Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 179: Chương 179: Chương178




Tuy đây là kết quả Thiên Âm mong muốn đạt được nhưng lại tới quá nhanh khiến cho nàng không thể tưởng tượng được, giống như bị sét đánh, bùm một cái làm cho nàng ngu muội, nhưng lại cố gắng giữ vững lý trí.

Tiếng y phục cọ xát vang lên, trong đầu Thiên Âm nhanh chóng xoay chuyển một lúc, nàng biết Trọng Hoa đứng lên, chỉ là nàng không biết bước kế tiếp sẽ làm gì.

Mặc dù chỉ là thời gian mấy hơi thở, Thiên Âm lại cảm thấy dài tựa như mấy trăm năm. Nàng nằm trên mặt đất, âm thầm suy nghĩ, đỉnh đầu hoàn toàn yên tĩnh.

Một bàn tay thon dài trắng nõn duỗi đến trước mắt nàng, ngay sau đó giọng nói tươi cười vang lên: “Vui mừng đến như vậy sao? Đứng lên đi.”

Thiên Âm nghễnh đầu, nhìn hắn mỉm cười, xấu hổ kinh hoàng chỉ một thoáng biến mất, nhìn chằm chằm Trọng Hoa, lắp bắp nói: “Sư phụ, người có thể đừng cười đẹp mắt như vậy hay không. . . . . .”

Trọng Hoa chậm rãi thu tay lại, đứng lên, lại nhìn sách, không mặn không nhạt nói: “Lời nói của Lưu Quang ta tin rồi, mấy ngày nữa, đợi tóc ngươi dài một chút là có thể búi tóc lên, ta cưới ngươi.”

“. . . . . .” Thiên Âm hoàn toàn ngã sấp trên đất giống như con thằn lằn chết, trong lòng là vừa mừng vừa sợ vừa khổ lại ngọt, phức tạp khó nói lên lời. Hồi lâu mới nói: “Sư phụ, Lưu Quang hắn lừa gạt người.”

Trọng Hoa từ chối cho ý kiến.

Thiên Âm cũng không biết mình có tâm trạng gì, chỉ cảm thấy nếu dưới tình huống hắn không biết rõ như vậy, nàng không thể lừa gạt hắn. Ý thức nàng bò dậy, ngồi ở bên cạnh Trọng Hoa, vẻ mặt nghiêm túc giọng điệu nghiêm túc: “Sư phụ, chẳng lẽ người không muốn biết chuyện đã qua sao?”

“Không muốn biết.”

“Vậy. . . . . .”

Trọng Hoa lạnh nhạt nói: “Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng. . . . . .”

Trọng Hoa phất tay một cái, không để cho nàng mở miệng lần nữa đã đi tới cửa, ý tứ rất rõ ràng.

Mời nàng đi ra ngoài.

Thiên Âm co lại vai ảo não đứng dậy, thời điểm đi qua bên người hắn, lại càng không cam lòng. Cảm giác từ sau khi Trọng Hoa mất trí nhớ, không khí ở giữa hai sư đồ như có chút rơi vào trong sương mù rối loạn.

Lời nói của Hoa Tưởng Dung như kim quang lấp lánh xuất hiện trong đầu của nàng, nàng nhìn chằm chằm Trọng Hoa không nói, Trọng Hoa cũng nhìn nàng, thẳng tắp đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt giống như người trong bức họa.

Nàng đột nhiên cảm thấy uất ức, không khỏi cảm thấy uất ức, trong lòng vô cùng chua xót, mắt mũi đều bị chua xót này làm cho đỏ bừng.

Ánh mắt Trọng Hoa lóe lên, nghiêng đầu, nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, chuyện quá khứ, có thời gian ta lại nghe ngươi nói tỉ mỉ.”

**

Sau ngày đó, cả ngày Trọng Hoa đọc sách về các loại hoa mai, cũng không chủ động tới tìm Thiên Âm.

Nếu không phải có một ngày trời đẹp, Thiên Âm tận mắt thấy Trọng Hoa hộc máu té ở Hoa Mai Lâm, có lẽ Thiên Âm còn có thể giống như con rùa rụt đầu núp mình ở trong vỏ, thuận theo tự nhiên.

