Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 43: Chương 43: Ngả bài (phần 4) 2




Vương Tĩnh Kỳ cũng không thèm tranh cãi ầm ĩ với ông ta, chỉ hỏi Trương Dương: “Vậy ý của anh là gì, kết hôn hay ly hôn?”

Trương Dương không trả lời ngay mà nhìn ba mẹ mình một cái, hiểu ý mới hung hăng nói: “Ly hôn, đến nước này mà còn muốn kết hôn được à.”

“Được, nếu anh muốn vậy thì chúng ta cũng đừng làm trễ nãi thời gian của nhau làm gì, ly hôn nhanh chừng nào tốt chừng nấy.” Vương Tĩnh Kỳ nói.

“Người xưa từng nói: Dưa hái xanh không ngọt, nếu không thể đi cùng đường thì nhân lúc còn sớm thì ly hôn đi. Nhưng nói như thế nào đi chăng nữa, theo pháp luật hai đứa đã nhận giấy kết hôn thì coi như là vợ chồng rồi, trong thời gian đó tiền kiếm được đều là tài sản chung, bây giờ muốn ly hôn, hai đứa cũng nên đem tài sản của mình cộng gộp lại, không thừa không thiếu, chia đều tay là được.” Triệu Giang Anh thua keo này bày keo khác, nghĩ nếu như thật sự li hôn, con trai còn có thể được chia một vạn tệ, số tiền như vậy cũng đủ sống kha khá rồi.

“Bác nói điều này cháu đồng ý, vậy mọi người xem bây giờ chúng ta chia như thế nào, hay là để cháu gọi ba tới đây chia.” Vương Tĩnh Kỳ không có ý kiến, cô đã chờ thời khắc này từng giây từng phút rồi.

“Không cần gọi ba cô tới, chúng ta cũng không có nhiều tài sản chung, chỉ cần đem hai vạn đồng kia của cô chia đôi, đưa cho tôi một vạn, chuyện của chúng ta coi như xong.” Trương Dương vô sỉ nói, một chút cũng không biết rằng đòi tiền một người phụ nữ là mất mặt cỡ nào.

Vương Tĩnh Kỳ nghe hắn nói như vậy, ngược lại còn nở nụ cười, cô biết rõ cả nhà Trương gia kỳ thật đều sợ ba cô, thực ra cô cũng không có ý định gọi ba cô tới đây. Với tính tình của ông, thật đúng là khó có thể nói sẽ xảy ra chuyện gì.

“Tôi cảm thấy như vậy hình như vẫn chưa đủ. Có phải còn điều gì anh chưa nói với tôi?” Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Trương Dương.

Trương Dương bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, cũng là vì trong lòng có ma, cho nên cậy mạnh nói: “Có chuyện gì? Tôi chẳng nhớ.”

“À, chuyện là như này, lúc trước công ty tôi có thống kê tình hình nhà ở của những phụ nữ đã kết hôn. Tưởng rằng không tính đến phần tôi, nhưng người phụ trách ở trường tìm tới nói tôi được nhận đãi ngộ phân nhà, lúc đó người ta đưa cho tôi một địa chỉ, cũng là địa chỉ hiện tại nhà anh đang ở, khi ấy tôi giống như đang mơ, nghĩ có phải có gì đó nhầm lẫn rồi hay không, còn nhờ họ kiểm tra lại. Chị Lưu ở trường tôi cũng sợ có sai sót nên đặc biệt đến cục bất động sản thành phố tra lại tư liệu, kết quả tên tôi thật sự được phân nhà ở chỉ không bao lâu sau khi tôi và anh nhận được giấy chứng nhận kết hôn.

Tôi nghĩ, có thể nhà anh hay quên, chuyện lớn như vậy cũng quên nói cho tôi biết, nhưng chuyện như vậy không nói không được, dựa theo pháp luật, đây là hành vi giấu diếm tài sản chung của vợ chồng, nếu bắt được cũng bị phạt đấy, cho nên tôi mới nhắc nhở anh một chút, lúc phân chia tài sản, đừng quên chia cả căn nhà này nữa.” Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ như cô cũng vì muốn tốt cho mọi người.

Trương gia sợ ngây người, chuyện này bọn họ đã cực lực giấu diếm, còn tưởng rằng Vương Tĩnh Kỳ không biết, không ngờ cô lại biết rõ như vậy. Hơn nữa lại còn nói ra khi đang bàn chuyện ly hôn. Vậy lúc hai người ly hôn trên toà, như thế sẽ phải chia cho nhà gái nửa căn nhà, đây không phải là muốn lấy mạng cả nhà Trương gia sao?

Vẻ mặt người nhà họ Trương trở nên âm trầm, Trương Đông Thăng không nhịn được nữa, đứng lên chỉ vào Vương Tĩnh Kỳ mắng: “Con nhãi ranh này, rõ ràng là vọng tưởng căn nhà của tao từ lâu rồi, mày nên sớm dập tắt ý định đó đi, muốn chiếm đoạt căn nhà này trừ khi bước qua được xác tao.” Trương Đông Thăng cậy già lên mặt nghểnh cổ lên dọa nạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.