Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 30: Chương 30: Thỏa hiệp




Ra khỏi phòng, Dung Tuân thật vất vả bám theo Ninh Phong nói: “Anh đừng như vậy, em thật sự không sao mà, chỉ va chạm một chút thôi mà.”

Dung Tuân dừng lại, nghiêm túc nói: “Cần phải khám, nhỡ đâu đâm đến ngốc thì phải làm sao bây giờ? Vốn dĩ đã đủ ngốc rồi.”

Dung Tuân sửng sốt một chút, bất mãn nói: “Nào có ngốc a... thành tích thi của em rất tốt...”

Ninh Phong bất đắc dĩ mà thở dài, hiện tại trong bụng anh đang nghẹn một bụng hỏa, nhưng chưa phải lúc phát tiết, càng không được phát hỏa với Dung Tuân.

“Là anh không tốt, chỉ lo quay quảng cáo, để em trong trường một mình.” Ninh Phong xin lỗi nói: “Là anh không bảo vệ em thật tốt.”

“Không liên quan tới anh.” Chính bản thân Dung Tuân cũng không dự đoán được sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, “Quy Hoành tới kịp thời, bọn họ mới chỉ đẩy em mấy cái, em đứng không vững nên bị đụng vào gốc cây. Nhưng mà hôm nay Quy Hoành giúp em, em cảm thấy rất bất ngờ, dù sao...”

Dung Tuân chưa kịp nói hết câu, nhưng Ninh Phong đã hiểu ý của cậu. Dù sao thì trước kia bọn họ với bọn Chí Minh chơi với nhau, cùng nhau bắt nạt người khác, Ninh Phong vì Dung Tuân mà đường ai nấy đi với bọn Chí Minh, Dung Tuân có thể hiểu, nhưng Quy Hoành lại vì cậu mà đánh nhau với bọn Chí Minh, cậu bất ngờ cũng là chuyện dễ hiểu.

Âm thanh của Ninh Phong chậm lại nói: “Quy Hoành đúng thật là rất hay làm loạn, đương nhiên anh không có tư cách gì nói hắn. Nhưng Quy Hoành là một người rất biết bênh vực người mình, quan hệ của hắn với anh đương nhiên tốt hơn nhiều so với quan hệ của hắn và bọn Chí Minh. Hiện tại quan hệ của anh và em tốt như vậy, khẳng định hắn sẽ đứng về phía em. Hơn nữa, gần đây em và hắn ở chung cũng rất tốt đấy thôi? Chuyện hắn che chở em cũng là đương nhiên thôi.”

“Vâng.” Dung Tuân cười khẽ nói: “Anh cũng đừng tức giận vì chuyện của em, về sau em sẽ cẩn thận hơn.”

Ninh Phong nắm tay Dung Tuân nói: “Về sau anh sẽ không để em ở một mình nữa. Nhưng mà em vẫn phải đến bệnh viện khám, như vậy thì anh mới yên tâm được. Tốn không bao nhiêu thời gian đâu, ngoan, nghe lời. Buổi tối anh dắt đi ăn cơm.” (edit: anh đang dỗ vợ hay dỗ dỗ con vậy?)

Dung Tuân nghĩ nghĩ, cũng không hy vọng Ninh Phong vì chuyện của mình mà lo lắng nữa, liền gật đầu đồng ý.

Ninh Phong hài lòng, kêu taxi đưa Dung Tuân tới bệnh viện.

Vì để tiện, Ninh Phong lựa chọn bệnh viện của Tống Bân, với lại bên đó các trung tâm thành phố cũng tương đối gần, ăn cơm cũng tiện hơn.

Ninh Phong vốn không định quấy rầy Tống Bân, nhưng trùng hợp chính là hôm nay Tống Bân được nghỉ nguyên ngày, nhưng thầy của anh ấy có một ca phẫu thuật muốn anh tới quan sát nên anh liền có mặt tại bệnh viện. Ninh Phong đưa Dung Tuân tới bệnh viện đúng lúc Tống Bân định về nhà. Trùng hợp ba người gặp nhau.

Nhìn thấy Ninh Phong, Tống Bân có chút bất ngờ, nhưng lại nhìn thấy trên đầu Dung Tuân có một khối u xanh tím, sắc mặt cũng trầm xuống, hỏi Ninh Phong: “Em đánh?”

“Sao có thể?” Ninh Phong nhanh chóng trả lời sáng tỏ, sau đó đem sự tình đơn giản nói ra.

Tống Bân nhíu mày nói: “Người một nhà mà còn không biết đường bảo vệ cho tốt, em còn có tác dụng gì nữa?”

Ninh Phong cũng không phản bác, hôm nay đúng là anh không ở bên cạnh Dung Tuân.

