Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 7: Chương 7




  

Trác Vân nhìn đứa nhỏ cố ra vẻ thiếu gia kia, thấy hơi buồn cười, nàng rất muốn biết đứa nhỏ này đang nghĩ gì trong đầu, dáng vẻ hôm nay khác hẳn vẻ âm trầm hung ác trong ngõ hẻm hôm trước.

“Người lớn nhà ngươi đâu?” Đứa nhỏ kia thấy Trác Vân không nói, ho một tiếng, hỏi to, dáng vẻ cao ngạo, giống như nói với Trác Vân một câu đã là rất thương tình nàng.

Trác Vân thong thả kéo cái ghế tới ngồi trước mặt đứa nhỏ kia, cười nói, “Tìm họ làm gì, trong nhà này, ta lớn nhất, ta quyết định mọi chuyện.”

  

Trác Vân thấy đứa nhỏ kia cau mày, bèn nói tiếp, “Ta không quan tâm trước kia ngươi là gì, ăn xin hay đại thiếu gia gì cũng được, nhưng đã bước vào nhà của ta, thì tất cả đều phải nghe ta. Đói bụng, muốn ăn cơm? Cũng được! Nhưng nhà ta không nuôi người rảnh rỗi, xem như ta làm việc thiện cứu ngươi, nhưng tiền thuốc, tiền cơm không thể cho không! Còn nữa, bộ quần áo ngươi đang mặc.... Ôi, đừng kéo, coi chừng hư.” Trác Vân bật người dậy, giật bàn tay đang kéo quần áo của đứa nhỏ kia ra, nói to, “Nhẹ tay một thay đâu! Quá lắm, thì phải mặc đồ của ta!”

  

Đứa nhỏ kia lập tức lộ vẻ mặt ghét bỏ, hung hăng trừng Trác Vân, giống như những lời này là một sự nhục nhã rất lớn.

  

“Trừng cái gì mà trừng?” Trác Vân híp mắt, hung hăng trừng đứa nhỏ kia, “Chẳng lẽ ta nói không đúng? Ngươi được tổ tiên phù hộ mới may mắn gặp được huynh muội ta đó! Nếu là người khác, chỉ sợ đã bán ngươi đi bán từ lâu rồi. Thời nay, loại người nào cũng có, một đứa nhỏ da thịt mềm mại như người, bán đi không nói, gặp phải kẻ độc ác hơn, sẽ lấy ngươi làm bánh bao nhân thịt người. Dù không bán đi, hôm qua sốt cao như vậy không được uống thuốc cũng ngu người thôi! Ngươi biết người bị sốt ngu là sao không? Không nói gì hết, cũng không ăn được cơm, cứ há hốc miệng chảy nước dãi mãi......”

Sắc mặt đứa nhỏ kia xanh mét.

  

“Nhị nha, Nhị nha....”.

Trác Vân đang vui vẻ khi thấy vẻ mặt xanh mét của đứa nhỏ kia thì ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng kêu của Trụ Tử. Đứa nhỏ kia nghe vậy bèn chỉ tay vào mặt Trác Vân cười ha ha, “Nhị nha....... Ha ha...... Tên xấu quá!”

  

Trụ Tử đẩy cửa phòng bếp bước vào, thấy đứa nhỏ kia đang cười đắc ý bèn hỏi, “Chuyện gì mà vui dữ vậy?”

Trác Vân liếc đứa nhỏ kia một cái. Đứa nhỏ kia thấy Trụ Tử bèn thu lại nụ cười phách lối, lễ phép vái chào, miệng nói, “Cám ơn ân cứu mạng của đại ca.”

Lần đầu tiên Trụ Tử được nhận lễ lớn như vậy, giật mình lùi lại mấy bước, vuốt cái ót, cười hàm hậu, nói, “Tiểu huynh đệ đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi! Đúng rồi, giờ ngươi đã khỏe hơn chưa? Hôm qua ngươi sốt rất cao!”

  

“Cám ơn đại ca quan tâm, ta đã khỏe hơn nhiều rồi.” Trước mặt Trụ Tử, đứa nhỏ kia rất lễ phép, có vẻ đã được đọc sách không ít năm.

Trác Vân thầm nghĩ: xem ra quả nhiên đứa nhỏ này vẫn chưa biết rõ ai mới là người làm chủ trong cái nhà này.

Trác Vân cười híp mắt, cắt ngang lời đứa nhỏ kia, “Tiểu huynh đệ mới vừa khỏe lên một chút, không nên đi lung tung. Đúng rồi, người bệnh không nên ăn đồ mặn nhiều dầu mỡ, phải đói mấy ngày để thanh lọc cơ thể mới có thể khỏe hoàn toàn được. Đại ca dẫn thằng nhóc..... Tiểu huynh đệ này về giường nghỉ ngơi đi, một lát mặt trời lên, nắng rất độc, sẽ không tốt cho cơ thể.... ...”

