Sự Hấp Dẫn Của Đường Mật

Chương 9: Chương 9




“Đừng kháng cự anh….” Bờ môi của Lô Tư Hiền cọ sát trên đôi môi cô, quyến luyến không nỡ xa rời: “Nói cho anh biết, phòng em ở đâu?”

Lửa tình trong cô bị anh khơi dậy, toàn thân như sắp bị thiêu đốt: “Phòng thứ hai, bên phải….”

Đôi môi đói khát lại một lần nữa cọ sát trên đôi môi cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve nhũ hoa xinh đẹp, lắng nghe từng tiếng thở đứt quãng của cô.

Anh cúi xuống nụ hoa trước ngực cô, há mồm khẽ cắn, cô thấp giọng rên lên: “Ưhm…..”

Anh thích nghe âm thanh này của cô, nó khiến anh càng thêm ham muốn đoạt lấy vẻ đẹp ngọt ngào chỉ thuộc về riêng cô.

Cô vặn vẹo thân thể mềm mại, cảm thấy tiến triển như vậy là quá nhanh, dù gì bọn họ cũng coi như người xa lạ nha! Nhưng thân thể của cô lại phản bội lại lý trí của cô….

Mỗi một lần anh chạm vào người lại tựa như đang chạm vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn cô, làm trái tim cô rung động, khiến dòng điện trên người cô chạy tán loạn, nhiệt độ dần dần tăng vọt…..

Anh vừa hôn cô, vừa bế cô đi vào trong phòng.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó anh cũng leo lên giường, chậm rãi giúp cô cởi quần áo, sau đó cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn cô từ đầu đến chân.

Trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy, giữa hai chân lại không ngừng chảy ra mật dịch…

Anh… không hề cảm thấy dơ bẩn sao? Cô vừa xấu hổ, lại cảm thấy yêu thích không thôi, căn bản không có biện pháp nào đối với anh.

Hai đỉnh anh đào kiêu ngạo đã thấm ướt nước bọt, lúc này lại trở nên trong suốt sáng bóng, ngón tay thon dài men theo múi hoa ướt át, tiến thẳng vào trong cơ thể cô.

“A….” Cô rên lên một tiếng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Anh rút ngón tay trơn trợt ra cho cô nhìn: “Đây chính là chứng cớ cho sự nhiệt tình của em.”

Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi nhỏ nhắn càng thêm đỏ mọng đến kinh người.

Anh thấp giọng nói một câu: “Tin anh, em nhất định sẽ thích chuyện này….”

Anh đem hai chân cô đặt lên vai mình, cúi đầu hướng về nơi đã thấm ướt hương vị ngọt ngào, sau đó mở miệng hôn lên nhụy hoa xinh đẹp, mút rồi lại mút.

Cô trợn mắt kinh ngạc, há miệng thở dốc…. Quá kinh người! Quá kích thích!

Động tác cường hãn của anh làm lòng cô nhộn nhạo, tay chân cứng đờ.

Anh mút phát ra từng tiếng tách tách, trong cơ thể cô giống như là đang bị bom nổ oanh tạc….

Mà ngọn lửa trong cơ thể lại bùng lên rất nhanh, lan ra tận đồng cỏ khiến cô cũng không thể nào khống chế được nữa!

Cô vặn vẹo mông, không ngừng thở dốc, má hồng xinh đẹp, lỗ tai đỏ bừng.

Anh không chút lưu tình mà tìm ra nơi mẫn cảm nhất của cô, không nhịn được mà trêu đùa hoa hạch, nặng nề mút vào.

“A a….” Cô kêu lên, thân thể lại nặng nề hướng về phía dưới.

Anh điên cuồng mút lấy hoa hạch của cô, hai chân cô rung động, không còn chút sức lực nào.

“Đừng…..Quá kích thích rồi….”

Đầu óc quay cuồng, hai tay vô lực túm lấy ra giường, để mặc anh cường hãn khống chế linh hồn mình, mà cô cũng phối hợp động tác với anh, hòa mình vào vũ điệu kích tình.

Đôi môi anh nóng rực, nụ hôn của anh quá cuồng nhiệt, cô có chút sợ hãi, nhẹ nhàng giãy giụa khiến máu huyết trong người anh càng thêm sôi sục!

Anh đem toàn bộ tình yêu của mình rót vào trong cơ thể cô, thiêu đốt cô, hòa tan cô!

