Sứ Giả Địa Ngục

Chương 57: Chương 57: Địa Ngục Mới




Ngày định mệnh đã trở thành ngày được cả địa ngục kỷ niệm mà mở lễ hội. Đã một năm kể từ ngày định mệnh xảy ra, địa ngục không chỉ được thay đổi da thịt mà người dân cũng bị đảo lộn ký ức. Cung điện hoàng gia nay bỗng dưng hợp nhất cùng với lâu đài đen thành đôi nửa nằm đúng trung tâm ranh giới hai mảng lục địa. Vì vậy thành phố lớn được xây dựng nhanh chóng tại nơi này. Học viện hoàng gia cũng được di dịch về phía cách biên giới khoảng vài trăm mét. Ngoài sức tưởng tượng hơn nữa là thân phận của nhiều người đã thay đổi. Shin đã hoàn toàn trở thành vua trong khi Reiji trở thành người đứng đầu kỵ sĩ hoàng gia.

- Ba, con xin lỗi.

Nicolas đứng dưới chân bậc thang nhìn lên ngai vàng trên cao cũng chia hai màu kia. Shin ngồi đó nhìn Nicolas khá trầm mặc.

- Đó không phải lỗi của con.

- Tất nhiên là lỗi của thằng nhóc ngươi rồi.

- A, Lin sẽ bị đẩy đến không gian nào nữa đây? Ta không cảm nhận được nguồn khí của cô ta ở địa ngục này.

13 bóng đen đã chính thức tụ họp mà nhảy loạn khắp đại sảnh lâu đài này. Nicolas hối lỗi đứng đó chỉ biết cúi gằm mặt xuống dù đã 1 năm qua đi. Đột nhiên từ cửa đại sảnh là hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang tiến vào.

- Ba, Yami-san nói sẽ cho con đi xem lễ hội đêm nay. Nicolas chú mày có đi cùng anh không?

Shu vui vẻ chạy tới bên Nicolas vỗ vỗ vai mà hướng ba mình chờ mong được cho phép. Yami đang từ từ lại gần vẫn cái trang phục quen thuộc đó nhưng ánh mắt hoàn toàn là không thiện cảm.

- Shu, cháu thật ham vui.

- Nhưng lễ hội thật sự rất tuyệt mà.

Shu vui vẻ cười với Yami. Những người ở đây chỉ duy nhất mình Shu chẳng nhớ gì cả. Với sự thay đổi này đối với vài người không thể đả động đến được vì họ là những người từ thời kỳ sơ khai còn những người thuộc thời đại này đều đã bị đổi thay ký ức hết.

- Được rồi Shu, con mau đi chuẩn bị đi.

Shin vừa rứt lời Shu đã mất dạng mà ham vui chơi rồi. Yami ngay lập tức tiến dài bước hơn, những bông tuyết lại vương đầy trong đại điện của sảnh lớn này.

- Ta biết có người có thể giúp tìm Aya.

- Cô có đề cử nào sao?

- Tất nhiên là môn đệ của Aya rồi.

Yami vừa rứt lời hai bóng người xuất hiện trong đại điện. Đám bóng đen kia nhìn chằm chằm vào hai người này có chút tò mò. Shin cũng chẳng nghĩ hai người này đã đến được địa ngục.

- Kujo, ngươi có thể tìm được sư phụ mình chứ?

- Tôi chỉ có thể nói với ngài rằng ngài nên hỏi hai kẻ đã gây ra việc nhiễu đoạn không gian.

Kujo vừa rứt lời thì Kawachi đã đưa tay ra, một hố đen xoáy tròn xuất hiện mà ngay lập tức từ cánh cửa đó là một lồng giam hai người tưởng chừng như sẽ quên mất kia liền đó lại ở đây.

- Anna? Còn bên cạnh là....

Nicolas nhíu mày nhìn hai người bị giam lại kia. Shin còn chẳng buồn liếc hai người họ mà nhàn nhạt lên tiếng.

- Thì ra là hai cô bày trò Mikoto, Anna. Xem ra hai người đã quên mất nơi này là đâu rồi.

- Anh không muốn tìm lại cô vợ xinh đẹp của mình sao?

Mikoto nhếch miệng cười đầy vẻ khiêu khích nhìn Shin. Yami tiến tới bên cạnh chiếc lồng, cô đưa tay túm lấy cổ của Mikoto mà bóp mạnh.

- Tình yêu của pháp sư trái đất các ngươi cũng thật điên cuồng. Tổn thương em gái yêu quý của ta chỉ vì mê muội một tình yêu đơn phương với cái tên điên ngồi trên kia sao? Đừng lo, ngươi sẽ không biết được em gái ta đi đâu và ta hiển nhiên sẽ giết cả hai ngươi.

- Hừ...ai nói ta không biết? Cô ta quay về điểm xuất phát rồi.

