại bên ngoài chỉ để kiểm tra kĩ một thứ quan trọng nhất:

Giường!

Lộ Tấn châm một điếu thuốc, vừa hút vừa đi một vòng quanh giường. Dùng chân đá bốn chân giường, chân giường không hề nhúc nhích; dùng tay kéo bốn chiếc cọc màn, cọc màn cũng chỉ hơi lắc lư; Lại kéo chiếc màn trên đầu, màn cũng buộc rất chặt.

Lộ Tấn hài lòng gật gật đầu, dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đặt trên tủ đầu giường, bật nhảy thật mạnh đủ mười lần.

Kết luận đã ra lò: Giường rất chắc, tránh khả năng lát nữa hoạt động quá mạnh làm sập giường!

Rốt cục Lộ tiên sinh cũng có thể vừa tháo cà vạt vừa nghênh đón cuộc tắm uyên ương đã chờ mình một hồi lâu.

Cố Thắng Nam nằm trong bồn tắm, tên quỷ Sa Tăng tà ác trong đầu vừa mới chuẩn bị lột sạch gã Lộ Tấn âu phục giày da trong tưởng tượng, đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra.

Cô lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông có dáng người cực chuẩn vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi đến gần cô giữa làn hơi nước mờ ảo. Không cần cô phải động thủ, khi đi tới bên cạnh cô, anh cũng đã chỉ còn một chiếc quần âu??? trên người.

Trước đây Cố Thắng Nam chưa bao giờ nghĩ rằng hành động cởi đồ chậm chạp của một người đàn ông lại có thể gợi cảm đến thế.

Cô nhìn anh bước vào bồn tắm, nhìn nước trong bồn tràn ra ngoài quá nửa, đầu óc đã trở thành một mớ hỗn độn.

Lộ Tấn đưa tay kéo người cô tới, trong chớp mắt, Cố Thắng Nam đã thấy cả người mình đang nằm ở trên người anh.

Khuỷu tay Cố Thắng Nam chống lên thành bồn tắm để không bị trượt ngã. Cô ghé tới sát mặt anh, hôn môi anh.

Một nụ hôn kết thúc, hai bên tách ra, hai người Cố Thắng Nam và Lộ Tấn đều yên lặng chờ đợi hai giây, phát hiện bồn tắm không bị vỡ, ống nước cũng không vỡ, giá phơi khăn mặt cũng không rơi xuống. Lập tức hai người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm tiếp tục nụ hôn này.

Bàn tay ở dưới nước của anh chậm rãi lần theo người cô xuống dưới, cuối cùng đưa đến giữa hai chân cô.

Cố Thắng Nam lập tức sững người.

Lộ Tấn cũng cau mày: "Không phải chỗ này à?"

Con ngươi Cố Thắng Nam đảo quanh: "Ơ... Em cũng không biết".

Vẻ mặt hai người cùng nghệt ra, sau đó đồng thời nhìn nhau kinh ngạc, đồng thời lên tiếng hỏi: "Không lẽ anh/em vẫn còn..."

Hai người lại đồng thời sửng sốt, sau khi bừng tỉnh lại gần như đồng thanh giải thích cho chính mình: "Đó là anh/em giữ mình trong sạch".

Nói xong cả hai người đều không biết phải làm sao, anh nhìn em, em nhìn anh...

Lộ Tấn đột nhiên cắn răng, ngón tay linh hoạt bắt đầu lên đường tìm kiếm.

Ngón tay anh chậm rãi tìm kiếm, đồng thời mắt vẫn quan sát vẻ mặt cô. Cố Thắng Nam đành phải căng mắt nhìn mắt anh. Chợt không biết bị chạm vào đâu, Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy dường như có một dòng nước nóng chảy qua trong người khiến cô không nhịn được cắn môi, lông mày cũng cau lại.

Khả năng quan sát nhạy cảm có thể giúp một người đàn ông nắm giữ kĩ năng trong lĩnh vực này rất nhanh, Lộ tiên sinh nhếch môi, đầu ngón tay dừng lại tại điểm đó và chậm rãi vân vê.

Cố Thắng Nam không nhịn được rên rỉ, hai tay đang chống trên thành bồn tắm vô thức ôm cổ anh: "Anh đừng..."

Anh hôn lướt qua môi cô: "Đừng gì cơ?"

Dáng vẻ của người đàn ông này giống như đang trêu đùa một con mèo con chưa biết đến chuyện đời, tùy tiện mà suồng sã. Lúc này giáo viên Cố lại thảm hại hơn cả con mèo con đó, cô không nói được lời nào, gục đầu lên vai anh, không dám nhìn anh.

Lộ Tấn hôn lên má cô, vuốt mái tóc ướt của cô, một tay vẫn tiếp tục vân vê điểm nhạy cảm đã được tìm ra, tay kia lướt xuống dọc sống lưng cô, đặt ngang thắt lưng, kéo mạnh cô về phía mình.

Đột nhiên hai người dính sát vào nhau, Cố Thắng Nam nhận ra thứ đang cộm cứng dưới bụng mình là gì, lập tức toàn thân cô mềm nhũn...

Toàn thân cô không còn một chút sức lực nào, hai chân run lên, chợt cô cảm thấy ngón tay anh đang len vào nơi chưa từng có ai động chạm đến.