Cô đã quên mất mình là ai….

“Chỗ này là vùng mẫn cảm của em….”

Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, khiến cô cảm thấy một hồi tê dại.

“Ở đây cũng là vùng mẫn cảm của em.” Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào bên gáy cô, đưa đến một loại khoái cảm li ti.

“Đây cũng vậy…” Ngón tay dài lần xuống hoa hạch, ấn nhẹ một cái khiến toàn thân cô chấn động.

“Cả đây nữa.” Anh dùng một tay khác véo nhẹ vào thắt lưng cô, khiến cô phải uốn éo thân mình.

Cô hoàn toàn không tránh được sự công kích của anh, toàn thân tê dại không còn chút sức lực, cũng không có cách nào nhúc nhích.

Tại sao anh lại có thể biết rõ những chỗ nhạy cảm của cô như vậy? Ngay cả cô cũng không biết rõ những vùng nhạy cảm của mình, vậy mà anh chỉ cần một lần đã có thể tìm ra!

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự quen biết nhau sao?

Chẳng lẽ, cô và anh có quan hệ rất rất rất thân mật?

Đầu óc của cô trở nên hỗn độn, không có lời giải đáp.

“A…” Cô muốn cầu xin anh buông tha, bởi vì anh khiến cho toàn thân cô bị lửa tình bao phủ rồi.

Nóng quá —— nóng quá ——

Nhiệt độ trong cơ thể cô càng lúc càng tăng, giữa hai chân cảm thấy trống rỗng đến khó chịu, dịch lỏng nơi cửa huyệt cũng thấm ra, thân thể của cô sắp trở thành lò lửa, nóng đến kinh người.

Anh hôn lên hoa hạch yếu ớt của cô, đầu lưỡi chen vào cửa huyệt, khuấy đảo bên trong vách tường.

“Không. . .không muốn. . .” Cô chấn động toàn thân, hai tay vốn định đẩy đầu anh ra khỏi giữa hai chân mình, lại không tự chủ được mà kéo tóc anh, làm cho miệng lưỡi của anh càng thêm tiến sâu vào bên trong huyệt đạo ngọt ngào.

Thật thoải mái. . . .

Vách tường bên trong cơ thể cô không ngừng co rút, cô thét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cảm giác đầu lưỡi nóng bỏng của anh đang tiến

vào nơi sâu nhất.

“A a a…” Không được! Cô không khống chế được nữa rồi! Bụng dưới nhanh chóng co rút, cô mãnh liệt lắc đầu, toàn thân chấn động, mật dịch tiết ra điên cuồng….

Anh ngưng mắt quan sát dáng vẻ tuyệt vời của cô khi đạt tới cao triều, đôi mắt mông lung mang theo vô vàn quyến rũ, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng mang theo chút hờn dỗi, ái dịch ồ ạt chảy ra tựa như dòng suối nhỏ, khiến hoa tâm trở nên ướt đẫm một mảng, tiểu huyệt xinh đẹp lại không ngừng co rút, giống như có sự sống, không cách nào biểu đạt hết được sự yêu thích đối với kỹ thuật cao siêu của anh.

Lô Tư Hiền nhìn cô, vẻ mặt say mê là vậy ….

Cô gái này là Đường Mật, là Đường Mật mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ở trong lòng, chắc chắn không sai!

Phái nam của Lô Tư Hiền căng cứng đến phát đau, anh cầm lấy đặt vào trước cửa huyệt ẩm ướt của cô.

Cô đang trôi dạt trong cơn kích tình, cũng nhìn thấy tất cả những động tác của anh, dù biết là không nên, thế nhưng cô lại không cách nào cự tuyệt, suy nghĩ của cô hoàn toàn ngừng trệ, chỉ giao toàn bộ dục vọng cho anh nắm giữ.

Ngón tay thon dài khẽ tách cánh hoa của cô, cô khẽ giật mình, anh để phái nam nóng rực ở trước cửa huyệt của cô, khẽ ấn nhẹ, dần dần mở rộng cửa huyệt.

Ấn nhẹ thêm chút nữa, lần này anh đã bị cô nuốt trọn….

Khẽ lui về phía sau, nặng nề đẩy một cái, thẳng tiến vào sâu trong cơ thể cô, mở to cửa huyệt đến mức tối đa.

“Anh…” Bụng dưới căng lên kéo lý trí của cô quay trở lại, cô kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh.

