Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 88: Chương 88: Muốn trách thì hãy trách Nghiêm Húc đi




Lão giả một mắt triển khai thân pháp Đại Nhật Đông Thăng Hoành Thiên Túng, giống như mặt trời mọc lên từ phương đông không thể ngăn trở.

Trưởng lão của Quảng Thừa Sơn lấy một địch hai, khó tránh khỏi cảm thấy đỡ trái hở phải.

Phong kiếp thân pháp không đủ để ngăn chăn địch nhân.

Lão giả hít sâu một hơi, khuôn mặt khô gầy hiện lên màu đỏ không bình thường.

Giống như liệt hỏa đốt trời!

Lão giả đạp giữa không trung, thân thể nhỏ gầy, đột nhiên cao to giống như đỉnh thiên lập địa.

Hắn đẩy ra hai chưởng, liều mạng một kích cùng với Trung Thiên Thần Chưởng của lão giả một mắt!

Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh hét to một tiếng, hai tay như đao, chém ra trước như hai thanh cự phủ (búa).

Từng đạo hắc quang, ngưng kết ra một thanh búa lớn, xẹt qua bầu trời như lốc xoáy!

Đó là bản “giữ nhà” của Hàn Thịnh, Quỷ Phủ Chưởng!

Chưởng thế xuất ra, kím kẽ, quỷ dị, bá đạo, giống búa xoay tròn, phá phòng ngự của đối thủ, vừa bá đạo bén nhọn vừa hay biến hoá, khiến người khác khó lòng phòng bị.

Nhìn như cương mãnh bá đạo, nhưng trong đó ẩn chứa ám kình thâm độc, như chiếc búa quỷ thần, làm người ta bị thương vô hình.

Cho dù tu vi thực lực tương đương, nếu không biết nền tảng, cũng có khả năng chịu thiệt.

Một thanh cự phủ hắc sắc, xẹt qua không trung một cách quỷ dị, tránh ra chưởng lực của Hoảng Kim Chưởng, xoay tròn mạnh mẽ cắt từng đạo dây thừng kim sắc.

Thừa dịp trưởng lão của Quảng Thừa Sơn cùng lão già một mắt của Đại Nhật Thánh Tông giao thủ, Hàn Thịnh công kích phô thiên cái địa hướng tới đám người Yến Triệu Ca!

Yến Triệu Ca chỉ cảm thấy hắc quang trước mắt loé lên, trời đất giống như bị phá thành từng mãnh nhỏ.

Tiếng quỷ kêu vang ù ù bên tai, bén nhọn, chói tai, giống như thân mình chìm vào địa ngục.

Đám người A Hổ, Hứa Xuyên, cũng có cảm thụ như thế, cường giả Đại Tông Sư xuất thủ, khiến cho người khác đừng nói tiến công, ngay cả phòng thủ né tránh cũng không được.

- Yến thiếu, cái này có trong dự tính của ngươi hay không?

Nghe giọng nói khổ sở của Hứa Xuyên, Yến Triệu Ca vuốt càm của mình, nói:

- Thẳng thắn mà nói, không ở.

Thấy Hứa Xuyên trước mặt liên tục cười khổ, Yến Triệu Ca lắc đầu cười:

- Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh, hắn vẫn là thu hoạch ngoài ý muốn.

- Theo lẽ thường mà nói, trong hoàn cảnh ba Thánh Địa tranh phong này, hắn và Xích Linh Kỳ Chủ nếu thông minh thì không nên ra.

- Cho nên sự xuất hiện của hắn, là càng muốn gọi là, một sự kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng).

Hứa Xuyên sửng sốt, Yến Triệu Ca ung dung nói:

- Hàn Thịnh vì huynh đệ kết nghĩa Diệp Cảnh tới báo thù? Gặp quỷ đi.

- Hắn muốn một thứ gì đó trên người của ta, nguyên nhân không rõ, nhưng đã nói lên, vật trên người ta, rất trọng yếu.

Cự phủ (búa) màu đen xoay tròn, lúc này đã gần ngay trước mắt.

Một cự phủ, nhìn qua muốn lớn hơn cả một phòng ốc, xoay tròn, giống như cắt ra trời đất!

Yến Triệu Ca không biến sắc, búng tay một cái:

- Vật kia, so với ta biết, càng trọng yếu hơn, có bí mật mà ta không biết

- Ngươi nói, cái này có kinh hỉ hay không?

Lời còn chưa dứt, đột nhiên.

Khoảng không trên đầu mọi người, mây khắp bầu trời đột nhiên hội tụ, hoá thành kim sắc.

Giữa tầng mây kim sắc, hình thành một vòng xoáy thật lớn, vòng xoáy ngưng tụ lại, hoá thành một bàn chân thật lớn, giáng xuống!

Bàn chân khổng lồ, che khuất bầu trời, giống như cự thần.

Lúc hạ xuống, hư không xung quanh trăm dặm giống như bị định trụ, gió không thổi, mây không động, ngay cả ánh mặt trời đều hoá thành thực thể như thuỷ tinh.

Ngoài trăm dặm, thì nhấc lên sóng khí ngập trời, mở rộng ra bốn phương tám hướng, nham thạch núi đá đều lung lay sụp đổ.

