Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 158: Chương 158: Tỉnh Trung Nguyệt được cứu! Vân Trung Hạc miểu sát toàn trường




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Võ công Tỉnh Trung Nguyệt siêu cấp mạnh, dáng người cực kỳ tốt, thân cao, nhưng khung xương mỏng, nhất là xương chậu không rộng, cho nên mông nàng vểnh lên mà không lớn, sinh con rất khó khăn.

Mấu chốt là song bào thai, mà vị trí bào thai nằm ngược, điều này càng thêm nguy hiểm, nếu ở xã hội hiện đại phải sinh nở bằng mổ.

Nhưng thế giới này nào có sinh nở bằng cách mổ bụng chứ?

Dù võ công Tỉnh Trung Nguyệt cao hơn, cũng không quản được sự tình trong bụng.

Mà bản thân nàng cũng phi thường sợ hãi, bởi vì lúc mang thai hài tử, thật là phi thường gian nan, động một chút lại chảy máu, giống như hài tử tùy thời không giữ được.

Sau nàng lại đã trải qua trùng kích tinh thần trước nay chưa từng có, trước là chuyện Vân Trung Hạc chết, sau lại tự tay giết Yến Biên Tiên.

Sau đó lại tới Tây Bộ hoang mạc, còn tự mình ra trận, xóc nảy càng lớn hơn.

Bất quá nhắc tới cũng kỳ, trước đó cẩn thận từng li từng tí giữ thai, hơi một tí đau bụng, động một chút lại chảy máu. Nhưng về sau xóc nảy càng nhiều hơn, hài tử trong bụng ngược lại sinh trưởng rất nhanh, mà giống như rất có lực.

Mà bụng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, hoàn toàn vượt qua thai phụ nữ bình thường.

Lúc đó phụ nữ có kinh nghiệm liền nói, đây không phải là song bào thai à?

Kết quả dán lên bụng nghe thử, quả nhiên có hai nhịp tim đập. Chờ đến lúc hài tử trong bụng quyền đấm cước đá, lúc này đã rõ ràng hơn.

Lúc đó Liệt Phong phu nhân và Xạ Hương phu nhân vừa vui lại sầu.

Song bào thai đương nhiên tốt, lập tức có thể sinh hai đứa bé. Nhưng điều kiện Tỉnh Trung Nguyệt sinh sản xác thực không tốt, vạn nhất khó sinh làm sao bây giờ?

Kết quả, thật khó sinh.

Liệt Phong phu nhân và Lãnh Bích đã đem tới tất cả bà đỡ, đối mặt với tư thế nằm ngược, cũng hoàn toàn bất lực.

Ròng rã giày vò thật lâu, sản đạo đã hoàn toàn mở ra, nhưng vẫn chưa sinh được.

Dù võ công Tỉnh Trung Nguyệt cao như vậy, cũng bị chơi đùa đến chết đi sống lại.

Sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, thanh âm càng ngày càng yếu.

"Phu nhân à, nếu vẫn sinh không ra, thật sự nguy hiểm đó."

"Rất có thể người lớn và hài tử đều không giữ được."

Nghe bà đỡ nói, Liệt Phong phu nhân cơ hồ bị dọa cho tê liệt.

"Vậy làm sao bây giờ? Vậy làm sao bây giờ? Có thể chỉ giữ lại đại nhân không?"

Bà đỡ nói: "Một khi ra tai họa, vậy cũng giữ không được."

Lập tức, Liệt Phong phu nhân và Xạ Hương phu nhân nước mắt tuôn trào ra. Liệt Phong phu nhân quỳ trên mặt đất, liều mạng cầu nguyện: "Phu quân à, ngươi trên trời có linh thiêng, phù hộ một chút con gái của ngươi đi, nàng mặc dù không phải chân chính Nguyệt nhi, nhưng cũng là con gái ruột của ngươi."

"Phu quân, nàng chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện, ngươi trên trời có linh thiêng phù hộ cho nàng, phù hộ nàng đi!"

Mà lúc này, quân trấn giữ Nhu Lan thành cũng lòng người bàng hoàng.

Bởi vì khắp nơi đều có tin đồn, nói thủ lĩnh của bọn họ Tỉnh Trung Nguyệt đã khó sinh chết rồi, bọn họ đã rắn mất đầu.

Trong khoảng thời gian này Tỉnh Trung Nguyệt khuếch trương quá nhanh, từ 3000 người lập tức tăng trưởng đến năm vạn người, khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn. Nếu như Tỉnh Trung Nguyệt ở trên chiến trường còn tốt, nhưng mấu chốt nàng không có ở đây.

