Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 43: Chương 43: [Lý Giang Lạc 2.1]




Tôi nghĩ lần này có lẽ là lần dũng cảm nhất điên cuồng nhất từ trước đến giờ trong cuộc đời mình.

Đúng, tôi hôn anh Bách Xuyên.

Chỉ lướt khẽ qua thôi.

Nhưng là lần đầu tiên của tôi.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, tôi cảm giác được thân thể mình nóng lên.

Hình như anh Bách Xuyên cũng bị tôi làm giật mình, ngẩn người nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi chợt phát hiện thì ra hôn nhau không vượt quá sức chịu đựng như đã tưởng, tôi không biết là nhờ hiệu quả từ những ngày trị liệu với Dịch Lễ, hay là vì bản thân vốn đã không còn kháng cự với nụ hôn đến thế.

Tôi và Bách Lâm chưa từng thử nghiệm, chỉ nói là tôi không thích không đồng ý không muốn thì xưa nay chưa từng thử làm.

Hôn xong, rất nhẹ rất hời hợt, đến khi tôi quay người ngồi trở về thì vừa muốn chui xuống đất vừa nhớ nhung dư vị.

Thật xấu hổ nhưng tôi lại hơi si mê cái cảm giác này.

Tay để lên trên đầu gối, người căng cứng hết cả lên.

Căn nhà không lớn còn yên tĩnh, tôi sợ anh Bách Xuyên sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập.

Hình như anh ấy mỉm cười, tôi không chắc lắm mà cũng không dám nhìn anh.

Anh đến gần tôi, sau đó nắm tay tôi ôm tôi vào trong ngực.

Má tôi tựa trên vai anh, len lén cười như đứa trẻ xấu xa đắc chí sau khi thành công chơi chiêu lừa bịp nào đấy.

Nhịp tim của tôi đập quá nhanh, không thể ngăn cản nó truyền đạt với anh Bách Xuyên rằng tôi thỏa mãn biết chừng nào.

Cái ôm của anh rất dễ chịu, tôi ngửi được mùi vị cuộc sống đầm ấm.

Anh hỏi: “Yêu anh thật à?”

Tôi gật đầu rồi trả lời: “Yêu.”

Anh lại cười, hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp phả vào tai tôi.

Tôi hỏi ngược lại: “Vậy còn anh?”

“Anh cũng yêu em thật.”

Trong nháy mắt ấy, tôi cảm thấy chúng tôi như hai kẻ đang yêu đương vụng trộm, suy nghĩ đó làm tôi chịu không thấu nhưng tôi thật lòng muốn ở bên anh.

Có lẽ tôi cũng chịu ảnh hưởng từ Dịch Lễ, biết rõ con đường phía trước nhấp nhô gập ghềnh mà vẫn không muốn buông tay.

Vết xe đổ của tôi và Bách Lâm vẫn còn đó, nếu tôi không thể khỏi hẳn thì một ngày nào đó tôi và anh Bách Xuyên cũng có khả năng giẫm lên nó.

Tôi không muốn như thế.

Tình yêu thất bại chỉ một lần là đủ rồi, tôi nhận đủ giáo huấn cũng đã ăn đủ cay đắng rồi, nhiều năm qua, cho dù xảy ra chuyện gì tôi cũng không oán trách ông trời bất công mà trái lại còn luôn miệng cảm ơn.

Lần này đã đến lượt tôi hạnh phúc.

Lần thứ hai nếm trải hương vị tình yêu, tâm trạng hết sức khác biệt với quá khứ.

Không biết sao mà bây giờ chỉ cần đối diện với ánh nhìn của anh Bách Xuyên thôi là tôi sẽ đỏ lựng mặt, lúc trước không hề như thế.

Hai chúng tôi không ăn tối mà chạy thẳng về, mặc dù bây giờ đang chìm đắm vào niềm vui sướng và phấn khích vì biểu lộ tâm ý lẫn nhau, nhưng đói bụng thì vẫn sẽ đói bụng.

Bụng tôi không đúng lúc réo lên, anh Bách Xuyên ôm tôi cười ngặt nghẽo.

“Trong nhà không có gì ăn.” Tôi bó tay với bản thân, thời điểm thế này sao có thể mất mặt vậy cơ chứ.

Anh ấy cười đủ rồi thì kéo tôi đứng dậy: “Đi thôi, vào siêu thị một chuyến.”

Tôi mới đứng lên thì anh bỗng bất động, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi hỏi: “Hay là em xem xét về nhà lại với anh nhé?”

Tôi vội vàng lắc đầu, khá hốt hoảng nói với anh: “Trước tiên vẫn không muốn, em không biết nói chuyện thế nào với cô chú…”

Anh nhìn tôi mấy giây, dường như có phần mất mát.

Tôi áy náy, chủ động nhéo tay anh.

Anh Bách Xuyên mỉm cười, giơ một tay khác nhéo mũi tôi: “Nghe theo em hết.”

