Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng!

Chương 11: Chương 11: 5 năm trước




Hàn Lữ Nhi vuốt ve đôi bàn tay chai sạn của Cố Lam, ánh mắt vô cùng đau đớn cùng xót xa. Nếu không phải tại cô, Cố Lam làm sao mà phải chịu đựng những điều này.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ánh mắt Hàn Lữ Nhi lại mơ màng nhớ về những ngày đó.

-Mùa đông 5 năm trước.

"Em định xây dựng cái thứ này thật sao?" Hư Thịnh cầm bản thiết kế sảnh quyền anh ngầm giơ lên trước mắt Hàn Lữ Nhi - nay chỉ mới 22 tuổi.

Hàn Lữ Nhi vuốt ve lọn tóc, ánh mắt thản nhiên đối diện với tên anh họ lúc nào cũng quá cẩn thận này." Anh yên tâm, tên Phàm Lâm chết dẫm kia lúc này hẳn là nghĩ em đã chết rồi, hắn sẽ không truy tìm chúng ta đâu. Xây thứ này với thế lực của chúng ta trăm lợi chứ không có hại!" Mà hắn có lý do gì để đi tìm cô chứ?

"Được rồi..." Hư Thịnh vặn trán, cất bản thiết kế vào va li."Anh sẽ đến chỗ quân đội tìm một vài quân nhân xuất ngũ làm tay đánh vương bài cho chúng ta. Một sảnh quyền anh ngầm mà không có vương bài là không được!"

"Ừ thì..." Hàn Lữ Nhi cất bước tiến lên, đột nhiên đạp trúng một cái giẻ rách bùi nhùi. À không phải, đó là một người nằm dưới đất giống như đám giẻ rách.

"Gì đây..." Hư Thịnh tiến đến, nhấc cái đống giẻ rách lên.

Đó là một cô gái chừng 15-16 tuổi có vẻ suy dinh dưỡng, khuôn mặt tinh xảo tái xanh cùng dính đầy bùn đất lộ rõ vẻ trẻ con non nớt, thế nhưng nó lại ẩn dấu một sự quyến rũ trời sinh.

Ánh mắt Hàn Lữ Nhi lóe lên, ngăn cẳn hành động "tống khứ rác thải" của Hư Thịnh." Giữ lại đi, em nghĩ đến một chủ ý rất hay!"

Hai ngày sau, ở bệnh viện y.

Hàn Lữ Nhi cùng Hư Thịnh - không tình nguyện cho lắm hướng đến căn phòng bệnh của cô bé mà hai người nhặt được hôm nọ, đột ngột cửa sổ thủy tinh vỡ vụn tung tóe. Hư Thịnh chắn ngay trước mặt Hàn Lữ Nhi, ánh mắt đầy đề phòng nhìn cô bé trước mắt.

Vẫn là thân thể nhỏ bé lung lay sắp đổ hôm trước, thế nhưng hôm nay khuôn mặt nhỏ bé kia đã được lau sạch, đôi mắt nhắm nghiền đã mở ra để lộ đôi con ngươi đen hút trống rỗng vô hồn.

Cô bé khẽ lắc lắc cái đầu, cánh tay nhỏ bé đầy sức lực túm lấy cô Y tá đang định bỏ chạy tựa như một cái kìm sắt níu chặt lấy cô ta."Cô... có biết... A Dương... ở đâu không...?"

Cô Y tá liếc nhìn vị bác sỹ đã nằm giữa vũng máu trong phòng bệnh cùng cái dao đang dính đầy máu trên tay cô bé, máu dồn lên não trực tiếp sùi bọt mép ngất xỉu.

"Sao lại..." Cô bé ngơ ngác nhìn nữ Y tá đã xụi lơ, bực bội ném cô ta xuống đất."A Dương đâu rồi... A Dương rất yếu ớt, mình phải bảo vệ cậu ấy... A Dương ở đâu..."