"Yêu nữ phương đông Tỉnh Trung Nguyệt đã chết, đã chết, các ngươi đầu hàng đi, ha ha ha..."

"Chúng ta tìm tới mười mấy vu bà, nguyền rủa nàng, thi pháp với nàng, nàng chết chắc, chết chắc..." Thủ lĩnh mã phỉ địch nhân liều mạng hô to.

Gã thật không nói láo, bởi vì xác thực có mười mấy vu bà đang nhảy vũ đạo quỷ dị, đang viết đủ loại bùa chú lên hình nộm, lại hỏa thiêu, lại kim đâm, đao chặt.

Mà hình nộm này bụng lớn, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ Tỉnh Trung Nguyệt.

Đương nhiên ngày sinh tháng đẻ này khẳng định là giả, bởi vì ngày sinh tháng đẻ chân chính ngay cả chính nàng cũng không rõ.

Nhưng lại phi thường hữu hiệu, bởi vì Tây Bộ hoang mạc phi thường mê tín, tất cả mọi người cảm thấy Tỉnh Trung Nguyệt khó sinh, sinh mệnh càng yếu là vì những vu bà này làm ra.

Cho nên sĩ khí quân trấn giữ Nhu Lan thành càng ngày càng thấp.

Mắt thấy sẽ bị liên quân mã phỉ công lên tường thành, một khi để bọn chúng giết vào trong thành, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đừng nói Tỉnh Trung Nguyệt, còn có Liệt Phong phu nhân, Xạ Hương phu nhân, còn có Tỉnh Vô Biên, toàn bộ đều chết không có chỗ chôn.

Nhưng ngay lúc này!

Bỗng nhiên từ nơi không xa trên sa mạc xuất hiện hơn ngàn bóng đen, cưỡi tuấn mã, một người một ngựa.

Hơn ngàn bóng đen này, như lợi kiếm màu đen, đâm vào phía sau lưng địch nhân.

Vẻn vẹn chỉ hơn nghìn người, nhưng mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh, cao thủ trong cao thủ.

Nhất là người cầm đầu, giống như rắn độc xảo trá, xuất kiếm như điện.

"Vèo vèo vèo..." Còn có mấy chục tên Thần Tiễn Thủ, không ngừng cuồng xạ, nhắm chuẩn thỉ lĩnh mã phỉ.

Đám người này là ai? Đương nhiên là cao thủ Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài.

Trước đây không lâu, Liệt Phong phu nhân và Xạ Hương phu nhân đã phái người đi cầu viện Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài.

Đương nhiên, dù các nàng không đi cầu viện binh, Hắc Long Đài cũng nhất định sẽ xuất thủ, bởi vì bọn họ vẫn luôn phái mật thám nắm giữ động tĩnh của Tỉnh Trung Nguyệt.

Mặc dù nàng và Đại Doanh đế quốc không có quan hệ quá lớn, nhưng trong bụng nàng có hài tử Vân Trung Hạc. Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài nhất định thời thời khắc khắc chú ý, thậm chí bảo hộ.

Cùng lúc đó, một bên khác trên vách núi cheo leo Nhu Lan thành, mấy chục sợi dây thừng rũ xuống.

Trên trăm cao thủ từ trên vách đá trượt xuống, trong đó mang theo mấy chục nữ tử, cầm đầu là một nữ tử võ công cực cao, tóc đã bạc trắng, nhưng da thịt hồng nhuận phơn phớt, vẫn như cũ mỹ lệ làm rung động lòng người.

Vài trăm người này từ phía sau thành thị, tới gần tường thành.

"Dừng lại, dừng lại..." Quân giữ thành lập tức giơ lên cung nỏ, nhắm chuẩn người tới.

Nữ tử cầm đầu kia nói: "Ta chính là Đại Doanh đế quốc Hoàng Đạo Bà, tới đỡ đẻ cho chủ nhân nhà ngươi."

Tiếp theo, một người bên cạnh xốc lên khăn che đầu, nói: "Ta chính là Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài Phong Hành Diệt, tin rằng các ngươi đã nghe tên của ta, ngươi mau đi vào bẩm báo."

Sau một lát, Lãnh Bích xuất hiện trên tường Nhu Lan thành.

"Mở cửa! Mở cửa, nhanh, nhanh..."

Cửa thành mở ra!