Mikoto vừa rứt lời thì Kujo đã tiến tới kéo Yami trở lại. Được giải thoát, Mikoto ngồi đó đưa tay chạm nhẹ lên cổ mình mà ho sặc sụa. Cô ta cứ nghĩ mình sẽ chết chứ. Anna ngồi bên cạnh giúp cô ta vuốt lưng thuận khí mà cảnh giác nhìn những người này.

- Quay về điểm xuất phát? Chẳng lẽ lại là được triệu hồi về trái đất?

Kawachi nhíu mày nêu ý kiến. Vẻ mặt những người ở đây trầm xuống đặc biệt là 13 cái bóng đen kia, chúng đột nhiên hiện hữu làm những người khác giật mình. 13 tên đó bay lượn điên đảo trong đại điện này.

- Xem ra rắc rối rồi Shin, Nicolas.

- Lin sẽ quên sạch mọi thứ trước đây hoặc sẽ nhớ toàn bộ.

- Nếu như bọn người trái đất tìm được cô ấy ta chỉ sợ kẻ đó sống lại mà đột ngột lợi dụng nếu là phương án đầu tiên.

- Lin đáng thương sẽ tìm cách quay trở về đây chứ?

- A, có khi nào cô ta sẽ tạo ra đế chế vong hồn ở bên đó chứ?

Cái đám bóng đen này cứ liên tục huyên thuyên mặc kệ những người trong đại sảnh có nghe hiểu hay không. Nicolas nhìn một đám lộn xộn đó liền cất tiếng hỏi.

- Ý của các ngươi là sao hả?

- Nicolas bé nhỏ có lẽ ngươi và những kẻ ở đây không biết rồi.

- Một khi không gian của Lin bị nhiễu đoạn trước khi chuyển kiếp thì cô ta nhất định sẽ bị đánh văng đến không gian khác.

- Và sẽ có hai kết quả. Một là không lấy được bất cứ ký ức nào cả sống như một con người mới.

- Hai là cô ta sẽ nhớ được hết tất cả và sẽ hủy diệt toàn bộ nếu cô ta muốn.

13 cái bóng lại lượn lờ mà bắt đầu còn hát hò vui vẻ nữa. Nicolas ngước lên nhìn Shin chờ đợi một phương án mới. Nếu như cậu nhóc không thực hiện chiêu thức sao chép tái tạo đó thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đến bước này.

- Kujo ngươi mở được cổng tới trái đất chứ? Cánh cổng đó luôn nằm trong tay Lin.

- Là sư phụ đưa bọn tôi tới đây chỉ vì chuẩn bị cho cuộc chiến. Nhưng nay....

- Hình như ta biết có người mở được cổng.

Yami mỉm cười nhìn bọn họ. Những người ở đây cũng là nhìn cô. Vậy là hy vọng cuối cùng cũng được nhóm lên rồi.

Học viện hoàng gia.

- Edgar, cậu rất tốt nhưng tôi rất tiếc. Người tôi luôn ngưỡng mộ từ lâu là hoàng tử Nicolas.

Dolly nhìn Edgar mà nở nụ cười mơ mộng về hình ảnh Nicolas. Natsu ngồi ăn gói bánh snack mà lắc đầu ngán ngẩm.

- Edgar, thật không nghĩ cậu sẽ thích Dolly kiêu ngạo. Tình địch của cậu khó ăn đó.

- Sensei đi đâu mà lâu vậy chứ?

Sakura xoay ngược chiếc ghế lại vừa ngồi xuống vừa tựa cằm lên tựa ghế chán nản lên tiếng. Mọi người cùng thở dài nhìn ra cửa chính của lớp chờ đợi cô chủ nhiệm quay lại.

Trong khi đó tại phòng của hiệu trưởng, Lucy đang ngồi uống trà cùng Teddy.

- Teddy-chan, hình như tớ có cảm giác đã quên đi điều gì đó.

- Cậu lại lo lắng cho lễ hội đêm nay sao? Nghe nói lớp của cậu sẽ tham gia diễu hành.

- Ừ.

Lucy đặt chén trà xuống mà thở dài. Cái đám này không biết có làm ăn được gì trong buổi diễu hành hay không. Vừa lúc đó cánh cửa mở ra, Len đi vào trong phòng nhìn hai người đang ngồi uống trà kia mà rất nhanh tiến tới ngồi xuống chiếc ghế đơn duy nhất.

- Hai người đều đang rảnh sao?

- Đúng vậy. Len-sama ngài cũng không có gì để làm sao?

Lucy mỉm cười nhìn Len kia. Ngay lập tức một tiếng nói có vẻ ghen tuông vài phần vang lên đồng thời người nào đó đứng trước mặt Lucy không hề vui vẻ.