Bọn họ….Anh và cô….sao có thể?

“Anh… mau đi ra ngoài!” Cô quát to, trong cơ thể lại co rút lại, siết anh càng thêm chặt hơn.

Anh không thể nào kiềm chế được nữa, chậm rãi rút ra rồi lại tiến vào, dùng sức xâm nhập…

“Đừng….đừng như vậy…” Cô muốn anh ra ngoài chứ không phải là muốn anh lại đi vào! Thế nhưng anh vẫn lặp lại động tác, không có cách nào khống chế bản năng, ở trong cơ thể cô xông pha chiến đấu một cách mãnh liệt.

Anh dùng đủ loại góc độ để tiến vào bên trong cô, nơi nhạy cảm bị cọ xát mê hồn khiến cho xương cốt của cô trong nháy mắt cũng trở nên mềm nhũn.

Cô không thể khống chế mà nghênh hợp với anh, cô thích cảm giác li ti sung sướng mà anh mang lại, khiến cô sa mình vào trong đó, lắng nghe âm thanh hai thân thể va chạm vào nhau, miệng nhỏ cũng không ngừng ngâm lên từng tiếng rên rỉ đứt quãng.

Nhanh quá! Anh thật sự quá mạnh mẽ….

Cô run rẩy thét chói tai, không ngừng thở gấp.

Anh tiến lên, cúi thấp người để cô kẹp chặt mình hơn.

“Mật…” Anh dùng toàn bộ sức lực rong ruổi bên trong cơ thể cô, nhìn cô run rẩy trong ngực mình, đạt đến cao triều lần hai, anh càng thêm hưng phấn tới cực điểm, tốc độ trở nên nhanh hơn, đem mầm móng nóng rực bắn sâu vào trong cơ thể cô.

Sau đó, bọn họ giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp ở một chỗ, cô đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân anh cũng ướt đẫm, hai người thở hổn hển, mà nhịp tim của anh giống như vừa mới chạy đua một trăm mét, vẫn chưa ổn định.

Cô không biết phải mở miệng nói gì….cô vậy mà lại để cho chuyện này xảy ra!

Cô hoàn toàn mê mệt với bản lĩnh ở trên giường của anh, bị anh dẫn dắt đến cao triều, lại không chỉ một lần.

Trời ạ! Tới bây giờ cô mới biết mình là người dễ dãi như vậy! Anh ta chỉ là một người xa lạ nha! Sao mình lại bị anh ấy hấp dẫn….hơn nữa lại còn để cho người ta ăn sạch nữa?

Phái nam của Lô Tư Hiền vẫn còn để trong cơ thể cô, bị cô từng chút từng chút một ép ra ngoài.

Anh lại nhè nhẹ nhấn vào một cái, đỉnh tròn to lớn lại tiến vào trong cơ thể cô.

“Anh….” Cô bứt rứt mất tự nhiên: “Chúng ta đều là người lớn, thân thể hấp dẫn lẫn nhau là chuyện bình thường….”

“Thì sao? Em muốn nói gì? Làm lại lần nữa đúng không?” Anh lại nhấn vào trong hoa huyệt của cô.

Cô yếu ớt kêu lên một tiếng, hai tay nhanh chóng chống lên ngực anh: “

Không, chúng ta không thể làm thêm lần nữa!”

“Mật, em là Mật, em vẫn luôn nhạy cảm với anh như vậy. Cho dù em quên anh thì cái loại cảm giác này em cũng không thể nào quên được.”

“Tôi…” Cô cũng không hiểu rõ tại sao, tại sao thân thể của bọn họ lại hợp nhau như vậy? Tại sao khi anh giăng lên cái lưới ham muốn to lớn như vậy, cô vẫn tình nguyện sa vào tấm lưới đó?

Cô hậu tri hậu giác phát hiện, chỗ mình và anh kết hợp, không có lạc hồng!

“Tôi… không phải xử nữ sao…”

“Lần đầu tiên của em là dành cho anh, em không cần lo lắng.” Lô Tư Hiền xấu xa cười một tiếng.

“Tôi muốn xuống giường…” Trong lòng cô vừa áy náy vừa chấn động, lắp bắp nói xong, cô vội vàng đứng dậy muốn nhặt quần áo lên.