Sự việc hôm đó đã khiến cho Thiên Âm nhận ra nguy cơ, lúc nàng chạy đến, chỉ thấy bông tuyết giống như bị kinh sợ, Trọng Hoa một thân y phục dính máu té một cái ở trong cánh hoa, khiến cho hoa và băng tuyết giật mình, giống như núi băng đổ sụp trước mắt Thiên Âm.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sư phụ Trọng Hoa của nàng, còn có thể yếu ớt hơn cả bông tuyết.

Ngồi ở bên cạnh sàng tháp, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trọng Hoa, nàng có thể cảm thấy rõ ràng tánh mạng của hắn có dấu hiệu dần dần biến mất từng chút một.

Nàng cứ ngồi như vậy nhìn hắn, vừa nhìn chính là cả ngày.

Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Chỉ cần có thể cứu sư phụ, cho dù phạm thượng thì như thế nào?

Hoa Tưởng Dung bỗng xuất hiện tại trong phòng, ôm chặt Thiên Tuyết không cho giãy giụa, liếc nhìn cả người Thiên Âm chán nản như phụ mẫu chết, bật cười thở dài nói: “Ôi ôi, mấy ngày nay nhìn sư đồ hai người các người giận dỗi khiến cho tinh thần ta rất sảng khoái. Thế nào, ngươi còn chưa có nghĩ thông suốt?”

Thiên Âm mặt không thay đổi đứng dậy, trên mặt không có biểu cảm nhận lấy Thiên Tuyết từ hắn trong ngực, chậm mà nói: “Tuyết Tuyết, ngươi cảm thấy hồ ly tinh có được hay không?”

Da mặt Hoa Tưởng Dung run lên, hai mắt Thiên Tuyết rưng rưng, đầu núp trong ngực Thiên Âm, hoàn toàn không có tính khí uy phong, hay khi dễ người khác của tiên thú trong ngày thường: “Hồ ly tinh quá xấu!”

Lúc này Thiên Âm mới nhìn về Hoa Tưởng Dung, rất có thần thái hãnh diện: “Ôi ôi, thấy được dáng vẻ kia của ngươi khiến cho tinh thần ta vô cùng thoải mái, thế nào? Còn không tính toán buông tha Tuyết Tuyết nhà ta?”

Thiên Âm cũng không là một người dễ bị thua thiệt, hơn nữa nàng còn một người có thể ngậm máu phun người, lớn lên với Huyền Tề, rất được Lưu Quang khai sáng, còn nữa mặc dù Trọng Hoa ít nói kiệm lời, nhưng thường thường có thể phun ra những câu chọc thẳng lòng người. Lần này gậy ông đập lưng ông, chặn họng Hoa Tưởng Dung khiến cho mặt hắn trở nên tái xanh.

Vì vậy, Hoa Tưởng Dung ngoài miệng nói không lại, mắt thấy gió lớn bắt đầu thổi ào ào, thường ngày Thiên Tuyết đối mặt với hắn luôn là dáng vẻ co ro, nay lại đột nhiên hóa bé trai ngăn ở trước mặt Thiên Âm, hai mắt nén giận: “Ngươi dám? !”

Hoa Tưởng Dung vừa thu bàn tay lại một cái, lòng bàn tay trống rỗng lại xuất hiện một cái đùi gà nướng chín, ánh mắt Thiên Tuyết sáng lên, không có tiết tháo, lập tức nhào tới!

Hai bên đối chiến, đùi gà thắng!

Hoa Tưởng Dung mang theo tư thái người thắng lên giọng hỏi: “Tốt lắm, sư phụ ngươi lại nằm rồi, nói đi, ngươi phải làm thế nào?”

“Còn có thể làm sao, dĩ nhiên là thành thân với sư phụ ta rồi.”

Hoa Tưởng Dung vuốt đầu Thiên Tuyết, lau dầu bên môi nó: “Tiểu bảo bối, ăn chậm một chút.”

Thiên Tuyết run lên, Thiên Âm run lên, người trước ném đùi gà cách hắn xa mười thước, người sau xoay người nằm ở bên cạnh Trọng Hoa làm dáng vẻ nôn mửa: “Sư phụ mau tỉnh lại, ta bị đầu độc rồi! Ghê tởm chết ta!”

Vẻ mặt của Hoa Tưởng Dung lúc thì trắng lúc thì đỏ, chỉ chỉ Thiên Tuyết lại chỉ vào Thiên Âm, đuôi lông mày nhảy dựng: “ Ngươi, các ngươi!”