Cô bé lẩm bà lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng lia đến chỗ của Hàn Lữ Nhi và Hư Thịnh."A Ha... có biết... A Dương ở đâu không..."

Cô bé dần dần tiến lại chỗ của Hàn Lữ Nhi, ánh mắt trống rỗng nhưng đôi môi nhỏ lại nở nụ cười vô cùng hồn nhiên, máu tươi từ chiếc dao gọt hoa quả nhỏ từng giọt xuống nền nhà, vẽ nên những bông mạn đà là màu máu đỏ huyết tanh.

"A Dương..." Hàn Lữ Nhi nhíu mày, A Dương, có phải là cái Dương kia?

Thân hình nhỏ bé chợt chấn động rồi dừng lại, ánh sáng đột ngột xuất hiện trong đôi mắt trống rỗng, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống từ khóe mắt, lăn dài trên má.

"Chị... biết A Dương..."

"Phịch!" Cơ thể như đột ngột mất hết sức lực, cô bé ngã xuống.

Hàn Lữ Nhi xoa xoa trán rồi ôm lấy cô bé vào lòng. Thật nhẹ, chắc nó mấy ngày rồi chẳng ăn chút gì cả."Anh họ, dọn dẹp chỗ này dùm em. Xem thử coi con nhóc này bên ngoài có lỡ tay làm hại ai không, nếu có thì xử lí sạch sẽ một chút!"

"Haizz..." Hư Thịnh lắc đầu cảm thán, vỗ vỗ mông rời đi.

Vuốt ve đôi mắt nhằm nghiền, trong lòng Hàn Lữ Nhi thở dài không thôi. Chỉ bằng việc con nhóc này quen Dạ Dương, cô đã không có lí do gì để không giúp đỡ nó cả. Dù sao thì cô trốn được khỏi tên Phàm Lâm hỗn đản kia đều là một tay nó giúp đỡ mà nên.

... .......

Cố Lam mở mắt, cảm nhận được sinh khí toát ra từ trong cơ thể. Cô bé biết mình đã tỉnh lại từ vài ngày trước, thế nhưng đầu óc của cô bé cứ mông lung mờ mịt không nhớ chút gì về khoảng thời gian vài ngày này, đến hôm nay mới thực sự tỉnh táo lại.

"Người ta gọi đây là hội chứng ám ảnh tâm lý ngắt quãng." Bác sĩ chỉ vào tập bệnh án trên tay rồi đưa cho Hàn Lữ Nhi, ánh mắt lia qua cửa kính nhìn vẻ mặt mờ mịt của bệnh nhân."Nói đơn giản chính là một cú sốc tâm lý, tạo nên một sự ám ảnh trong nội tâm người bệnh. Nếu như trong lúc đó mà cơ thể người bệnh bị tổn thương - nhất là phần đầu, vậy thì càng tệ, thậm chí là làm nên một sự lệch lạc tâm lý, tạo ra một nhân cánh thứ 2 - trái ngược hoàn toàn với người bệnh."

"Cô bé này dựa vào những đặc điểm cô miêu tả, hẳn là đã phải chịu một cú sốc tâm lý rất lớn, tạo ra một nhân cách vặn vẹo, biến thái, khát máu. Nhân cách này chỉ quan tâm đến người gọi là Dạ Dương kia - điều này chỉ ra, cú sốc tâm lý của cô bé liên quan mật thiết đến người này."

"Tôi không biết vì sao mà nhân cách kia đột ngột lặn mất, thế nhưng cô phải cẩn thận, Hư Thịnh kia là tên cuồng em gái, cô bé này mà không cẩn thận sẽ bị hắn ta xử lí để bảo vệ cho an toàn của cô đấy!"

Vị bác sĩ cười xòa, nghĩ đến vẻ mặt "dam dang" của Hư Thịnh khi đọc mấy bộ truyện tranh về *em gái của tui* khiến hắn muốn cười đến phát ói. Hàn Lữ Nhi thì lại cười không nổi.

Siscom!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.