Dung Tuân không ngờ là Ninh Phong lại bị mắng, vội vàng nói: “Anh Bân, là em không cẩn thận mà.”

“Em không có sai. Mấy thằng nhóc học sinh trường em kia mới sai, năm cuối cấp rồi mà không học tập cho tốt đi, lại đi gây ra cái chuyện này.” Tống Bân rất bất mãn, anh biết tính cách Ninh Phong ở tuổi này rất dễ kích động, nhỡ đâu Dung Tuân thực sự có chuyện gì, anh không dám cam đoạn liệu Ninh Phong có giống như bây giờ được hay không, ít nhất còn biết giữ bình tĩnh mà đưa Dung Tuân tới bệnh viện.

“Bây giờ em chuẩn bị làm gì?” Tống Bân hỏi.

Ninh Phong im lặng, anh có chủ ý của mình, nhưng không thể nói trước mặt Dung Tuân được, bằng không cậu ấy nhất định sẽ không đồng ý.

Tống Bân nhín một lát nói: “Em hiện đã là học sinh cuối cấp, đừng làm chuyện gì gây bất lợi cho mình, đến lúc đó người thiệt vẫn là em. Việc này giao cho anh đi.”

Ninh Phong khó hiểu mà nhìn về phía anh, không biết giao cho Tống Bân là anh sẽ định làm gì.

“Khẳng định không thể để Dung Tuân chịu thiệt lần này được.” Tống Bân vỗ vai Ninh Phong nói: “Anh trước sẽ khám cho Dung Tuân, lát nữa em đưa anh số điện thoại của chủ nhiệm lớp em.”

Ninh Phong gật đầu, tạm thời không hỏi nhiều, trước tiên mang cậu đi khám quan trọng hơn.

Trải qua một loạt kiểm tra, Dung Tuân đúng là không có chuyện gì, não cũng không bị ảnh hưởng, chỉ là hơi bị bầm tím chút thôi, về bôi thuốc là được.”

Ninh Phong lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Cầm thuốc rồi hỏi Tống Bân: “Anh, anh định làm gì thế?”

Tống Bân thấy tâm trạng của Ninh Phong giờ đã ổn hơn, cũng không giấu diếm nói: “Anh giả mạo làm anh trai của Dung Tuân, đòi những vị phụ huynh kia tiền bồi thường thuốc men các loại. Dù không tổn hại đến một sợi chân lông nào của họ thì cũng phải khiến họ nhớ lấy.”

Tống Bân không biết hoàn cảnh gia đình của Dung Tuân, nhưng suy nghĩ đến khả năng Dung Tuân sợ nhà lo lắng nên mới không nói với người trong nhà. Nhưng là anh trai của Ninh Phong, anh vẫn thấy mình phải làm gì đó, giúp người em này của mình không bị thiệt thì sẽ không đến mức kích động mà làm chuyện xấu.

Ninh Phong cảm thấy như vậy cũng không tồi, hiện tại nếu anh trực tiếp đi đánh nhau với bọn Chí Minh thì không phải không được, nhưng lúc đó thì anh sẽ không còn có lý nữa, không chỉ có khả năng bị xử phạt mà còn khiến Dung Tuân lo lắng. Chi bằng cứ từ từ, tìm một cơ hội để giáo huấn bọn họ một trận, khiến cho bọn họ đau mà không dám kêu.

“Anh Bân, đừng phiền toái như vậy, anh cũng rất bận, đừng vì chuyện của em mà lo lắng.” Dung Tuân thật sự ngại phải khiến Tống Bân vì cậu mà ra mặt.

“Không phiền gì đâu, việc này bên chúng ta cần có thái độ ra mặt, khiến họ không dám bắt nạt em nữa. Các em đang trong giai đoạn quan trọng, không thể để những chuyện như thế này quấy rầy được.” Tống Bân nói với Dung Tuân: “Chuyện này anh hiểu rõ, em đừng lo lắng. Em không có chuyện gì thì Ninh Phong mới có thể yên tâm được.” Anh cho dù không vì Dung Tuân thì cũng sẽ vì Ninh Phong mà ra mặt.

“Vậy làm phiền anh rồi.” Ninh Phong cũng không khách khí với Tống Bân nữa.

“Ừ. Các em giờ đi đâu?” Tống Bân hỏi.

Ninh Phong nói; “Em chuẩn bị dắt cậu ấy đi ăn cơm tối rồi trở về.”

“Ừ, các em đi đi. Lát nữa anh sẽ gọi điện cho chủ nhiệm lớp em để nắm rõ tình hình một chút.” Tống Bân nói.

“Vâng.” Ninh Phong nói, nói cho Tống Bân số điện thoại của cô Đổng Phương.

Tống Bân dặn hai người chờ tin tức của anh rồi tiễn hai người khỏi bệnh viện.