Anh nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, vô cùng kiên trì nói: “Em là Mật, em là Đường Mật, là Đường Mật có một không hai trên đời này, không thể có người nào khác có vóc dáng, cử chỉ, vẻ mặt, ngay cả nơi mẫn cảm cũng giống nhau

như vậy, em chính là Đường Mật, em chính là Đường Mật mà anh biết!”

“Tôi…tôi thật sự là Đường Mật sao? Tôi…tôi bây giờ có tên là Hoàng Lưu Ly.”

Nhìn cô mờ mịt, trong lòng anh khẽ nhói đau, nhói đau vì cô.

“Cho anh thời gian, anh sẽ điều tra tất cả, tin tưởng anh, em chính là Đường Mật, bởi vì chúng ta hợp nhau như thế, em ở dưới người anh trở nên nhạy cảm như vậy, trên đời này, anh chỉ quan tâm đến một người con gái, cô ấy chính là Đường Mật, mà em, tuyệt đối là Đường Mật của anh!”

Cô rốt cuộc là Hoàng Lưu Ly hay Đường Mật đây?

Người đàn ông trước mắt này thật thần bí, lại vô cùng thâm tình như vậy, khiến lòng cô rung động, khiến cô không biết phải nghe lời ai.

Cô vậy mà lại lên giường với anh, hơn nữa lại còn có cảm giác vô cùng thỏa mãn…

Trời ạ! Thật mất mặt! Hoàng Lưu Ly không khỏi che mặt lại, cảm thấy toàn thân nóng lên.

Lô Tư Hiền rời đi!

Hoàng Lưu Ly vào trong phòng tắm tắm rửa, những dấu hôn anh để lại trên người cô nhiều đến không sao đếm hết, cô cố gắng muốn che giấu, chỉ sợ Trần Minh Kiến về sẽ phát hiện, đến lúc đó cô làm sao còn mặt mũi nào nhìn mặt người khác chứ.

Anh Minh Kiến đối với cô rất tốt, cũng rất thích cô, cô vẫn luôn rất cảm kích, chẳng qua chỉ giả vờ như không hiểu mà thôi.

Cô ở bên cạnh anh Minh Kiến đã được hai năm, vậy mà ngay cả một cái đụng chạm của anh cô cũng không muốn, tại sao hôm nay Lô Tư Hiền vừa chạy tới cửa lại có thể lôi kéo được sự nhiệt tình bị cô cất giấu trong lòng đã lâu?

Cô không hiểu, bởi vì dựa theo lẽ thường thì cô và Lô Tư Hiền là hai người xa lạ, sao có thể trở nên thân mật như vậy?

Nội tâm của cô cũng không có cách nào kháng cự được tình cảm mãnh liệt của anh, thân thể của cô lại dần dần phối hợp với những động tác của anh.

Chẳng lẽ…cô thật sự là Đường Mật như lời anh nói sao?

Cô chỉ biết mình xảy ra tai nạn xe cộ, thế nhưng lại không biết lý do vì sao lại xảy ra tai nạn, hoàn toàn không biết.

Đường Mật trong miệng Lô Tư Hiền, thật sự là cô sao?

Nếu như cô là Đường Mật, vậy Hoàng Lưu Ly này là ai?

Cô cảm thấy chuyện này thật rắc rối, khiến cô không thể nào phân biệt rõ ràng.

***

Lô Tư Hiền lái xe chở Hoàng Lưu Ly đi dạo xung quanh một chút, bởi vì cô là Đường Mật, thế nhưng cô lại nói vẫn chưa xác định được chuyện lúc trước nên cô chỉ thừa nhận mình là Hoàng Lưu Ly.

“Đây là trường học cũ của chúng ta.” Anh dừng xe trước cổng trường đại học: “Có muốn đi vào xem một chút hay không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, bước xuống xe.

Anh đi bên cạnh cô, gặp đám đàn em cấp dưới, nhìn thấy bọn họ thì hưng phấn kêu lên: “Học trưởng!”

Bởi vì anh từng là nhân vật hô mưa gọi gió ở trong trường, vậy nên cho dù có rời khỏi trường học thì vẫn sẽ có người nhớ đến anh.

“Có nhận ra cô ấy không?” Lô Tư Hiền đẩy Hoàng Lưu Ly tới trước mặt cô nữ sinh.

“Đường Mật học tỷ…. Chị là Đường Mật học tỷ!” Học muội kêu lớn: “Chị là vị học tỷ văn võ song toàn mà em vẫn luôn sùng bái, thật là lợi hại!”