- Lucy tại sao cô lại phân biệt vậy chứ? Lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười với Len-sama trong khi bỏ rơi tôi lại.

- Luke, tôi đã nói chúng ta không thành làm ơn đừng làm phiền tôi.

Lucy đẩy ngay Luke sang một bên rất vui vẻ rót trà mời Len. Còn đang nâng tách trà lên định nhấp một ngụm Len liền liếc mắt nhìn sang góc phòng.

- Các người là ai?

- Len, đã lâu không gặp rồi. Thật không nghĩ cậu sẽ quên tôi như vậy.

Shin mỉm cười nhìn Len thì tất cả những người ở đây lập tức quỳ xuống trước mặt Shin. Ai lại nghĩ vua địa ngục sẽ tới tìm mình như vậy chứ?

- Ngài có gì phân phó sao bệ hạ?

- Ta muốn cậu nhớ lại cách mở cổng địa ngục thông tới thế giới được gọi là trái đất.

Trước yêu cầu của Shin làm cho phía các sứ giả từng tới trái đất kia đều nhíu mày không hiểu gì cả. Mở cánh cổng tới nơi gọi là trái đất sao?

- Tôi luôn có một giấc mơ về một người con gái tóc đỏ tên Lin đã mở một cánh cổng đưa chúng tôi tới một thế giới lạ. Chẳng lẽ ngài muốn cánh cổng đó sao bệ hạ?

Len vừa rứt lời những người khác đứng phía sau Shin liền mỉm cười vui vẻ. Bây giờ chỉ còn việc cuối cùng là chọn một nhóm người quay trở lại để tìm Lin mà thôi.

________________

Trên vùng biển rộng lớn ngoài hòn đảo cô đơn TRĂNG LƯỠI LIỀM, một nhóm dân đánh bắt ra khơi, hôm nay họ cảm nhận được sẽ là một mẻ lớn. Lưới từ máy được thả xuống biển, một lúc sau đó họ nghe được tiếng rè từ máy phát ra, có lẽ là vật nặng. Chắc chắn là thu hoạch lớn đây.

Chiếc lưới từ từ được kéo lên, những người dân chài này vui mừng chờ đợi thì thứ nho lên khỏi mặt nước kia là....băng. Một khối băng lớn vô cùng được họ lôi lên thuyền.

- OMG, một thiên thần.

Bọn họ cùng lúc hô lên khi thấy bên trong khối băng đó là một cô gái tầm 16 tuổi rất xinh đẹp với mái tóc màu vàng gợn sóng dài ngang hông, cả người chỉ mặc một chiếc váy trắng hai dây đơn giản mà đôi mắt nhắm nghiền lại trong khi hai tay nhẹ nhàng đặt phía trước. Họ như nhìn thấy cả vầng hào quang xung quanh người cô gái này.

Đám người vừa mừng vừa lo vội vàng đem khối băng chưa cô gái này quay về đảo mà trình diện lên phía hoàng gia của hòn đảo.

- Hoàng tử có lệnh thưởng lớn cho các ngươi.

Một thị vệ lớn tiếng thông báo khiến đám dân chài vui mừng vội vàng tạ ơn sau đó lui khỏi lâu đài. Phía bên trong đó, vị hoàng tử hiện đang thay vua cha bệnh nặng cai trị hòn đảo cô đơn này đi lại xung quanh khối băng đó.

- Nàng giống như thiên thần ta đã gặp trong giấc mơ. Có phải nàng là điềm báo trước trong lời tiên tri của ngươi?

- Vâng thưa hoàng tử. Có lẽ sự thật đúng là vậy, xin chúc mừng ngài.

- Mau cho người phá băng.

Hoàng tử quá mức vui mừng cho người phá băng nhưng dù họ đã dùng bao nhiêu dụng cụ phá băng đi nữa mà khối băng vẫn không chịu tan. Cuối cùng để phá được băng họ đã đợi đến ngày nguyệt thực, khi mặt trăng khoác lên mình màu máu, khi tất cả các thế giới được khai thông với nhau. Ánh sáng đêm nguyệt thực đã làm lớp băng tan chảy nhanh chóng, hoàng tử chính thức ôm nàng thiên thần trong giấc mơ của mình quay trở về lâu đài.

Thiên thần nào đó vẫn một thân trang phục đơn giản như vậy, tư thế như lúc ban đầu nằm trên giường hoàng gia mà đôi mắt nhắm nghiền. Hoàng tử ngồi xuống bên mép giường, hắn đưa tay miết nhẹ cặp môi đỏ tự nhiên kia mà ánh mắt đầy dịu dàng nhìn thiên thần trước mặt này. Khi cánh tay của vị hoàng tử đó vừa rời đôi môi đó thì thiên thần đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm lên phía trần nhà mà miệng lắp bắp một cái tên.

- Sasha Nora.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.