Cố Thắng Nam vô thức cắn vai anh, một tiếng rên rỉ hơi đau đớn vang lên, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt người nào đó chợt mờ đi, ngón tay lập tức xâm nhập vào sâu.

Lần này Cố Thắng Nam không thể chịu được nữa, cô giữ tay anh lại không cho anh tiếp tục tiến vào.

Là một học sinh ngoan tràn đầy tinh thần học hỏi và khám phá, Lộ Tấn sao có thể dừng lại ở đây? Đột nhiên anh nghiêng người đè cô xuống, mặt nước rung động dữ dội cùng với hành động của anh.

(Người dịch lược bớt 200 chữ)

Lộ Tấn ra khỏi bồn tắm, sau khi lau khô người, anh quay lại dùng khăn tắm bọc cô lại rồi bế cô ra khỏi bồn tắm.

Trời đất quay cuồng, Cố Thắng Nam chỉ kịp ôm chặt cổ anh.

Phòng tắm tối hơn bên ngoài rất nhiều, anh bế cô đi vào trong phòng sáng sủa, Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy xấu hổ, vô thức nhắm mắt lại vùi đầu vào sát cổ anh.

Vẻ non nớt không hề tương xứng với tuổi đời của cô khiến anh bật cười. Cố Thắng Nam không cần mở mắt cũng biết anh cười vì cô cảm nhận được lồng ngực anh rung lên theo nụ cười đó.

Lúc người cô được đặt xuống giường, ánh sáng bị chiếc màn treo trên giường che bớt không ít, cô mới mở mắt ra. Một giây sau, trước mắt cô là một người đàn ông với ánh mắt ngập tràn dục vọng.

Đây rõ ràng cũng là một người đàn ông hết sức mê người, ánh mắt lọ rõ vẻ quyết tâm nhất định phải nhận được, vẻ mặt vừa kiên nghị vừa bình tĩnh, miệng khẽ mím lại mang theo ngạo khí không thể xâm phạm, thân hình hoàn mĩ như một tác phẩm điêu khắc đã được tính toán chính xác, thêm một phần thì thừa, bớt một phần thì thiếu.

Nếu như không có vết thương bên má thì khuôn mặt này hầu như có thể coi là hoàn mĩ...

Cố Thắng Nam đang đắm chìm trong cảm giác choáng ngợp không thể tự giải thoát, không biết vì sao trong đầu cô lại vang lên lời nhận xét của Từ Chiêu Đễ dành cho Lộ Tấn: Với kinh nghiệm từng trải bao năm của tớ, đây tuyệt đối là cực phẩm trăm năm khó gặp...

Quả nhiên là cực phẩm...

Cố Thắng Nam rơi vào trạng thái mê mẩn đang lặng lẽ thở dài, một giây sau lại đột nhiên bừng tỉnh.

"Em muốn mùi dâu tây hay là mùi chuối?"

Anh đột nhiên hỏi cô.

Bức tượng điêu khắc tinh xảo như một tuyệt tác trong đầu Cố Thắng Nam lập tức vỡ vụn vì câu hỏi này.

Cô tập trung tinh thần, nhìn thấy tay trái anh cầm một chiếc Durex, tay phải một chiếc Durex, hỏi cô: "Muốn loại nào?"

"Ơ..." Cố Thắng Nam cảm thấy dường như hai chiếc Durex đó đang làm vấy bẩn ngón tay đẹp đẽ của anh: "Tùy..."

Lộ Tấn lại lôi thêm một chiếc từ trong hộp ra: "Không ngờ lại còn có cả mùi cà phê nữa".

Ba loại mùi bày trước mặt, vì đây là lần đầu tiên dùng đến trong đời nên Lộ Tấn quyết định suy nghĩ thận trọng rồi mới lựa chọn, bộ dáng đó giống như đang gặp phải một vấn đề cự kì khó khăn, làm nhiệt độ cơ thể Cố Thắng Nam lập tức giảm mạnh.

Lộ Tấn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn mùi chuối.

Dục vọng của giáo viên Cố đã nguội ngắt, nhưng không sao, anh lại nhanh chóng làm cho thân thể cô nóng lên...

(Người dịch lược bớt 700 chữ)

Cố Thắng Nam thấy cả người lâng lâng, cảm giác đau đớn từ từ biến mất giữa thế tấn công càng ngày càng dồn dập.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm phía xa xa, hai ngôi sao Thiên Sát ngoan cố cuối cùng cũng tắt lịm.

Mà lúc này, Lộ Tấn chợt cau mày dừng lại.

Bởi vì anh ngửi thấy một mùi rất lạ...

Cố Thắng Nam ngơ ngác nhìn anh, thấy anh hỏi với một giọng rất căng thẳng: "Em có ngửi thấy mùi gì không?"

Thần trí Cố Thắng Nam đã chỉ còn lại non nửa sau cơn gió táp mưa sa vừa rồi làm cô không phản ứng kịp: "Mùi chuối à?"

Không đúng

Cố Thắng Nam hít hít. Không phải mùi chuối.

Lại giống như...

Mùi cháy khét???

Hai người vừa rồi vẫn còn chìm đắm trong nhục dục lúc này lập tức cả người cứng đờ, anh nhìn em, em nhìn anh...

Cháy rồi???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.