Trụ Tử đáp, “Ừ......” rồi không hỏi lại nửa câu, đã lập tức dẫn đứa nhỏ kia đi. Đứa nhỏ kia lập tức biến sắc, kinh sợ nói, “Đại ca, ta.... ... Ta cảm thấy, ta nên ăn chút gì đó thì tốt hơn.”

“Không được!” Trụ Tử nhiệt tình ngăn đứa nhỏ kia lại, “Nhị nha nói ngươi không thể ăn tức là không thể ăn! Mau về giường nằm nghỉ đi!”

Mặt đứa nhỏ kia xanh mét, ánh mắt nhìn về phía Trác Vân không còn vẻ ghét bỏ lúc trước nữa, mà mang theo sự mong đợi.

Tất nhiên Trác Vân hiểu được nguyện vọng của đứa nhỏ kia, bèn phất tay một cái, để Trụ Tử dừng lại, cười híp mắt, chậm rãi hỏi, “Ngươi tên gì?”

  

“Thạch Đầu.” Đứa nhỏ kia lập tức đáp.

Trác Vân không tin đứa nhỏ kia tên Thạch Đầu. Tiểu quỷ này vừa nhìn đã biết là con cháu giàu có, mà có nhà giàu nào lại đặt tên cho con mình nghe quê mùa như vậy. “Là tên thật sao?” Nàng tỏ vẻ kiên nhẫn hỏi lại.

Đứa nhỏ kia rụt đầu một cái, nhưng vẫn đàng hoàng nói, “Giả.”

  

Trụ Tử cười ‘hắc hăc’ nói, “Tên Thạch Đầu rất dễ nhớ.”

Trác Vân quyết định không hỏi tới tại sao đứa nhỏ lại bịa ra một cái tên giả, đúng như Trụ Tử nói, tên ‘Thạch Đầu’ vừa dễ nhớ lại dễ gọi, như vậy là đủ, nếu nàng cứ phải hỏi cho đến cùng, lỡ lòi ra ân oán gì đó của nhà giàu, ngược lại càng thêm phiền phức.

“Về sau ngươi hãy ở nhà ta. Ta cho ngươi ăn, cho ngươi uống...., ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, bằng không.... ...” Trác Vân híp mắt, khí lạnh bao phủ khắp khuôn mặt. Thạch Đầu thấy vậy sửng sốt hồi lâu quên cả phản bác.

  

“Nghe thấy không?” Trác Vân hỏi lại, cốc đầu Thạch Đầu một cái.

Thạch Đầu nhảy dựng lên, nhìn Trác Vân với vẻ không dám tin, run rẩy hỏi, “Ngươi.... .... Sao ngươi dám đánh ta?”

  

“Sao ta lại không dám đánh ngươi?” Trác Vân bỗng cảm thấy chọc đứa nhỏ này rất vui, bèn giơ tay lên ra vẻ muốn đánh tiếp. Thạch Đầu trợn to mắt tập trung tinh thần nhìn Trác Vân, chỉ chờ nàng vừa vung tay lên sẽ né đi.

  

Kết quả, Thạch Đầu vừa mới nhìn thấy tay Trác Vân khẽ nhúc nhích, cái ót đã bị đánh một cái. Thạch Đầu khiếp sợ nhìn chằm chằm Trác Vân, sắc mặt biến thành màu trắng xanh, giống như bầu trời sắp sụp vậy.

“Biết cái gì gọi là ‘Ngọa hổ tàng long’ không ?” Trác Vân đắc ý vung tay, làm động tác xì mũi tỏ vẻ coi thường với Thạch Đầu, “Ngươi tự cho rằng mình rất có tài, có phải trước kia luôn có rất nhiều người khen ngươi thông mình? Thôi đi, đó chỉ là là những lời nịnh nọt thôi, ngươi thật sự nghĩ mình giỏi như vậy? Hôm qua chẳng phải đã bị mấy đứa ăn xin đánh cho tơi bời ?!”

  

Thật ra Trác Vân cảm thấy rất kỳ lạ, từ hành động hôm nay của Thạch Đầu, chứng tỏ Thạch Đầu là đứa trẻ biết thời biết thế, tối thiểu biết giả vờ giả vịt trước mặt đại ca nàng, tại sao lại lâm vào cảnh bị người xúm đánh? Dựa vào khuôn mặt đẹp trai của Thạch Đầu dù phải làm ăn xin, chỉ cần tỏ vẻ chân thành nói mấy câu chắc chắn sẽ không bị người đánh rồi.