Phong Hành Diệt đại nhân mang theo vài trăm người, nhanh chóng vọt vào trong thành!

Nữ tử tóc bạc mặt hồng Hoàng Đạo Bà vừa phi nước đại, vừa thay quần áo, vừa nghiêng về một bên rửa tay bằng liệt tửu. Mười mấy nữ tử bên cạnh đều là trợ thủ của lão, mỗi người đều cõng một cái rương.

Nhanh, nhanh, nhanh...

Vị Hoàng Đạo Bà tại Đại Doanh đế quốc là một người vô cùng nổi danh, được xưng là phụ khoa thánh thủ, am hiểu nhất chính là đỡ đẻ, trong tay lão không biết cứu được bao nhiêu sinh mệnh.

Đương kim hoàng hậu khó sinh, cũng là lão cứu được.

Lúc cần thiết, lão thậm chí vươn tay vào trong sản đạo, điều chỉnh vị trí bào thai.

Trình độ nào đó, nữ nhân này thật là Bồ Tát sống tại Đại Doanh đế quốc.

Sau khi xông vào phòng sinh, Hoàng Đạo Bà tóc bạc mặt hồng lớn tiếng nói: "Mở ra, mở ra, mở ra..."

"Ngươi đây là thân thể gì vậy, nhìn vừa lồi lại vểnh lên, lại gầy như vậy, hẹp như thế? Ngươi đường đường là nữ tướng quân à, cũng không phải sấu mã chứ?"

Tiếp theo sờ lên bụng chỗ vị trí hai đứa bé, khẳng định không cần luồn vào trong sản đạo vẫn điều chỉnh được vị trí bào thai.

Trước không cần, lão trực tiếp cách cái bụng, không ngừng thôi động.

Hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và cảm giác, điều chỉnh vị trí hai Bảo Bảo từ bên ngoài.

Tiếp theo, lão không ngừng đập vào đùi Tỉnh Trung Nguyệt, lớn tiếng nói: "Chính ngươi không chịu mở ra, chính ngươi không chịu mở ra, chớ ép ta đưa tay lôi hài tử ra ngoài đấy."

Vừa đập, vừa lấy ra ngân châm, không ngừng đâm vào các huyệt đạo Tỉnh Trung Nguyệt.

"A..." Tỉnh Trung Nguyệt rống to một tiếng.

"Oa..." Sau một lát, liền truyền đến âm thanh khóc oa oa của một đứa bé.

"Là nha đầu, là nha đầu."

Đứa thứ nhất sinh ra, đứa thứ hai đơn giản hơn nhiều.

"Thứ hai là tiểu tử, là tiểu tử."

Hai đứa bé đều thuận lợi sinh ra, cắt cuống rốn, ôm đi tắm rửa.

Để lên cân, tỷ tỷ sáu cân, đệ đệ bốn cân rưỡi.

Tỉnh Trung Nguyệt yếu ớt nói: "Con của ta bình thường không? Con của ta bình thường không?"

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều lo lắng vấn đề này, bởi vì trong lúc nàng mang thai phát sinh quá nhiều chuyện, hơn nữa còn thường xuyên gặp ác mộng.

"Bình thường, làm sao không bình thường chứ. Tỷ tỷ rất nặng, đệ đệ mặc dù nhẹ một chút, nhưng cũng rất khỏe mạnh. Nó sở dĩ không khóc lớn, là vì tính cách, không phải vì không có khí lực."

Hoàng Đạo Bà liếc nhìn Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Thân thể của ngươi, ta thật sự chưa từng gặp qua, nói yếu thì lại rất yếu. Nói cường tráng, không có mấy người mạnh hơn. Nam nhân của ngươi sung sướng, nhưng ngươi sinh con lại quá khổ."

"Ôm cho ta xem một chút, ôm cho ta xem một chút." Tỉnh Trung Nguyệt nói.

Liệt Phong phu nhân ôm hai đứa bé đến trước mặt của nàng, cả hai mặc dù là song bào thai, lại là dị trứng song bào thai, hình dáng hai tỷ đệ không giống nhau, tỷ tỷ giống ba ba, đệ đệ giống mụ mụ.

"Tỷ tỷ họ Vân, đệ đệ họ Tỉnh đi." Tỉnh Trung Nguyệt nói.

Đây không phải do Tỉnh Trung Nguyệt trọng nam khinh nữ, hoàn toàn là vì nữ nhi lớn lên giống Vân Trung Hạc, nhi tử lớn lên giống nàng.

