Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Việc nhận thức này như là sét đánh ngang tai, làm cho cô sững sỡ thật lâu, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên cô mới tỉnh lại. Sở Du hấp ta hấp tấp trở lại phòng học, ngồi về vị trí của mình. Bên trong phòng học chỉnh tề sáng sủa, cô quan sát các học sinh ngồi trong lớp, càng cảm giác việc này không phải là một giấc mộng , tất cả mọi thứ đều quá tỉ mỉ rõ ràng.

Trong mộng sự vật luôn rất mơ mơ hồ hồ, thậm chí hiện thực trong trí nhớ còn bị xáo trộn đi, mà bây giờ trong phòng học từng thứ từng thứ đều có thể đối chiếu với trí nhớ của Sở Du. Chủ nhiệm lớp bước vào phòng học, mở sách ngữ văn ra chầm chậm khoan thai đọc diễn cảm bài cổ văn, ngữ điệu thầy dài, tư duy Sở Du theo âm thanh này cũng dần lơ đãng.

Cô không muốn trùng sinh đâu, cô làm gì có nuối tiếc nào muốn bù đắp cơ chứ!

Nội tâm Sở Du gần như hỏng mất, cơ hội như vậy phải tặng cho người cần thiết, cô rất hài lòng với cuộc sống của mình. Hiện tại cô trở về cấp ba, ngược lại trả cô bằng cấp trống không, talkshow tổng hợp mất đi, cô phải lần nữa từng bước từng bước leo lên, đáng sợ nhất là còn phải lại học toán học! Bài kiểm tra lại xuất hiện lần nữa!

Sở Du nhức nhối suy nghĩ, hiện tại chỉ số IQ của cô còn có thể thi đậu đại học như lúc đầu hay không, dù sao cô đã rất nhiều năm không phải học những kiến thức này rồi. Ai nói trùng sinh nhất định có thể sống càng ngày càng tốt, nói không chừng cô có thể sống càng ngày càng kém so với hiện thực lúc trước.

Nếu như về sau tiếp tục chương trình, nói không chừng Sở Du lại phải đi lên từ thực tập biên đạo sinh nhỏ bé, nội tâm của cô từ chối việc này, trên thế giới còn có việc nào thê thảm hơn sự việc này sao!

Họa vô đơn chí, sau lớp học đầu tiên, đại biểu môn toán học của lớp tới trước mặt Sở Du nói: “Cô Ngô bảo cậu đến phòng cô cùng cô ấy nói chuyện.”

Cô Ngô là giáo viên dạy toán học, trình độ dạy học rất tốt, thế nhưng vô cùng nghiêm ngặt. Mỗi ngày cô đều ngẫu nhiên cho một bài kiểm tra toán học, nếu như kết quả kiểm tra không lý tưởng, cô sẽ yêu cầu những bạn học này đến phòng làm việc cùng cô nói chuyện. Sau nhiều năm Sở Du mới được đối xử như vậy, lông tơ đều đã dựng đứng lên, cô đương nhiên biết buổi sáng mình làm bài kiểm tra tệ đến mức nào!

“Vào đi” Sở Du gõ của ở ngoài hành lang, nghe được âm thanh bên trong phòng, tất nhiên có chút khẩn trương.

Qua nhiều năm như vậy gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, cũng từng có thời điểm bị tổng đạo diễn mắng té tát, thế nhưng đối mặt người đã từng là giáo viên toán cô vẫn còn có chút sợ hãi. Cô cũng không biết vì sao, có thể là bản tính cho phép, ai bảo cô học toán quá kém chứ.

Cô Ngô thấy Sở Du bước vào, lông mi đều trợn ngược lên. Cô tìm ra bài thi Sở Du ở trên bàn, đặt bài trước mặt Sở Du lạnh lùng nói: “Em xem giờ kiêm tra hôm nay xảy ra chuyện gì?”

“Em lại kiêu ngạo rồi đúng không? Lại phiêu rồi hả? Tôi nói cái gì mà , lần kiểm tra tháng trước có chút tiến bộ, bài kiểm tra của em ngay sáng hôm nay đã thành như vậy! Cô cho em biết, lớp các em không có nhiều bài kiểm tra kém đến thế đâu, em nguy hiểm...!