  

Thạch Đầu chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, cắn răng, hung hăng nói, “Mấy tên tiện dân kia dám cướp đồ của ta, thấy ta không.....” Thạch Đầu chưa nói xong, đột nhiên thấy lời mình không đúng lắm, nhìn về phía Trác Vân, thấy vẻ mặt cười như không cười của nàng, lời nói đã đến khóe miệng lại nuốt xuống. d.đ lê.,quy?don Nhưng Thạch Đầu dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không biết nịnh nọt lấy lòng người khác, chỉ nặng nề “Hừ” một tiếng, uốn éo đầu sang hướng khác, trên mặt cơ hồ hiện lên mấy chữ to ‘Ta tuyệt đối sẽ không nhận sai’.

  

“Được rồi, ngươi đó” Trác Vân không dạy dỗ Thạch Đầu nữa, cười tủm tỉm nói, “Từ nay về sau ngươi sẽ sống với chúng ta trong căn nhà bình dân này, hãy bỏ đi những suy nghĩ lung tung này nọ! Tỷ tỷ đây tính tình không được tốt lắm, nếu ngươi dám dùng những từ như ‘tiện dân’ này ‘tiện dân’ nọ lung tung, ta sẽ không quan tâm ngươi còn bệnh hay không, khuôn mặt đẹp bao nhiêu, đều đánh tuốt!”

  

“Ngươi.......” Thạch Đầu giận tới mức nhảy dựng lên, tinh thần tốt đến mức khiến người ta hoàn toàn đoán không ra tối qua còn bệnh tới mức không mở mắt ra được, “Ngươi......” Thạch Đầu nhìn Trác Vân chằm chằm cố gắng nghĩ ra một từ nào đó để hình dung nàng, “Ngươi là nha đầu xấu xí cố làm ra vẻ chững chạc!”

Trác Vân phì cười mấy tiếng, ánh mắt quét tới quét lui trên người Thạch Đầu, nghiêm túc gật đầu, “So với ngươi ta quả thật không tính là xinh đẹp gì, nhưng thân là nam tử hán, vẻ ngoài đều là mây bay, quan trọng là bản lĩnh. Tiểu quỷ ngươi gầy như quỷ đói, ngay cả tự vệ cũng khó, chớ nói chi là....... Chậc, chậc.”

  

Sự khinh miệt không chút che giấu của Trác Vân khiến Thạch Đầu tức điên lên, phồng má kêu ‘A a.....’ không ngừng. Trác Vân lại cười híp mắt, chọc Thạch Đầu tiếp, “Với võ công như mèo quào của ngươi, ngay cả một nha đầu xấu xí như ta còn đánh không lại, chẳng lẽ còn muốn dựa vào nó đi kiếm tiền? Đừng làm người ta cười rụng răng! Chịu khó đi theo đại ca làm việc đi! Còn nữa, ngươi là con riêng của ông chủ Lưu, đừng có lỡ miệng nói sai, nếu để lão thái thái biết ngươi là tên ăn xin ta nhặt về, chẳng mấy chốc sẽ bán ngươi đó!”

Trụ Tử thấy mặt Thạch Đầu đã biến thành màu xanh lá, không đành lòng, lặng lẽ kéo Trác Vân một cái, tự cho là nói rất nhỏ, khuyên, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Muội xem Thạch Đầu tức điên rồi kìa. Thật ra là một tên ăn xin thì cũng không có gì đáng xấu hổ lắm đâu, dù sao Thạch Đầu vẫn còn nhỏ mà.”

  

Thạch Đầu tức giận “Hừ...” Một tiếng, vọt ra khỏi phòng bếp, hoàn toàn quên mất việc mình đã đói tới mức ngực dán vào lưng.

  

Trác Vân thấy vậy, hài lòng nói với Trụ Tử, “Đại ca nhóm lửa đi, sáng nay chúng ta ăn cháo.”

Trác Vân mặc dù chê Thạch Đầu không đáng một đồng, còn nói cho Thạch Đầu nhịn đói mấy ngày, nhưng đến lúc ăn cơm, nàng lại hề ngược đãi trẻ nhỏ. Lúc này Thạch Đầu nghĩ thông rồi, mặc dù vẫn không vừa mắt Trác Vân, nhưng lúc ăn cơm cũng không nói gì hết. Người trông gầy, lại ăn được nhiều hơn cả Trụ Tử, ước chừng ăn hai chén cháo trắng to, lại ăn thêm hai cái màn thầu từ mì đen, mới đặt đũa xuống.

Lão thái thái thấy vậy, cảm giác như đứt từng khúc ruột, oán giận nói, “Con khỉ này thật ham ăn, cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc sẽ ăn mạt nhà chúng ta!”

Thạch Đầu lạnh lùng liếc lão thái thái một cái, nói “Phụ thân ta đã đưa lương thực, ta thích ăn thế nào thì ăn thế ấy, sao?”

Lão thái thái lập tức im miệng, Trác Vân thấy vậy nhịn cười đến mức đau cả bụng. Tiểu quỷ này vừa học đã áp dụng ngay, thật thông minh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.