"Tốt, tốt..." Liệt Phong phu nhân rơi nước mắt nói: "Cứ vậy đi, Tỉnh thị gia tộc ta cũng coi là có người kế nghiệp."

Một khắc đồng hồ sau.

Liệt Phong phu nhân rời phòng sinh, đi ra phía ngoài sân, khom mình với Phong Hành Diệt: "Phong Hành Diệt đại nhân, đa tạ ân cứu mạng của ngài."

Phong Hành Diệt lo lắng nói: "Nhận được thư của các ngươi, ta lập tức dẫn đội xuất phát, cuối cùng không làm trễ đại sự, nếu không đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho mình. Sinh nam hay nữ?"

Liệt Phong phu nhân nói: "Một nha đầu, một tiểu tử, ngài có một cháu trai, một cháu gái."

"Tốt, tốt, tốt..." Phong Hành Diệt đại nhân nhịn không được rơi nước mắt nói: "Vậy, vậy ta đi phía trước đánh trận."

Tiếp theo, Lãnh Bích mang theo một nhóm tinh nhuệ giết tới tường thành, cao giọng nói: "Chủ quân đã sinh, một nha đầu, một tiểu tử, khỏe mạnh hoạt bát. Chủ quân an khang, trời cao đang bảo vệ chúng ta."

Lập tức, sĩ khí quân trấn giữ Nhu Lan thành như rồng, điên cuồng chém giết với địch quân mã phỉ.

...

Trong trường thi Giang Châu thành.

Mặt trời chiều ngã về tây, ngày thi đầu tiên Thương Lãng hành tỉnh kết thúc.

Khoa cử Trung Quốc cổ đại, bình thường ban đêm còn đốt nến làm bài thi, bất quá thế giới này không có.

Sau bốn canh giờ, không quan tâm ngươi làm xong hay không, khảo thí kết thúc, trực tiếp nộp bài thi.

Mà quy củ nộp bài thi cũng rất nghiêm ngặt, thí sinh xếp tất cả bài thi xong, móc ngược ở trên bàn, không được lưu lại bất luận ký hiệu gì.

Binh sĩ lần lượt tới thu bài, trước dán lên danh tự, sau đó chứa bài thi vào trong một cái túi, dán lên giấy niêm phong, rồi nộp lên.

Ban đêm mặc dù không có chuyện gì làm, nhưng thí sinh lại không thể ra lều thi, ở bên trong, ăn uống ngủ nghỉ.

Mặc dù là tháng tám, đã vào mùa thu, nhưng khí hậu Giang Châu vẫn tương đối nóng, ban đêm cũng không lạnh, thoải mái dễ chịu hơn chút.

Nhưng muỗi hơi nhiều.

Cho nên một đêm, nghe thanh âm đập muỗi lốp bốp.

Vân Trung Hạc dùng một loại dược thảo đặc thù phơi khô nghiền nát, sau đó ép trở thành nhang muỗi, sau khi đốt lên cũng không có muỗi.

Hắn ngủ ngon cực kỳ, còn ngáy to.

Cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian, sẽ có binh sĩ đi từng lều thi tuần sát, bình thường sẽ không quát lớn ngươi cái gì, hiện tại không còn khảo thí, mặc kệ ngươi trong lều thi làm cái gì.

"Ngươi đang làm gì đó? Vậy mà tại lều thi thánh địa, làm ra sự tình đáng xấu hổ như vậy?"

Thí sinh nào đó run rẩy nói: "Thật xin lỗi, sai gia, ta thực sự quá khẩn trương đi, ta chỉ muốn thư giãn một chút."

Nhưng binh sĩ tuần sát kia không buông tha, trực tiếp bẩm báo quan chủ khảo Vu Tranh.

Hai phó giám khảo nổi giận nói: "Thật nhục nhã, đuổi ra ngoài, đuổi ra ngoài."

Sau đó, bọn họ nhìn phía quan chủ khảo Vu Tranh, vị quan chủ khảo này hà khắc cấp biến thái, khẳng định sẽ mượn cơ hội này gây sóng gió.

Nhưng lão phảng phất ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại không nhúc nhích, thế là hai tên giám khảo tỉnh táo coi như thôi, binh sĩ đến báo cáo kia cũng rụt đầu lại không nhúc nhích.