Hoàng Lưu Ly rùng mình một cái. Cô… thật sự là Đường Mật? Làm sao có thể?

“Em nhận lầm người rồi, chị không phải là Đường Mật!” Trong lòng cô đang rối bời.

“Đường Mật học tỷ, chị đừng đùa với tụi em nữa có được không? Chị rõ ràng là học tỷ Đường Mật mà!” Một nam sinh nhìn kỹ cô rồi nói rất nghiêm túc.

“Đường Mật đang chọc mọi người đấy, cũng không có ai bị mắc lừa nha, tốt lắm, chúng tôi đi trước đây!” Lô Tư Hiền kéo tay Hoàng Lưu Ly rời đi, không để cho cô đứng lại biện giải.

Cô khẽ chớp đôi mắt như hồ nước thu, trong đáy mắt mênh mông lại có một tia đau thương chợt lóe rồi lại biến mất.

Nếu như cô thật sự là Đường Mật, vậy tại sao lại biến thành Hoàng Lưu Ly? Tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?

Có người muốn hại cô sao? Muốn đẩy cô vào chỗ chết?

Cô có kẻ thù sao? Người đó là ai?

“Anh biết, trong đầu em bây giờ đang có một mớ nghi vấn không thể nào giải đáp được, anh cũng giống như em!” Lô Tư Hiền dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô chăm chú: “Em là Đường Mật, hãy tin anh, em thật sự là Đường Mật, anh sẽ giúp anh làm sáng tỏ mọi chuyện.”

Cô là Hoàng Lưu Ly, hay là Đường Mật?

Cô mờ mịt, yếu ớt ngưng mắt nhìn anh, cảm giác chua xót không khỏi xộc lên đỉnh đầu.

Cô ngay cả mình là ai mà cũng không biết…. cảm giác thật bi ai!

Lô Tư Hiền nắm lấy tay cô, nhìn sâu vào trong mắt cô.

Cô không muốn bị anh nhìn thấu, đó là một chút tôn nghiêm cô còn giữ lại cho riêng mình. Cô liều mạng vung tay, thế nhưng anh lại dùng cánh tay ôm chặt cô vào trong ngực mình.

“Tôi không phải là Đường Mật, anh mau buông tôi ra.” Cô sợ phải đối mặt với sự thật.

“Em chính là Đường Mật!”

“Tôi không muốn làm thế thân!” Giọng nói đầy hốt hoảng và bất lực.

“Em chính là Đường Mật, cho tới bây giờ cũng không phải là thế thân, anh tin tưởng trực giác của mình, tin tưởng em chính là Đường Mật!”

“Nếu tôi không phải thì sao? Có phải anh sẽ buông tha cho việc tìm kiếm thân thế thật sự của tôi đúng không?”

“Anh sẽ không buông tha. Em chính là Đường Mật!” Anh vô cùng kiên trì.

Trong lòng cô

không khỏi chấn động bởi vì sự thâm tình đến mức cố chấp của anh.

Người con gái tên Đường Mật đó, người con gái được anh yêu sâu đậm, thật hạnh phúc…..

Cô thật hy vọng mình có thể là Đường Mật, có thể được anh yêu sâu đậm như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc…..

Thế nhưng, chẳng may không phải thì sao đây?

Trong lòng như bị khoét một lỗ hổng lớn, cô sợ mình sẽ bị hãm sâu vào vòng tình yêu này để rồi tan biến.

Lô Tư Hiền nâng cằm cô: “Nhìn anh, nhìn vào mắt anh! Em là Đường Mật, tuyệt đối chính xác, tuyệt đối không sai!”

“Tôi…” Cái người này sao lại giống ‘con lừa’ như vậy? Cô đã đặt hết tất cả mọi giả thiết, vậy mà anh vẫn kiên trì như vậy.

Anh không chừa cho cô bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát, ngay lập tức phủ lên đôi môi không chút phòng ngự nào của cô, mãnh liệt mút vào hương vị của cô: “Em ngọt ngào như vậy, hương vị này chỉ thuộc về Đường Mật…. Em là Đường Mật!”

Anh đem hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, đôi môi nóng rực cọ sát vào môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, sau đó đem toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn của cô mút vào trong miệng mình.

Cảm giác tê dại và vui sướng bỗng chạy dọc sống lưng cô, mỗi một giây thần kinh cũng bị gợi lên khoái cảm, khiến cô nhanh chóng bị kích thích.