Ninh Phong đem chuyện này giao lại cho Tống Bân, anh vô cùng yên tâm. Tuy rằng hôm nay chuyện đó khiến anh buồn bực, nhưng may Dung Tuân không có vấn đề gì, tâm tình anh ít nhiều còn tốt một chút.

Ra khỏi bệnh viện bắt taxi, liền đưa Dung Tuân đến trung tâm thành phố dùng cơm.

Tống Bân gọi điện cho cô Đổng Phương rồi lái xe qua trường học của Ninh Phong.

Hiệu trưởng cũng đã tới nơi, mấy phụ huynh cùng học sinh gây chuyện đều ở phòng hiệu trưởng, một bên trường học nói ra ý kiến xử lý của mình, mà các phụ huynh thì mong muốn nhà trường nhắm một mắt mở một mắt mà cho bọn nhỏ một cơ hội. Mà thời điểm tranh luận lớn nhất lại không phải tranh luận xem nên xử phạt học sinh thế nào, mà lại là chuyện yêu đương của Thích Huệ Na và Chí Minh, rốt cuộc là ai câu dẫn ai.

Hai bên phụ huynh đều cho rằng là đối phương câu dẫn con mình, gia đình Chí Minh thì cảm thấy Thích Huệ Na chính là sao chổi, quyến rũ con trai mình yêu sớm chưa nói tới, còn vì cô ta mà đi đánh nhau, gây ra chuyện phiền toái này. Mà người nhà Thích Huệ Na lại cho rằng nhất định là Chí Minh theo đuổi con gái nhà họ, nhất quyết ra mặt vì con gái họ, kết quả gặp chuyện phiền toái thì lại đẩy hết mọi chuyện lên người con gái họ. Dù sao thì Thích Huệ Na mới bị nhà trưởng cảnh cáo xong, sẽ không có chuyện đúng lúc này lại đi đâm đầu vào chỗ chết, tự tìm phiền toái.

Thời điểm mà Tống Bân tới nơi, hai bên phụ huynh vẫn còn đang cắn xé lẫn nhau, đều muốn giảm thiểu triệt để trách nhiệm của con cái nhà mình, đẩy hết trách nhiệm lên người đối phương. Mà phụ huynh của mấy tên cùng đánh Dung Tuân với Chí Minh thì lại nghĩ, chuyện này thì con họ nhiều nhất chỉ là tòng phạm mà thôi.

Các phụ huynh còn đang bận rộn trốn tránh trách nhiệm, sắc mặt của hiệu trưởng và các giáo viên đang trở nên khó coi tới cực điểm, dù cho là ai đang cuối tuần mà bị kêu đến để xử lý chuyện này thì đều sẽ không cảm thấy vui vẻ gì.

Sau khi Tống Bân vào cửa, đầu tiên là giới thiệu thân phận, nói mình là anh trai của Dung Tuân, vì cha mẹ của Dung Tuân có việc bận không tới được nên anh tới xem chuyện rốt cuộc là thế nào, cho dù là nặng hay nhẹ thì Dung Tuân cũng bị thương, anh và mấy phụ huynh kia cần hảo hảo “tâm sự” rồi.

Trước đó anh đã nói chuyện với cô Đổng Phương nên cô cũng biết anh muốn tới đây, Dung Tuân là người trong cuộc, phụ huynh của cậu sau khi biết cậu bị thương thì muốn đến trường để hiểu rõ tình hình cũng là chuyện nên làm.

Đầu tiên là Tống Bân đưa ra kết quả kiểm tra của bệnh viện, sau đó nói ra yêu cầu của mình, một bên anh yêu cầu họ phải bồi thường tiền thuốc men. Về mặt khác, cũng yêu cầu họ bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần. Lý do là hiện tại Dung Tuân đang là học sinh năm cuối, mỗi ngày đều rất quan trọng, hiện tại vô tội mà bị thương như vậy, vô cùng ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, cho nên yêu cầu bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần cũng không có gì quá đáng.

Trường học cũng đồng ý với yêu cầu của Tống Bân, cho dù anh không nhắc tới chuyện này thì cô Đổng cũng sẽ nhắc tới. Mặc kệ là vết thương lớn hay nhỏ, Dung Tuân và Quy Hoành đều bị thương, về mặt tiền thuốc men nhất định phải bồi thường, còn về chuyện tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, cô Đổng cũng hy vọng các bên phụ huynh tự giác một chút.

Bởi vì ngay từ đầu Tống Bân đã muốn yêu cầu bồi thường tiền thuốc men nên lúc kiểm tra cũng bảo với bên bác sĩ kê đơn kỹ càng tỉ mỉ một chút, cho dù có tra xét cũng không lo, hơn nữa các loại thuốc không có loại nào là không cần thiết, nếu không dùng đều sẽ tồn tại tai họa ngầm về mặt sức khỏe, cho nên vô luận kiểm tra loại thuốc nào cũng đều sẽ không tra được gì.

