Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 38: Chương 38




Tôi muốn đánh cuộc một lần nữa.

Mang toàn bộ dũng khí cùng vận may còn lại mà đánh canh bạc này.

Liệu hắn có thể mang lại hạnh phúc cho tôi không? Hay mãi mãi chỉ mình tôi cô đơn suốt cuộc đời còn lại?

Tôi lôi cả chìa khóa lẫn nhẫn ra. Chiếc nhẫn xỉn màu có hơi chật so với tay, tốn không ít sức lực mới có thể đeo vào. Không còn vừa nữa, nhưng nhìn lại vẫn có cảm giác trân trọng, dường như mang nó vào sẽ có cảm tưởng được quay trở lại thời điểm kia, khi còn hạnh phúc bên nhau.

Gọi di động cho Lục Phong thì hắn đã khóa máy, đem cuộc gọi chuyển thành tin nhắn tự động. Gọi điện thoại đến nhà hắn cũng không có ai bắt, nghe phía bên kia đầu dây đã chuyển sang cuộc gọi thoại, tôi bèn bỏ máy xuống. Hắn không có nhà, chắc là đã đi đâu đó xã giao. Dù vậy nguyện vọng muốn đến nơi hắn ở cũng rất mãnh liệt. Hắn không có nhà cũng không sao. Mình chỉ cần đến ngồi xem một chút cũng được rồi.

Nắm chìa khóa trong tay tự nhiên lại có hơi khẩn trương, nửa ngày mới tra được vào ổ.

Cánh cửa được chế tạo hoàn mỹ, mở ra cũng không có chút âm thanh nào. Tôi nhẹ hít sâu vào, đẩy cửa, từng bước tiến về phía trước.Từng bước, chỉ là từng bước thôi, cũng đủ để tôi nhìn thấy trên bộ ghế sô pha Châu Âu kia là hai người đàn ông đang quấn quít với nhau. Trong một thoáng tôi đã nghĩ mình nhìn thấy ảo giác, nhưng hai người đàn ông đó, tấm lưng tráng kiện trắng trẻo mang hai dòng máu đó, chính là Lục Phong.

Tôi vẫn giữ tư thế tiến một bước, ngơ ngác đứng nhìn.

Có lẽ tôi nên làm điều gì khác để tỏ ra không quá khiếp sợ hãi hùng, nhưng lại chẳng thể làm gì ngoài đứng chôn chân tại chỗ.

Vẫn là Lục Phong ngẩng đầu lên trước, thấy tôi ngốc nghếch đứng đó, mặt hắn cứng đờ, “Tiểu Thần?”

Một tiếng này cuối cùng đã đánh thức tôi dậy, đem chìa khóa nắm trong tay tra vào ổ, xoay người vội vàng bước đi. Tôi không thể chạy, đành phải dùng toàn lực di chuyển mau mau. Quả thực nên cảm tạ căn phòng hiện đại được thiết kế độc lập với cửa vào này, ít ra tôi sẽ không phải thêm một lần nữa không ra gì mà lăn từ cầu thang xuống.

“Tiểu Thần Tiểu Thần! Em chờ một chút!”

“Em nghe anh nói!” Khí lực Lục Phong thật sự ghê gớm, bị hắn nắm lấy cổ tay chặt đến mức suýt trật khớp, khẽ nhói lên, “Em nghe anh giải thích...”

Tôi chờ hắn giải thích, kỳ thật tôi so với hắn càng hy vọng được nghe một lý do hợp tình hợp lý hơn, chỉ cần có thể tự bào chữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị mắc lừa. Tôi có thể giả ngu cái gì cũng tin, chỉ cần không bị tổn thương, hết thảy đều tốt cả.

“Anh nghĩ em sẽ không đến đây, mới tìm những người khác...”

“Lục Phong!” Tôi cắt ngang lời hắn, choáng váng nặng nề, trước mắt đều tối sầm cả, “Muốn tìm người cùng anh lên giường, tôi đúng là không thích hợp. Anh quả nhiên vẫn nên tìm người khác thì tốt hơn!”

Nhẫn thít thật chặt, tôi cắn chặt răng liều mạng giật ra, da bị trầy một mảng mới thành công rút ra được.

“Này trả lại anh.” Hắn không nhận, tôi dùng sức ném vào mặt hắn.

Tốt lắm, thế là xong, nhẫn đã trả cho hắn, chìa khóa cũng trả cho hắn, tôi cái gì cũng không còn, rất sạch sẽ, sau này sẽ không còn gì phải vướng bận, không còn gì phải phiền não, dù là yêu hay hận cũng đều chết hết cả.

Tốt lắm.

Tôi trốn trong phòng ngủ không rên một tiếng, nhưng người không ngừng run rẩy.

Chu Sa và Đinh Đinh cho rằng tôi đã phát điên, vô duyên vô cớ nghỉ liền mấy ngày, đến khi đến nơi lại đệ đơn xin từ chức.

“Công việc hiện tại không còn thích hợp.” Tôi giờ chỉ biết trưng vẻ mặt ngây ngô ra cười.

“Không thích hợp thì có thể điều chỉnh mà. Nếu muốn đổi vị trí có thể nói với sếp lớn, giao tình của hai người rất tốt, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Tôi với anh ta không có giao tình gì cả.” Tôi hiện tại chỉ theo chân bọn họ trò chuyện cũng cảm thấy vất vả vạn phần, “Chỉ là từng học chung.”

Thay đổi nhân sự nếu không có tổng giám đốc ký tên thì không được, tôi muốn hoàn tất mọi thủ tục, phải cầm đơn xin thôi việc đến gặp Lục Phong.Gõ cửa đi vào, hắn đang nghe điện thoại, có vẻ đang bực dọc dặn dò phía bên kia đầu dây. Ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, hắn không che giấu được vẻ kinh ngạc, nói vội hai câu liền cúp máy, ngồi thẳng người lên, có chút khẩn trương nhìn tôi.

Tôi không hiểu hắn khẩn trương cái gì, không lẽ sợ tôi trong này cùng hắn cãi nhau hay đối với hắn làm loạn?

Tôi không có ý định diễn hài kịch.

“Tổng giám đốc.”

Hắn hơi thay đổi sắc mặt.

“Ngài xem xong cái này liền ký cho.” Tôi cung kính đặt đơn từ chức xuống trước mặt hắn.

“Diệc Thần.” Khẩu khí hắn nén nhịn, “Người đó căn bản không là gì cả, anh với cậu ta lúc đó cũng chỉ đến mức như em nhìn thấy thôi, ngoài ra không có gì khác.”

“Mong ngài ký cho.”

“Đúng là anh sai, nhưng em không cần phải thôi việc. Sau này anh cam đoan sẽ không có chuyện như vậy nữa. Em dọn qua ở đi, nếu còn để ý, anh sẽ mang toàn bộ đồ dùng trong nhà đổi hết.”

Cách hắn lý giải tựa như tôi đang ghen tuông mà hờn dỗi.

Lục Phong, anh không biết là anh đã gần như giết chết tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.