Sở Du nghe cái âm thanh quen thuộc này, quả thực cảm động đến nước mắt cũng muốn chảy ròng. Cô đã bao lâu không bị cô giáo dạy toán gọi vào phòng làm việc phê bình, năm tháng thanh xuân như vậy thật là khiến người ta hoài niệm. Sở Du nhìn lướt qua bài kiểm tra trên bàn, 18 điểm đỏ rực, sáng rõ lẫn chói mắt. Kỳ thực chính cô còn thật hài lòng, dù sao nhiều năm chưa từng làm lại đề kiểm tra, mà cô đối với toán học luôn là khổ đau cay đắng.

Lúc này Sở Du nhìn cô Ngô vẻ giận dử, tâm tư sợ hãi ngược lại đều biến đi hết. Trước đây sau khi cô tốt nghiệp thi vào trường cao đẳng, cô thực ra rất cảm ơn cô Ngô đối với cô đốc thúc, bởi vì cô biết mình đối với những thứ không thích thì chẳng có chút nhiệt huyết nào, không có ai đốc thúc căn bản không học được. Năm đó Sở Du có thể thi đậu là truyện lớn, vẫn là nhờ cô Ngô ít nhiều nghiêm khắc dạy dỗ, mới có thể đưa điểm toán lên được cái điểm kia.

Sau khi cô lên đại học rồi, càng mong muốn có cảm giác được thầy cô giáo cấp ba phụ trách chú ý, đối với cô Ngô cũng càng thêm cảm kích.

Cô Ngô dạy toán luôn luôn nói lời đôc ác, Sở Du sai luôn luôn đỏ hai mắt, chỉ có thể mềm lại ngữ điệu: “Em đừng có chỗ này ủy khuất, chỗ kia khóc lóc nữa. Dù sao cũng chỉ còn có nhiều hơn một năm thi tốt nghiệp cấp ba nữa thôi, đến lúc đó em tự làm xem! Được rồi, em làm lại xong rồi thì mang đến cho cô!”

Cô Ngô không biết là Sở Du nhớ tới chuyện cũ đã qua mới đỏ vành mắt. Cô Ngô thế nhưng lại biết Sở Du sợ cô, tính khí cô luôn luôn lớn, Sở Du lại là một học sinh học toán khó giải quyết.

Sở Du bị lệch kiến thức nghiêm trọng, các môn học cũng không quá tệ, duy nhất chỉ có toán học lôi chân cô ở lại. Giáo viên chủ nhiệm cùng cô Ngô giải quyết chuyện này, cô Ngô nhìn chòng chọc quản Sở Du rất chặt, đáng tiếc thành tích môn toán của Sở Du không thể đi lên được. Cô cũng không phải là không phải nỗ lực, nhưng ở phương diện toán học này lại rất khó khăn.

“Con cảm ơn cô ạ!” Sở Du nói chuyện cùng cô giáo rồi cảm ơn, lặng lẽ cầm bài thi rời đi. Cô nghĩ đến việc làm lại bài mà nhức đầu, cô Ngô đối với việc làm lại này rất nghiêm khắc, mỗi đề đều yêu cầu viết cặn kẽ quá trình giải bài ở bên cạnh, còn thường thường đối đáp mặt đối mặt, không cho ai lừa dối cô cả.

Cô thực sự muốn cấp ba trôi qua hoàn hảo, bây giờ cô sẽ làm những thứ đề này ở đâu đây?

Sở Du trở lại chỗ ngồi, có chút sa sút tinh thần mà nâng trán, trông nhìn bài kiểm tra làm cô nhức đầu.

“Cậu sao kiểm tra lại thấp như vậy?” Người bên cạnh thừa dịp cô chưa chuẩn bị, một tay kéo bài kiểm tra trên bàn của cô. Cậu trả lại bài kiểm tra, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua điểm, lập tức cười nhạo nói: “Cậu cũng có lúc làm bài kiểm tra lên lên xuống xuống như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.