Tôi đi phía sau theo anh ra cửa, anh đổi giày xong rồi thì đứng đó chờ tôi.

Lúc ngước đầu lên thấy anh tựa ở cửa cười nhìn mình, nụ cười của anh làm tôi mê đắm, đuôi lông mày, khóe mắt đều là sự ngọt ngào và ấm áp.

Tôi mới vừa mở miệng tính bảo anh đi ra thì anh bỗng ghé đến nhanh chóng in một nụ hôn lên môi tôi rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Tôi nghe thấy tiếng cười của anh vang vọng ngoài hành lang, đàn ông 30 mà cứ thích đùa như mấy cậu thiếu niên.

Tôi sờ lên nơi anh vừa hôn, mật ngọt sắp tràn ra từ trong ngực.

Hóa ra hôn môi không những không làm người ta ghê tởm mà còn hạnh phúc đến thế.

Chúng tôi vào siêu thị ở bên dưới mua ít đồ ăn, anh đẩy xe, tôi chọn lựa.

Khi cầm nguyên liệu nấu ăn quay qua hỏi ý kiến anh thì tôi và anh giống như cặp tình nhân thông thường nhất có thể nhìn thấy ở mọi nơi.

Không thể không nói, gặp được anh Bách Xuyên là phúc ba đời của tôi.

Có anh, tôi không những có người nhà mà còn có người yêu.

Chỉ là tôi thật sự chưa nghĩ ra cách nói với cô chú, con trai út của họ chết rồi, tôi vốn dĩ đã mang thân phận khó xử mà còn quen với con trai cả nhà họ.

Dẫu sao thì vẫn khó tiếp nhận nổi.

Bước ra từ siêu thị, anh Bách Xuyên xách túi, hai chúng tôi không nắm tay nhưng áp sát tay nhau thong thả sóng bước.

Không ai nói câu nào, đều mang tâm sự riêng nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc.

Điện thoại của tôi bất ngờ vang lên, lấy ra xem thì người gọi đến là Dịch Lễ.

Tôi nghĩ đến giao hẹn giữa hai chúng tôi, tôi tìm đến anh Bách Xuyên thì hẳn y cũng đã đi gặp Từ Chiêu.

“Dịch Lễ?” [kuroneko3026]

“Giang Lạc! Anh bị xe tông!”

Tôi và anh Bách Xuyên không kịp đem đồ ăn lên lầu mà lái xe thẳng đến bệnh viện.

Theo lời của Dịch Lễ, sau khi chúng tôi tách ra thì y tìm gặp Từ Chiêu liền nhưng người đó lại đang có nhiệm vụ nên bảo y tìm chỗ đợi.

Dịch Lễ đợi một lúc lâu mà không thấy người đến, tâm trạng không tốt nên quyết định về nhà.

Vừa đến dưới nhà thì bị một chiếc xe tông ngã.

Buồn cười đó là tài xế gây chuyện bảo muốn đậu xe, đậu nhiều lần rồi mà không được, bất cẩn thế nào tông ngã Dịch Lễ đang đứng gần đó.

“Eo anh… không bị sao chứ?” Tôi nhìn Dịch Lễ rưng rưng nằm đó thì vô cùng tội nghiệp cho y.

“Toi.” Dịch Lễ bĩu môi, “Anh không thiết sống.”

Anh Bách Xuyên hỏi chàng thanh niên ủ rũ đứng bên: “Cậu là người tông anh ấy?”

Ngữ điệu của anh không được tốt, có lẽ làm đối phương sợ, cậu ta trông như sinh viên đại học, tay còn cầm một cái túi đeo chéo.

“Tôi, tôi thật sự không cố ý.” Chàng trai nắm tóc, buồn bực nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Cậu chịu trách nhiệm nổi sao?” Dịch Lễ rống lên với cậu ta, “Ngày mốt tôi phải bay về Vancouver, giờ thì hay rồi, đừng nói ngày mốt mà tháng sau tôi cũng không bay được!”

“Cậu ta cũng có làm gãy cánh của anh đâu.” Không biết sao anh Bách Xuyên bỗng nhiên nói đùa.

Tôi không nén được phì cười thành tiếng.

“Hai người có ý gì đấy?” Dịch Lễ đánh giá chúng tôi xong trợn tròn mắt nói, “Đừng nói là hai người đã quen nhau đấy nhá!”

Cậu thanh niên đứng bên giường giật nảy người, nhỏ giọng hỏi: “Các người là đồng tính hả?”

“Mắc gì đến cậu!” Dịch Lễ rống lên với cậu ta, “Vẫn chưa tính sổ món nợ của hai ta đâu đó!”

“Tôi biết rồi.” Cậu chàng lấy một tờ biên lai ra nói, “Tôi đi đóng tiền trước, bác sĩ nói anh cần nằm viện quan sát thêm, thời gian này không được lộn xộn.”