Bàn chân kim sắc chưa rơi xuống, phạm vi dưới chân, từng đạo cự phủ xé trời do chưởng lực Quỷ Phủ Chưởng của Hàn Thịnh, đình chỉ xoay tròn, quỷ dị dừng lại trong không trung.

Tất cả mọi người khiếp sợ ngẩn đầu lên trời.

Chỉ có Yến Triệu Ca cùng vị Đại Tông Sư của Quảng Thừa Sơn, là vẻ mặt bình thường.

Yến Triệu Ca nhìn bàn chân kim sắc kia, mỉm cười thi lễ:

- Đại sư bá, ngài đã tới.

Nghe Yến Triệu Ca xưng hô, những người khác đều giật mình.

Hàn Thịnh mở to hai mắt nhìn bàn chân to lớn kia, chưởng lực hoá thành cự phủ màu đen tan vỡ:

- Thiết Sư Tử Vương, Thạch Thiết?!

Lão giả một mắt của Đại Nhật Thánh Tông, cũng ngạc nhiên:

“Thiết Sư Tử, tại sao hắn lại xuất hiện tại Thiên Đông châu Đông Đường quốc nhanh như vậy?”

Vị trưởng lão của Quảng Thừa Sơn kia, cũng cảm thấy ngoài ý muốn:

“Tiêu Thăng bị Yến Triệu Ca giết chết, tuy rằng thông báo có cường giả trợ giúp, nhưng Thạch trưởng lão đến cũng quá nhanh đi?”

Đám người Hứa Xuyên, Triệu Nguyên, đều vui mừng:

- Thạch trưởng lão!

Người chưa lộ diện, nhưng mọi người ở đây, đều biết thân phận của người này.

Một trong Quảng Thừa tam anh, Thủ Toạ trưởng lão Chưởng Hình Điện của Quảng Thừa Sơn .

Cường giả Đại Tông Sư nổi tiếng toàn bộ Bát Cực Đại thế giới, Thiết Sư Tử Vương, Thạch Thiết!

Một thân tu vi, càng vượt qua Thủ Toạ trưởng lão Thiên Đông châu của Quảng Thừa Sơn, Tần trưởng lão, cùng Đông Thăng Quân của Đại Nhật Thánh Tông.

Dù Thạch Thiết chưa lộ diện, nhưng lần ra tay này, không thể hoài nghi.

Trong tầng mây truyền ra âm thanh:

- Trước xử lý chuyện này, rồi hãy nói.

Nói xong, bàn chân kim sắc kia, tiếp tục đạp xuống!

Dưới bàn chân, không gian rung động liên tục, từ xa nhìn lại, giống như đang vặn vẹo, tuỳ thời vỡ tung toé.

Bàn chân do mây biến thành, lúc này ngưng trọng giống như kim cương, một chân này đạp xuống, tất cả vật tiếp xúc đều hoá thành bột mịn.

Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh, đã sớm quay đầu bỏ chạy.

Người trước mắt, cũng không có ân oán với hắn, nhưng không như Nghiêm Húc, mà là một tồn tại mạnh mẽ hơn Nghiêm Húc nhiều lắm!

Nhưng Hàn Thịnh càng chạy, càng cảm thấy mình càng chậm, càng nặng.

Hắn định thần nhìn lại, mình dường như đang đứng tại chỗ, không có di động chút nào.

Trong khoảng cách gang tấc, nhưng xa xôi như chân trời!

Đám người Yến Triệu Ca đứng ở một bên, chỉ thấy bàn chân kim sắc từ trên trời giáng xuống, đem tên Đại Tông Sư Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh này dẫm nát dưới chân!

Mây mù biến thành bàn chân kim sắc, biến đổi, hoá thành nhà tù, trấn áp Hàn Thịnh.

Trên bầu trời, mây mù tan hết, dần lộ ra bóng người.

Người này thân hình cao lớn, so với A Hổ, còn cao hơn nữa cái đầu.

Màu da ngăm đen, như cổ đồng, thân hình cao to đứng ở đó, giống như một pho tượng đúc bằng thép.

Khuôn mặt chữ quốc, ngũ quan giống như đao khắc, không anh tuấn, như rất dương cương uy vũ.

Tướng mạo của hắn, đã truyền khắp thiên hạ.

Chính là Thủ Toạ Chưởng Hình Điện của Quảng Thừa Sơn, Thạch Thiết!

“Đừng có nhìn ta, muốn trách, ngươi hãy trách Nghiêm Húc đi.”

Tên trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông sắc mặt cực kỳ khó coi:

“Thạch Thiết nếu như ở Quảng Thừa Sơn, nhận được tin tức Tiêu Thăng chết, sẽ không đến nhanh như vậy.”

“Là hắn trước đây ở tại Thiên Đông châu, hay là. . . hắn đã sớm lên đường tới đây?!”

Yến Triệu Ca đứng tại chỗ, vẻ mặt nhàn nhã nhìn đối phương, thấy tầm nhìn của lão giả một mắt nhìn tới mình, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.

Yến Triệu Ca nhún vai một cái:

“Đây vốn là hắn chuẩn bị cho ta, các ngươi là nhân tiện. . . nhưng mà, thế cục hiện tại biến hoá, có vẻ như hắn cũng thành nhân tiện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.