Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 167: Chương 167: Chương 166




Thiên Âm mới vừa bước chân rời khỏi Thái A, khắp người Trọng Hoa phong sương* trở lại Thái A.

Phong sương*: gió sương; gian nan vất vả.

Sau khi Phong Thanh Dương biết được tin tức, một mình lẳng lặng ngồi ở điện Thái A, không có nghênh đón cũng không có để cho đệ tử truyền đi từng câu từng chữ.

Tựa như đang chờ Trọng Hoa.

Nhưng Trọng Hoa trực tiếp trở về điện Cửu Trọng.

Lúc đầu Đông Phương và Thiên Nam đến gặp Trọng Hoa, không dám thở mạnh.

Chỉ vì hắn toàn thân sắc bén, đáy mắt trong sạch.

Trọng Hoa dừng chân ở cửa điện, không vào không lùi. Tầm mắt từ trên người hai đệ tử kính cẩn đứng một bên rơi vào cảnh vật mỗi một chỗ trong điện.

Viện trống rỗng, giống như vực sâu trong lòng của hắn.

Không còn âm thanh dí dỏm luôn miệng kêu “sư phụ, người trở lại!”

Hắn hỏi: “Nàng đi rồi?”

Dù chưa từng nói rõ “nàng” là ai, nhưng Đông Phương biết, trừ Thiên Âm, sẽ không còn có người thứ hai. Vì vậy cung kính đáp: “Tiểu sư muội mới đi hôm qua.” Suy nghĩ một chút lại theo sát tăng thêm câu: “Mới một ngày tiểu sư muội cũng còn chưa đi xa, nếu sư phụ chạy tới. . . . . .”

“Không cần.” Trọng Hoa cứ đi về phía trong điện, Đông Phương và Thiên Nam theo sát phía sau.

Một mực yên lặng lặng yên không tiếng động đi tới bên ngoài điện Tử Thần, Trọng Hoa dừng chân: “Đông Phương.”

“Dạ, sư phụ.”

Đông Phương đợi đã lâu, không thấy Trọng Hoa mở miệng nữa, âm thầm liếc mắt nhìn Thiên Nam, đang muốn rời đi, âm thanh của Trọng Hoa thật thấp truyền đến: “Thiên Âm có để lại lời nói nào cho vi sư không?”

Đông Phương tức cười, đang suy xét trả lời như thế nào, Thiên Nam nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Tiểu sư muội không hề nói gì, con thấy nàng thật vui mừng. Có lẽ trong lúc này quên nhắn lại cho sư phụ rồi.”

Nói vừa xong, mủi chân bỗng dưng đau nhói!

“Ai ai, ngươi đạp ta làm cái gì?” Hắn nhìn chằm chằm Đông Phương, người sau hung hăng liếc hắn một cái, một vẻ mặt “trẻ con không thể dạy”.

Trọng Hoa nhàn nhạt đáp một tiếng, liền đi vào Tàng Thư Các.

“Sư phụ có chút không bình thường sao.” Thiên Nam lẩm bẩm ra tiếng, trên đầu đột nhiên đau xót, hắn quay đầu trợn lên giận dữ nhìn Đông Phương: “Ngươi còn đánh? Đừng quên ta là sư huynh ngươi!”

Đông Phương cười lạnh: “Sư huynh? Có một sư huynh không có ánh mắt như thế, ngược lại thật sự là làm ta xấu hổ.”

Thiên Nam lập tức chột dạ: “Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?”

“Chẳng lẽ ngươi không có nghe ra được ý trong lời nói của sư phụ sao? Hắn rõ ràng rất chờ mong tiểu sư muội có để lại cho ngài nửa câu, cái tên gia hỏa như ngươi lại có thể đáp đúng sự thật. Đúng là ngu xuẩn !”

Thiên Nam ngẩn ngơ, tiến tới nhỏ giọng hỏi: “Đông Phương, ngươi nói sư phụ có phải đối với tiểu sư muội là cực kỳ đặc biệt hay không?”

Đông Phương nhìn về phía Tàng Thư Các, giống như lầm bầm lầu bầu: “Tiểu sư muội đi, ta và ngươi lại không sở trường khai thông với sư phụ. Có lẽ sư phụ ngài ấy, không có tiểu sư muội cũng sẽ tịch mịch thôi.”

Sau khi Thiên Nam nghe xong, âm thầm chau mày lại, trong lòng có mấy phần tính toán.

Hôm sau, Trọng Hoa giống như thường ngày ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, Thần Quang bao phủ xuống, làm cả người hắn phảng phất như trăng trong nước hoa trong gương, chân thật mà xa xôi.

Thiên Nam rón ra rón rén đến gần, nhẹ nhàng đặt một vật ở bên người hắn, muốn rút đi, Trọng Hoa cũng không ngẩng đầu lên mở miệng: “Là vật gì?”

Thiên Nam không trả lời mà hỏi lại: “Sư phụ, ngài là không phải không bỏ được tiểu sư muội?”

Trọng Hoa một hồi lâu không nói. Thiên Nam nghĩ, đúng như Đông Phương từng nói, sư phụ là không bỏ được.

Vì vậy hắn nói: “Thật ra thì trong đáy lòng tiểu sư muội cũng là không bỏ được sư phụ, buổi tối trước một ngày nàng đi, lặng lẽ ở bên ngoài phòng sư phụ ngồi cả đêm.”

Trọng Hoa như cũ không nói.

Thiên Nam không chiếm được phản ứng có mấy phần lúng túng, cười gượng chỉ vào một ít vật mới vừa thả xuống, nói: “Sư phụ, đây là con tìm thấy Hư Không Kính từ trong mật thất, nếu ngài nhớ nhung tiểu sư muội, có thể từ nơi này nhìn thấy nàng.”