Cậu ta đi ra ngoài, tôi nhìn sang Dịch Lễ.

Y mếu máo với tôi: “Em xem anh thảm thương biết bao, sau này không thể ‘cưỡi’ được nữa rồi.”

Y luôn thế, câu nào cũng nói được không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng là gì, thú vị đó là dù y nói gì cũng không làm người ta thấy hạ lưu bẩn thỉu.

“Anh đừng nghĩ những cái đấy nữa, công việc tính sao giờ?”

“Lát nữa anh gọi điện thoại kể tình huống, đúng là xui xẻo mà.”

Cậu nam sinh tông phải Dịch Lễ để lại cách thức liên lạc, còn đưa chứng minh nhân dân cho Dịch Lễ, sau đó nói mình có việc phải đi trước.

Cậu ta vừa đi thì Dịch Lễ cầm chứng minh của người ta lên châm chọc: “Chụp cũng đủ xấu ha.”

Anh Bách Xuyên gọt táo cho tôi, thầm thì hỏi tôi có đói bụng không.

Tôi đói lắm ấy chứ, nhưng Dịch Lễ đã thế này rồi, không ở cạnh y thì không ổn.

“Hai đứa đến đây là để khoe khoang yêu đương với anh đấy hả?” Dịch Lễ ném thẻ chứng minh xuống giường bệnh, “Muốn làm gì thì làm nhanh nhanh đi, không muốn thấy hai đứa nữa!”

Tôi lấy thẻ chứng minh anh ấy vứt cất cẩn thận lên bàn, nhìn họ tên và ngày sinh của cậu chàng.

Quả nhiên là sinh viên, năm nay mới 22 tuổi, tên cũng êm tai, An Tư Niên.

Cậu sinh viên này rất thú vị, ngoại hình cũng khá được mà hình trong chứng minh lại vô cùng thê thảm, chẳng trách Dịch Lễ lại nói thế.

“Bọn em đi ăn trước, lát nữa lại đến.” Anh Bách Xuyên bước lại nắm tay tôi, hỏi Dịch Lễ, “Mang gì cho anh ăn đây?”

Tầm mắt của Dịch Lễ dính vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau của chúng tôi, y híp mắt tự phụ: “Anh đúng là thần trợ công Trung Quốc, anh muốn ăn móng heo, mười cái, hai người mời khách nhé!”

Dĩ nhiên chúng tôi sẽ không mua mười cái móng heo cho y, có mua y cũng không ăn hết.

Tìm một quán cơm bên ngoài bệnh viện ăn cho có xong xách một phần cơm chiên trứng cho Dịch Lễ.

Lúc quay về anh Bách Xuyên cười khổ: “Hôm nay tính ăn một bữa tối lãng mạn trong ánh nến, mừng chúng ta đến với nhau.”

Mu bàn tay anh ấy vô tình cố ý sượt qua mu bàn tay tôi, làm tôi muốn nắm tay anh mà lại ngại.

“Không sao.” Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo, “Thật ra em cũng không chú ý hình thức lắm những chuyện thế này.”

Nói xong, ngẫm lại, bổ sung thêm: “Tất nhiên nếu có cơ hội bù đắp thì vẫn tốt hơn.”

Anh Bách Xuyên lại bật cười, dạo này tần suất anh ấy cười to càng ngày càng nhiều.

Quay về cửa phòng bệnh, An Tư Niên đang nằm bò ngoài cửa kính lén lút nhìn vào.

“Sao không đi vào?” Tôi hỏi cậu ta.

Cậu bị giật mình, thụt lùi hai bước: “Gì hả gì hả, tôi, tôi hơi sợ anh ta.”

Tôi bước đến cửa kính nhìn vào, Dịch Lễ đang trừng mắt nhìn hai chúng tôi, nói vậy thì việc An Tư Niên nhìn lén đã sớm bị bắt bài.

“Sợ gì chứ?” Tôi đẩy cửa vào, “Vào đi, đừng lén lén lút lút.”

Sau khi An Tư Niên đi vào thì không đến gần giường bệnh mà đứng ở xa xa nói: “Tôi gọi điện cho mẹ tôi rồi, bà ấy nói chốc nữa sẽ đến, à à à, bằng không thì gọi một người y tá cho anh nhé, hình như anh không có vẻ xuống giường được.”

Dịch Lễ tức giận nghiến răng, tôi ngồi cạnh đút cơm cho y.

“Đúng là nên gọi một người.” Anh Bách Xuyên rót ly nước để lên bàn, “Bọn em ai cũng phải đi làm, ai có thời gian chăm sóc cho anh chứ?”

“Cậu ta chứ ai!” Dịch Lễ chỉ vào An Tư Niên, chuyển tầm mắt từ anh Bách Xuyên sang bên đó: “Cậu tông tôi, không phải cậu đã nói chịu trách nhiệm ư? Vậy thì tốt quá, không cần y tá, cậu thôi là được rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.