"Để cho các ngươi tuần sát lều thi, là vì bảo vệ tốt thí sinh nghỉ ngơi, là vì ngày mai của thí sinh, không phải để các ngươi giày vò, làm nhục thí sinh, hiểu chưa?" Vu Tranh lạnh nhạt nói: "Cái gọi là khắc nghiệt, là đối với sự tình không đối với người."

Phó giám khảo nói: "Thế nhưng tại thánh địa trường thi, làm ra việc như thế, chẳng phải là tiết độc Thánh Nhân?"

Vu Tranh nói: "Vậy lúc ngươi ngồi xổm ở nhà xí đọc sách thì sao?"

Phó giám khảo nói: "Xem à."

Vu Tranh nói: "Nhìn thi thư Thánh Nhân sao?"

Phó giám khảo nói: "Vâng."

Vu Tranh nói: "Vậy ngươi vừa đi ị, vừa nhìn thi thơ Thánh Nhân, chẳng lẽ vu cho ngươi tội khinh nhờn Thánh Nhân sao?"

Sắc mặt hai phó giám khảo lập tức trở nên khó coi, lại càng thêm chán ghét vị quan chủ khảo Vu Tranh này.

Vu Tranh ngươi không phải chọc cả thiên địa sao? Sao giờ lại khoan dung vậy?

Đương nhiên không phải Vu Tranh trở nên dễ dãi, phẫn nộ và bất bình của lão, phần lớn là nhằm vào quyền quý. Đối với học sinh phổ thông, lão vẫn có lòng có thương tiếc và đồng tình, bởi vì năm đó lão cũng từ thí sinh đi lên.

Lão biết bọn thí sinh này gặp phải áp lực, không dễ dàng cỡ nào? Mà thí sinh khinh nhờn trường thi kia, kỳ thật thành tích không tệ, chỉ bất quá hơi có tố chất thần kinh.

Nhân sinh không dễ, cũng đừng có vì loại chuyện này hủy đi tiền đồ người.

...

Ngày kế tiếp, mặt trời mọc!

Ngày khảo thí thứ hai bắt đầu, hôm nay trời tốt, dương quang xán lạn, chỉ hơi nóng bức à.

Lều thi này lại hẹp nhỏ, mặt trời bạo chiếu xuống, thật sự hơi giống cái lò đun.

Ngày thứ hai này, cực kỳ quan trọng.

Hôm nay thi chính là vấn đáp, chiếm nửa thành tích khảo thí khoa cử.

Nếu thi vấn đáp viết không tốt, vậy không có chút hy vọng nào trúng cử.

Bình thường, mỗi một lần thi hương và thi hội, thi đình, đề thi vấn đáp đều là theo nhịp đập thời đại. Cho nên người làm quan nhất định phải chú ý, bởi vì những đề thi vấn đáp này bình thường là hoàng đế bệ hạ muốn nói, hoặc là hoàng đế bệ hạ muốn biết thái độ thiên hạ quần thần và thư sinh.

Mỗi một lần đề thi vấn đáp trọng yếu khoa cử, bình thường đại biểu tiêu điểm triều chính nào đó.

Vân Trung Hạc lập tức lật ra bài thi, nhìn đề.

Câu thứ nhất và thứ hai, đều là đề thi vấn đáp ngắn.

Đề thứ nhất:

Hỏi. 《 Xuân Thu 》 pháp, biến cổ thì mỉa mai, phục cổ thì lớn. Minh hồ thời cổ không thể dễ, dễ sẽ bị loạn vậy.

Căn cứ đề này, viết một thiên tự ngắn.

Đề thi thứ hai: Luận kết đảng, viết một thiên tự ngắn.

Đề thi thứ ba là đề mấu chốt nhất, hai thiên tự ngắn phía trước trên cơ bản đều là để giám khảo kiểm tra trình độ thí sinh, mà đề thi thứ ba này luận dài, sẽ trực tiếp quyết định kết quả trận thi hương này, có thể trúng cử hay không hoàn toàn nhìn bản sách luận dài này.

Đề thi thứ ba như sau.

Hỏi: Lễ có nên phân biệt trên dưới, pháp có nên định dân chí.

《 Truyện 》 viết: "Lễ dù chưa có, có thể nghĩa lên." Sau đó học giả, nhiều vị không phải Thánh Nhân chớ có chế tác. Ô hô đạo không được cũng lâu vậy, nhã nhặn không làm cũng đã lâu vậy. Ức tứ nó phế mà chớ cứu dư, bởi vì nay chi tài mà lên chi ư?

(Dg: ta chịu với mấy cái này nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.