Mà sau đó thêm chi phí kiểm tra nữa thì chi phí trở nên vô cùng “đẹp”, thế cho nên sau khi các phụ huynh nhìn, sắc mặt đều thay đổi.

Một số gia đình có hoàn cảnh gia đình không tốt lập tức nhảy ra phản đối, cho rằng gia đình nhà Dung Tuân chuyện bé xé ra to, cố ý muốn ăn tiền của bọn họ. Có người khởi xướng, các phụ huynh đang ôm thái độ không muốn bồi thường tự nhiên sôi nổi hưởng ứng theo. Điều này càng làm cho sắc mặt các giáo viên càng xấu, có phụ huynh không biết lý lẽ như vậy bảo sao không dạy được con.

Tống Bân cũng không tranh cãi nhiều với họ, chỉ nói nếu không đồng ý thì anh sẽ mời luật sư theo bọn họ tới cùng. Mấy phụ huynh chỉ cho rằng anh đang hù dọa bọn họ, dù sao thì đây cũng chỉ là chuyện mâu thuẫn của trẻ con, tìm luật sư thì không khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.

Tống Bân cũng không nhiều lời, sau khi hỏi ý kiến của giáo viên liền gọi điện thoại cho luật sư của mình mời qua trường.

Từ đầu anh không trực tiếp mang luật sư tới, một mặt là sợ cô Đổng cảm thấy không thoải mái, chuyện bé xé ra to, sẽ khiến cho cô có ấn tượng không tốt về Dung Tuân. Hiện tại, cô đứng bên này cũng nhất trí với ý kiến của anh, anh liền gọi luật sư qua phối hợp.

Mấy phụ huynh kia không nghĩ tới anh sẽ thật sự mời luật sư tới, vì thế lúc luật sư đến, cả đám không ai nói lên lời.

Luật sư cũng rất chuyên nghiệp, dùng thái độ nghiệp vụ phân tích sự việc một lần, thể hiện rõ ràng việc yêu cầu bồi thường là hợp lý hợp tình, nếu không bồi thường, bọn họ sẽ có hậu quả thế nào. Nghe xong, mấy phụ huynh sửng sốt, cuối cùng đồng ý bồi thường.

Đến nỗi việc thảo luận việc xử phạt các học sinh kia, luật sư cũng đề ra ý kiến, nhất định phải nghiêm minh xử phạt. Hôm nay là may mắn, Dung Tuân không bị thương nặng. Nhưng nếu bởi vậy mà không nghiêm túc xử lý, về sau lại có học sinh khác ôm tâm lý may mắn như thế, thì thật sự có thể gây ra hậu quả không thể vãn hồi, lúc ấy thì trách nhiệm gánh vác của các giáo viên cũng lớn hơn hiện tại.

Giáo viên cũng đồng ý, bọn họ cũng không hy vọng chuyện này phát sinh lần nữa, cho nên hứa hẹn nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.

Tống Bân và luật sư cũng không ở lại lâu, liền rời đi trước. Còn các giáo viên xử lý thế nào thì là chuyện của họ rồi.

Ra tới cổng trường, trời cũng tối hẳn, Tống Bân liền gọi điện cho Ninh Phong, báo kết quả. Hai người đơn giản trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Tống Bân vỗ vai luật sư, cười nói: “Đi, đi ăn cơm thôi.”

Luật sư cũng không khách khí với anh, cười rồi lên xe.

Vị luật sư này là bạn cấp ba của Tống Bân, vẫn luôn giữ liên lạc, quan hệ vô cùng tốt. Khó mà có được hôm cả hai người cùng rảnh, liền hẹn nhau ăn cơm. Không ngờ là lúc anh chuẩn bị về nhà thay quần áo để đến chỗ hẹn thì lại gặp Ninh Phong và Dung Tuân.

Trước khi tới trường, anh đã nói trước với người bạn này nên vị luật sư mới tới nhanh như vậy.

Sau khi cúp máy, Ninh Phong đơn giản báo lại kết quả với Dung Tuân.

Dung Tuân đang ăn mì và bánh sữa dừa nói: “Anh Bân lợi hại thật đó.”

“Ừ.” Ninh Phong gật đầu. Đúng thật là anh ấy bình tĩnh hơn anh rất nhiều, tuy rằng anh cũng có phần bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng so sánh ra thì phương pháp xử lý chưa đủ thành thục. Việc anh cần học thực sự còn nhiều lắm, về sau gặp chuyện gì, phải động não nhiều hơn mới được. Như vậy thì mới có phương pháp xử lý thích hợp để Dung Tuân thấy đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.