Anh là cao thủ khiêu tình, cô thật sự đánh không lại!

Hai đôi môi kề nhau, nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng dã, mút lấy đầu lưỡi của cô, dây dưa với cô, lửa tình bị anh nhen nhóm dần dần bùng cháy….

Hai tay cô chẳng biết từ bao giờ đã vòng lên cổ anh, cảm nhận bờ môi nóng bỏng đang dần hun nóng chính mình, dẫn dụ ham muốn sâu trong cơ thể, để cô đáp trả lại nụ hôn của anh, càng thêm điên cuồng, càng thêm nóng bỏng.

Đến khi một làn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh.

Đẩy anh ra, cô xấu hổ che miệng.

Tại sao cô lại có thể để mặc cho tình cảm của mình dây dưa không rõ với anh?

Lần trước đã sai lầm một lần rồi, lần này không thể để nó tiếp tục xảy ra.

Trong mắt anh có hai ngọn lửa nóng rực, nóng đến kinh người: “Nhìn anh, nhìn anh!”

Cô không dám nhìn anh, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống đất.

Lửa tình trong mắt anh không phải dành cho cô, mà là Đường Mật.

“Đường Mật, em là Đường Mật, tại sao không tin anh? Tại sao không tin chính bản thân mình?” Anh khổ sở gầm nhẹ một tiếng: “Đời này anh chỉ yêu duy nhất một cô gái, đó chính là Đường Mật, thân thể của chúng ta hấp dẫn lẫn nhau, mới khó có thể kìm lòng nổi như vậy….”

“Được rồi, ngừng lại đi! Đừng nói nữa!” Anh muốn ở ngay nơi công cộng này mà đem chuyện của bọn họ ra để lưu danh cho đời sau sao?

Cô thở dốc đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: “Xin đừng nói nữa!”

Lô Tư Hiền vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lại chưa hề rời khỏi cô, tựa như sợ hãi cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Tôi…mặc dù tôi cảm thấy rất hoang đường, nhưng tôi muốn tin lời anh, tôi thật sự hy vọng mình chính là Đường Mật!”

Nếu như không phải thì lòng của cô sẽ rất đau, rất rất đau! Đau đến mức như muốn vỡ tan….

“Em thật sự, thật sự chính là Đường Mật!” Lô Tư Hiền kích động ôm lấy cô: “Hãy tin anh, tin tưởng chính mình, trên đời này dù ai có vóc dáng tương tự cũng không thể nào giống nhau đến cả tính cách, hứng thú, từng động tác nhỏ và cả vùng mẫn cảm như vậy!”

Nghe vậy, trong lòng cô tràn đầy hy vọng.

Anh nâng mặt cô, hôn nhẹ lên môi: “Anh sẽ cho em thấy rõ, em chính là Đường Mật!”

Nước mắt cảm động, lặng lẽ rơi xuống trên gò má trắng hồng của cô……

Vòng tay ôm cô càng thêm siết chặt, anh cảm thấy thật đau lòng.

“Anh đưa em về nhà, trở về ngôi nhà thật sự của em, gặp người thân thật sự của em!”

Cô vội vàng lắc đầu: “Không!” Cô sợ….

Sợ mình căn bản không phải là Đường Mật mà chỉ là một người giả mạo!

Lô Tư Hiền là một người si tình, có lẽ bởi vì anh quá yêu Đường Mật mà không muốn tin rằng cô ấy đã chết, vậy nên mới đem mình nghĩ thành Đường Mật, nhưng người nhà của Đường Mật chắc chắn là rất rõ ràng, nghĩ đến điều này, Hoàng Lưu Ly yếu ớt muốn khóc lên.

Lô Tư Hiền không hề nới lỏng vòng tay: “Tại sao? Em phải tin tưởng anh, cũng phải tin tưởng chính mình, em chính là Đường Mật!”

“Em…em sợ…” Cô nghẹn ngào nói, nước mắt mang theo sự chua xót tràn ra khóe mi, sắc mặt vô cùng đau khổ.

Anh lại cực kỳ kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như muốn nhìn thấu vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô.

“Có anh ở đây, em không phải sợ!” Anh ôm đầu cô vùi vào trong ngực mình.

Nước mắt của cô khiến anh đau lòng, cô rất ít khi nào khóc….

Anh vì cô mà lòng đau như cắt, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, không muốn cô phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.