Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 194: Chương 194: Sư phụ, nữ nhân này không thích hợp với người.




Trở lại Thái A, không chỉ có khiến cho trong lòng Thiên Âm không thể bình tĩnh, cũng làm cho Phương Diệc Nhiên nhớ lại tình cảnh xưa.

Đây là nơi dưỡng dục hắn thành người, từng có một sư phụ xem hắn như con ruột của chính mình.

Hắn chỉ sợ Thiên Âm xúc động, tùy tiện xông vào điện Cửu Trọng, nói rõ để nàng bình ổn cảm xúc, cũng để cho nàng yên lặng ở trong gian phòng, tùy thời sẽ hành động. Nhưng hắn tự mình lặng lẽ đi Điện Chấp Pháp.

Chuyến đi này, liền không trở lại nữa.

Hắn là sống hay chết, Thiên Âm không thể nào biết được. Nàng hóa làm tiểu tiên đồng, dáng vẻ nơm nớp lo sợ tìm hắn mấy ngày cũng không có kết quả, cho đến một ngày, từ trong lời nói của đệ tử các đại tiên sơn ở bên cạnh biết được, mấy ngày trước người của Ma tộc xông vào Điện Chấp Pháp, bị trưởng giả Phục Nguyên của Điện Chấp Pháp tru diệt tại chỗ.

Nghe được tin tức này, trong nháy mắt nàng nghĩ tới Phương Diệc Nhiên, chỉ cảm thấy có sấm sét đột nhiên đánh lên cả người của nàng.

Chỉ là rất nhanh, cũng có tin tức chứng thật, người Ma tộc bị Phục Nguyên tru diệt, chỉ là một tiểu gian tế Ma tộc nằm vùng ở tiên giới, cũng không phải là Phương Diệc Nhiên trong suy đoán nàng.

Nhưng đến tột cùng là Phương Diệc Nhiên đi nơi nào? Có nguy hiểm hay không?

Cứ hoài nghi lo lắng như vậy, hai ba ngày thoáng cái trôi qua, thời gian Trọng Hoa thành thân với Vô Tư, chỉ còn lại một ngày.

Trên dưới Thái A đều vang lên tiếng nói tiếng cười, mọi nơi đều là vui mừng. Khung cảnh vui tươi dường như bao phủ cả Tiên môn, người ở kháp nơi trong Tiên giới nghe nói hai người sắp kết thành tiên lữ đều tán tụng hâm mộ.

Đây là chuyện tốt trong trăm ngàn năm qua ở Tiên giới, nhưng trong đày lòng Thiên Âm, như chảy từng giọt máu.

Ban đêm, nàng trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được, nghĩ tới ngày mai sắp tới, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Nàng chứa chan nhiệt huyết lôi kéo Phương Diệc Nhiên tới Thái A, chỉ vì ngăn cản Trọng Hoa thành thân với Vô Tư. Phương Diệc Nhiên vì thế mất tích, nàng lại ngay cả mặt của Trọng Hoa cũng không thấy, càng đừng nói làm Trọng Hoa bỏ đi ý niệm cưới Vô Tư làm thê tử.

Suy nghĩ hồi lâu, một kế hoạch to gan ở trong lòng nàng thành hình.

Vô Tư mỹ danh vang dội, mặt ngoài cũng là đoan trang thanh lịch, chỉ dựa vào nàng một phen giải thích liền muốn ngăn cản hôn sự này thì không khỏi vô cùng ngây thơ. Huống chi chuyện sư đồ hai người thành thân ở Băng Vực, rốt cuộc chính là nàng thừa dịp nguy hiểm kia. Mặc dù cũng vì cứu hắn, nhưng dù sao cũng là phạm vào tiên quy. Y theo tính tình Trọng Hoa, chưa chắc sẽ buông tha cơ hội để cho nàng chết tâm.

Còn nữa, lúc trước nàng đáp ứng thành thân với Thanh Huyền thì Trọng Hoa và Vô Tư cũng đã có hôn ước, chỉ đợi chọn ngày tiến hành cuối cùng là nghi thức tế thiên. Nhưng sau lại liên tiếp xảy ra bất trắc, tình sư đồ thay đổi, hôm nay liệu Trọng Hoa vẫn như trước mà chào đón nàng hay không. Nàng làm cách nào mới có thể phá hư hôn sự lần này đây?