“Bành!”

Đột nhiên băng hà truyền đến một tiếng vang dội, như có người đang va chạm kết giới mà Lưu Quang bày ra ở Băng Vực. Khuôn mặt của Thiên Âm che giấu tươi cười, trong nháy mắt che chở Trọng Hoa, mặt mày Hoa Tưởng Dung ngưng lại, đã biến mất ở trong phòng.

Đợi Thiên Âm thu xếp Trọng Hoa xong chạy tới băng hà, đã có hai bóng người đứng ở một bên, Thiên Tuyết ở một bên hô hào cố gắng lên.

Giữa không trung đánh nhau đến khó khăn chia lìa, nhưng tiếng vang kia cũng so không qua được tiếng hô hào của Thiên Tuyết: “Hoa Tưởng Dung! Cái tên đần độn này, đạp phía dưới hắn!”

Chỉ chốc lát nữa, còn gọi là: “Mắt ngươi mù! Gia bảo ngươi đạp hắn! Ngươi đường đường Yêu Tôn, ngay cả sao đánh nhau cũng đánh không bằng ta và Thiên Âm tỷ tỷa!”

“Hoa Tưởng Dung! Ngươi có thể tranh đấu hay không! Nếu như ngươi là đánh không lại gia ta liền không cần ngươi nữa!”

Có lẽ Hoa Tưởng Dung là bị gọi phiền, hẳn buông tha địch thủ một tay ôm lấy Thiên Tuyết trong ngực, cứ như vậy ban ngày ban mặt hôm lên miệng nhỏ nhắn khi đóng khi mở của Thiên Tuyết!

“Ha! !” Thiên Âm chợt cảm thấy linh hồn bị kim nhọn đâm một cái, khiếp sợ đến thét chói tai, giương cung lắp tên làm một cách lưu loát, giống như tốc độ ánh sáng xông về phía Hoa Tưởng Dung!

Cùng lúc đó, Thiên Tuyết xoay tròn móng vuốt vung tới mặt của hắn.

Hai mặt giáp công, còn có một kẻ địch không biết từ nơi nào đánh tới, may là Hoa Tưởng Dung cũng hoảng hốt lui ra, Thiên Âm lập tức ôm lấy Thiên Tuyết, phòng bị Hoa Tưởng Dung tập kích lần nữa.

Trong không trung kẻ địch kia bị người xem nhẹ quá lâu rồi, vào lúc này rốt cuộc có cơ hội nói một câu rồi.

Hắn nói: “Thiên Thiên, con thú nhỏ nhà ngươi này thật đúng là vô tình, rõ ràng nhận ra ta, lại có thể chỉ điểm tiểu Yêu Tinh như vậy tới đánh ta, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!”

Trường Khanh đến, làm Thiên Âm hết sức ngoài ý muốn. Ngay cả các đại lão trong Tiên giới đều không thể tìm được nơi này, chỉ dựa vào một Trường Khanh, tại sao có thể nhanh như vậy liền tìm được nơi đây?

Đợi uống xong một ly trà, Trường Khanh mới nói: “Hay Huyền Tề ca ca của ngươi, xin Lưu Quang mở kết giới Huyễn Hải ra để cho ta gặp mặt hắn một lần, ta nói chuyện của ngươi và tôn thượng Trọng Hoa với hắn, ngươi đoán hắn nói gì? Hắn nói đi theo Lưu Quang, liền biết các ngươi ở nơi nào.” Nói đến chỗ này, hắn rất là tang thương buông tiếng thở dài: “Hắn ngàn vạn lần dặn dò ta nếu tìm được ngươi liền khiến che chở ngươi cho thật tốt, chỉ thiếu chút nữa buộc ta lập thệ ước rồi. Thiên Thiên, dù sao Thanh Huyền cũng đã chết rồi, tương lai trở về Tiên giới, ngươi với Huyền Tề. . . . . .”

Thiên Âm nhấp một ngụm trà, cắt đứt lời của hắn: “Ta muốn thành thân với sư phụ, Trường Khanh ngươi liền làm nhân chứng đi.”

Cái ly của Trường Khanh lạch cạch một tiếng rơi xuống đất bể thành phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.