Hư Không Kính là một trong bảo vật ở mật thất, thật ra thì cũng coi là một đồ dùng vô bổ. Không có bất kỳ lực sát thương. Chỉ có thể tùy tâm suy nghĩ, từ trong thấy muốn xem vật gì. Nhưng cũng có cấm kỵ. Chỉ người có tu vi cao mới có thể nhìn thấy tu vi thấp, người đồng cấp bậc, thì không cách nào từ trong nhìn thấy. Lúc trước kia Thiên Nam lấy được từ nơi của Lưu Cẩn khi nhìn lén tiểu tiên nữ tắm rửa. Từ trước đến nay, sau khi về điện Cửu Trọng, do Trọng Hoa không thích, liền bị hắn tiện tay vứt bỏ một bên. Hôm qua thấy sư phụ mình có chút cô đơn, lại nghe Đông Phương nói, đột phát nghĩ đến, liền mất một phen công phu tìm được Hư Không Kính.

Nhưng nhỉn thấy Trọng Hoa vẫn yên lặng như cũ, Thiên Nam thật sâu cảm thấy được chính mình lại xen vào việc của người khác rồi. Vì vậy đưa tay muốn cầm Hư Không Kính đi, cười nói: “Nếu sư phụ không thích, con sẽ lấy đi.”

Trọng Hoa lại rơi tầm mắt vào trên mặt kính bóng loáng, lạnh nhạt nói: “Để lại đi.”

“À? Dạ…...được” Thiên Nam để Hư Không Kính xuống, hình như một khắc cũng không muốn sống chung một phòng với Trọng Hoa, xoải chân chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa đụng phải Đông Phương, Đông Phương hỏi: “Như thế nào? Sư phụ nhận?”

Thiên Nam vội vàng gật đầu, lau mồ hôi bên trán, buông tiếng thở dài: “Ngươi nói tiểu sư muội sao không sợ sư phụ của mình, thời điểm sư phụ không nói lời nào, làm cho người ta đều muốn chết tâm rồi.”

Đông Phương nhạo báng: “Đó là năng lực chịu đựng của ngươi quá kém.”

“Hừ, nói giống như ngươi không sợ vậy.”

“. . . . . .”

Nghe tiếng cãi vả xa của hai đệ tử ở ngoài cửa phòng, tầm mắt Trọng Hoa chậm rãi từ sách trên dời đi, rơi vào Hư Không Kính to bằng chậu rửa mặt ở một bên, gương mặt có chút suy nghĩ.

***

Bầu trời xa xôi, xanh thẳm vô cùng.

Đoàn người Trường Lưu giống như là đang tránh né vật gì, vội vàng lên đường, từng bóng dáng từ phía chân trời xẹt qua, giống như sao rơi biến mất trong phút chốc.

Thiên Âm đứng ở trên thân kiếm của Thanh Huyền, nhìn Mạc Tương Ly an tĩnh làm bạn ở bên cạnh hắn, nàng chỉ cảm thấy tiền đồ mù mịt, cảm giác trống rỗng không gắng sức.

Rốt cuộc rời khỏi Thái A.

Nàng chưa từng để lại một chữ cho sư phụ Trọng Hoa, chỉ không nghĩ không duyên cớ gì để cho hắn lại vì mình quan tâm.

“Không thoải mái sao?”

Trong lúc nàng sắp suy nghĩ lung tung, bên tai truyền tới âm thanh của Thanh Huyền, nàng theo bản năng muốn đáp một câu, lời nói ở răng, giương mắt liền thấy hắn ôm Mạc Tương Ly mảnh mai vào trong ngực, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng ta, trong ánh mắt bao hàm thương tiếc.

Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nghĩ tới Huyền Tề.

Nếu như Huyền Tề ở chỗ này, hắn nhất định sẽ chỉ về phía nàng cười: “Xem đi Thiên Thiên, trong lòng ngươi đã bắt đầu hối hận chứ? Sớm biết nên chọn ta làm phu quân ngươi mới phải!” Sau đó hắn nhất định cũng sẽ dùng ánh mắt giống Thanh Huyền nhìn nàng cười nói: “Cùng lắm thì ta đánh chết tên gia hỏa này, mang ngươi trở về, ngày ngày ca ca ta nướng thịt cho ngươi ăn, so với việc đi đến Trường Lưu hạnh phúc hơn nhiều!”

Thiên Âm bị ảo tưởng chính mình chọc cười, bên tai đột nhiên có người hỏi: “ Làm sao vậy?”

Nàng chỉ cho là Thanh Huyền đang đối thoại với Mạc Tương Ly, liền cũng không để ý tới, chỉ lẳng lặng mà nhìn dưới chân bay nhanh xuyên qua núi rừng.

Âm thanh kia lại vang lên: “Thiên Âm, ngươi không thoải mái sao? Tại sao khóc?”

Lúc này nàng mới phản ứng được, lần này chắc chắn nói chuyện với nàng. Chỉ là, khóc sao?

Nàng vuốt mặt, quả nhiên là trông thấy trên tay thấm ướt, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Thanh Huyền khẽ chau mày, Mạc Tương Ly lo lắng. Vì vậy cười cười: “Ta tới từ Nhân giới, quen đi trên mặt đất, ở Tiên giới ngây mấy năm cũng không có thói quen bay trên trời cao, mắt bị gió thổi liền rơi lệ. Ai, các ngươi đừng động tới ta, nên hôn nên nhiệt thỉnh thì cứ tùy ý, xem ta như món đồ không tồn tại là được.”

Mạc Tương Ly đỏ mặt, dịu dàng nói: “Thiên Âm, cám ơn ngươi giúp ta thay Chưởng môn cầu cạnh.”

Thiên Âm cười cười không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.