Nàng hôn mê ở Minh giới, ở Ma giới nghỉ ngơi, thời gian gần ba tháng, Trọng Hoa chưa từng tìm nàng. Theo ý nàng, đây là hắn đã tỏ thái độ rõ ràng đối với chuyện của hai người rồi.

Nhưng hôm nay nàng lại ưỡn ngực nghiêm mặt chạy tới náo hôn lễ, không biết Trọng Hoa sẽ nhìn nàng bằng con mắt như thế nào.

“Ai! Thiên Âm ơi Thiên Âm, ban đầu ngươi nên tìm cách sinh đứa bé vối sư phụ, có lẽ như vậy sẽ có đầy đủ lý do để tới gần người hơn một chút.”

Thiên Âm tự giễu, đứng dậy mở cửa sổ, dựa vào gió mát thổi sạch rối loạn trong lòng nàng.

Bóng đêm đang nồng, ánh trăng như sương. Phía Đông trời xanh, trăng hình lưỡi liềm giống như dây cung được kéo ra, tên đã lắp vào cung, vận sức chờ phát động.

Mọi người ở dưới bầu trời này, lặng lẽ đợi phồn hoa của ngày mai. Cũng đúng như Thiên Âm lúc này, ôm quyết tâm ngọc nát, chờ đợi đến tờ mờ sáng, chờ đợi thời cơ tốt nhất buông dây cung ra, một cử động phá nát phồn hoa sắp tới này.

Nhìn sao sáng mênh mông, nàng lại lộ ra nụ cười ngây thơ đã lâu không thấy.

**

Hôm sau, trời cao bừng sáng, ánh mặt trời như đang sung sướng.

Trong trường diễn võ, thảm đỏ dài chừng trăm trượng, kéo dài từ phía ngoài đến trung tâm tế đàn. Người xem trên đài, người đông vô cùng, quần tình sục sôi.

Trên đài chủ thương, các đại Tiên Tôn Chưởng môn ngồi nghiêm chỉnh, yên tĩnh chờ người mới đến, tế thiên bái đất.

Mọi người ngẩng đầu mong đợi hồi lâu, rốt cuộc hai bóng dáng màu đỏ đi từng bước một trên thảm đỏ, từng bước từng bước sóng vai mà đến. Tất cả mọi người ngừng thở, lẳng lặng nhìn hai người này.

Vô Tư tuy đẹp, lại không chống cự được một bóng người bên cạnh nàng khiến cho người ta kinh ngạc.

Thon dài thân hình che dưới trường bào màu đỏ, làm dung nhan lạnh như băng của hắn lộ ra mấy phần đẹp đẽ, trên trán ấn Tiên Tôn đỏ thẫm muốn bay đi. Đôi mắt trầm tĩnh nhìn thẳng phía trước không vui không buồn, trống vắng như không có một vật nào tồn tại.

Một thân khí chất thanh cao lại lạnh nhạt này, trong Lục giới chỉ có duy một người này!

Không phải Trọng Hoa là ai?

Thiên Âm ẩn ở trong đám người, chỉ cảm thấy sư phụ mình càng lúc càng tuấn mỹ, trong lúc này khoái chí chỉ muốn đi lên đụng ngã hắn. Mũi chân nâng lên chưa đạp một bước, trên người hắn và Vô Tư có kiểu dáng hồng bào giống nhau, để cho thật sâu có nàng cảm giác hồng bào khác thường chói mắt, vì vậy lại thu hồi chân ổn định đứng trong đám người tránh cho chính mình đột nhiên xúc động mà xông lên. Nàng cố đè xuống ghen tuông trong lòng, khinh thường hừ lạnh: “Có gì tốt mà xem, cũng chỉ là hôn lễ, lại muốn làm phô trương như vậy.”

Người khác nghe lời của nàng, ghé mắt vừa nhìn là một đệ tử thiếu niên, chỉ coi là trong lòng nàng ghen tị, liền cũng không để ý tới. Không ngờ rằng, đột nhiên một người chen đến bên cạnh nàng, phát ra cảm thán giống như nàng: “Tiểu huynh đệ nói thế rất được lòng ta. Ta cũng cảm thấy chỉ là một hôn lễ mà thôi, không cần phô trương như thế.” Dứt lời vừa nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Cũng không phải là lưỡng tình tương duyệt, thành hôn cái gì chứ. . . . . .”

Thiên Âm chợt cảm thấy lời này nghe lọt tai lại thư thái, đang định kết giao một vị “đạo hữu” này, vừa quay đầu, khuôn mặt tươi cười ngưng lại, ngay sau đó biến mất, mặt không chút thay đổi xoay người trở lại, nhìn hai người đang chậm rãi đi về phía tế đàn.

Sau lưng người nói chuyện không ai khác, là Trường Khanh.

Chỉ là lúc này hắn không bảnh bao giống quá khứ, tóc cũng không thẳng, y phục xốc xếch tùy ý treo trên người, phối kiếm vác sau lưng, trên chuôi kiếm còn lưu lại nhiều vết dầu mỡ.

Trên gương mặt tuấn tú có lưa thưa một ít râu, làm cho cả người hắn nhìn qua anh tuấn nhưng mang một ít tang thương, trong tang thương mang một ít bỉ ổi, trong bỉ ổi lại mang một ít tiêu cực.

Thấy Thiên Âm liếc mắt nhìn mình, bởi vì nàng đã dịch dung, diện mạo chỉ là thiếu niên đơn thuần, hắn cũng không có nhìn ra diện mạo thật của nàng. Cực kì tự quen thuộc khoác tay lên vai nàng, chậc chậc có tiếng: “Tiểu huynh đệ, khó được ngươi và ca ca ta có tiếng nói chung, đi, lễ tế thiên này cũng không cần nhìn, ca ca dẫn ngươi đi uống rượu!”

Thiên Âm hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hắn, chỉ một cặp mắt nhìn chằm chằm hai gò má đỏ ửng hạnh phúc của Vô Tư, không nhúc nhích.

Trường Khanh thấy nàng nhìn chằm chằm Vô Tư, tầm mắt này tình ý nồng nhiệt, hắn rất đau lòng khuyên nhủ: “Thực tế chút đi, nữ nhân kia nhìn chướng mắt ngươi. Người ta một lòng nhớ tới Tôn thượng Trọng Hoa, sao có thể để ý tới ngươi?”

Nhưng hắn nhìn lầm rồi ý tứ trong mắt của Thiên Âm, ánh mắt nàng tuy là lửa nóng, cũng không thâm tình. Thiên Âm trả lời: “Ta nhìn rõ ràng là Tôn thượng Trọng Hoa, quan tâm nữ nhân kia làm gì?”

Trường Khanh trợn to mắt hạ thấp giọng: “Ngươi là đoạn tụ?”

Thiên Âm mắt thấy Trọng Hoa và Vô Tư đến trên tế đài, qua loa nói: “Ừ, là đoạn tụ. Thích là Trọng Hoa.”

“Ngươi quả thật là đoạn tụ? !” Trường Khanh một tiếng sợ hãi rống lên, quanh mình lập tức yên tĩnh.

Thiên Âm cũng sợ hết hồn, sau khi phản ứng kịp lộ ra một màn giả cười: “Đoạn tụ sao? Không đoạn tụ chứng minh ngươi không phải là nam nhân!”

Trường Khanh hoàn hồn trong tiếng cười này, ánh mắt kia giọng nói kia của đối phương, thậm chí nụ cười này, cho dù là dối trá, cũng giống như đã từng quen biết.

Lúc này trên tế đài, Phong Thanh Dương từ trên đài chủ thượng rơi xuống, đưa nhang đến cho hai người, đang muốn tuyên đọc lời ca tụng, một giọng nói tươi cười thanh thúy từ trong đám người truyền tới trong tai ba người trên đài:

“Sư phụ, nữ nhân này không thích hợp với lão nhân gia người, vẫn là từ bỏ đi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.