Sư Thuyết

Chương 128: Chương 128




“A Nhược!” Thương Thanh Đại bước nhanh tiến lên, cầm thật chặt tay Đỗ Nhược, bối rối trong lòng rốt cục cũng yên tĩnh lại. Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy không đủ, nàng nhịn không được ôm chặt lấy Đỗ Nhược, cảm thấy cả người Đỗ Nhược lạnh lẽo, lại có chút không giống thực.

“Phu tử, chúng ta cần phải đi.” Đỗ Nhược khẽ mỉm cười, ở trong lòng của nàng, “Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Hoàng hậu nương nương, chúng ta có thể rời đi nơi này.”

“Thật sao?” Thương Thanh Đại chần chờ tách ra một khoảng cách với Đỗ Nhược, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Đỗ Nhược, muốn từ đáy mắt của người kia nhìn ra là nói thật hay nói dối.

Đỗ Nhược nghiêng mặt cười với Lan tiên sinh, “Thật.”

“Ta không tin nàng!” Thương Thanh Đại lạnh lùng nói một câu, nàng muốn kiểm tra mạch Đỗ Nhược, lại bị Đỗ Nhược cầm chặt tay, nàng bối rối nhìn Đỗ Nhược, “A Nhược, thân mình ngươi lạnh như thế, tuyệt đối không tầm thường, ngươi để cho ta chẩn mạch xem ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Đỗ Nhược mỉm cười nói: “Phu tử chẳng lẽ không tin ta sao?”

“A Nhược!” Thương Thanh Đại nhíu mày một chút, nàng kiên trì muốn chẩn mạch cho Đỗ Nhược, “Chẳng lẽ ngươi không nghe lời ta nói sao?”

Đỗ Nhược chua xót cười, buông lỏng tay ra, đưa cổ tay ra, “Trên người ta trúng độc mới giải, mạch đập yếu hơn một ít so với ngày thường, nếu ngươi không tin, vậy ngươi tự mình chẩn mạch, xem xem mạch ta và ngươi có giống nhau không?”

Thương Thanh Đại nửa tin nửa ngờ bắt mạch Đỗ Nhược, lại dò xét mạch đập của mình, quả nhiên tương tự, nàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Lan tiên sinh khàn khàn nói: “Lúc này trời cũng không còn sớm, chúng ta nên đi cứu người.”

“Tiên sinh thật là giúp chúng ta sao?” Thương Thanh Đại vẫn không thể tin Lan tiên sinh.

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta cũng không để ý.” Lan tiên sinh thản nhiên nói xong, đột nhiên cười khổ nói, “Nhược Mai làm không được, ta nghĩ bản lĩnh của ngươi có thể thay nàng làm được, a, tế thế giang hồ, tiêu diêu tự tại.”

Đỗ Nhược cầm tay Thương Thanh Đại, “Phu tử, tin tưởng ta, được không?”

“Được! Ta chỉ tin ngươi!” Thương Thanh Đại nắm chặt tay Đỗ Nhược.

“Vậy... Đi theo ta đi.” Lan tiên sinh xoay người đi, bước đi trước.

Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược đi ở phía sau, lẳng lặng đi tới, đối với Thương Thanh Đại mà nói, càng tới gần cung điện nơi thiên tử ở, lòng của nàng lại càng không muốn.

Yến Vân Thâm đã sớm không còn là Tống Vương điện hạ năm xưa, lời hắn nói căn bản là không thể tin.

Cho dù thật sự cứu được Bạch Như Thường thì như thế nào?

Các nàng thật sự có thể rời khỏi hoàng thành này sao?

“A Nhược, cho dù chết, ta cũng không muốn tách ra với ngươi!” Thương Thanh Đại đột nhiên kiên định nói ra một câu.

Đỗ Nhược cười yếu ớt gật đầu: “Được.”

Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược bước vào bên trong đại điện, Yến Vân Thâm và Bạch Như Thường đã chờ một hồi lâu.

“Tiên sinh, bắt đầu đi.” Yến Vân Thâm nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, nếu nàng khẳng định tiến vào, tự nhiên chính là bị thuyết phục.

Lan tiên sinh cung kính cúi đầu với Yến Vân Thâm, “Bệ hạ không tránh mặt một chút?”

Yến Vân Thâm lo lắng nhìn Bạch Như Thường, “Trẫm không muốn cùng Thường nhi tách ra, trẫm muốn cùng Thường nhi.”

Lan tiên sinh thản nhiên cười nói: “Vậy... Xin mời bệ hạ giúp Hoàng hậu nương nương cởi bỏ ngoại bào, chuẩn bị thi châm.”

Yến Vân Hoa kéo tay Bạch Như Thường, hắn biết lúc này nếu hắn lại cảnh cáo cái gì, ba người kia nghe thấy chỉ có thể là uy hiếp. Vì làm cho Thường nhi bình yên khử độc, lúc này tự nhiên là ít sai phạm càng tốt.

Thấy Yến Vân Thâm kéo vạt áo Bạch Như Thường ra, Lan tiên sinh nhìn về phía Thương Thanh Đại, “Thanh Đại, mười tám pháp ngân châm là mấu chốt khử độc, như thế nào đi châm chỉ có thể trông cậy ngươi.”

Trong lòng Thương Thanh Đại đột nhiên nhảy lên một trận tim đập nhanh đến khó hiểu, nàng lại nhìn nhìn Đỗ Nhược, thấy nàng lạnh nhạt tự nhiên như vậy, hiện giờ cho dù biết là âm mưu gì, cũng chỉ có thể tiếp tục.

Đỗ Nhược gỡ túi châm trên người xuống, đưa cho Thương Thanh Đại, “Phu tử, ngươi tới thi châm.” Nói xong, nàng nhìn thoáng qua hai bên, cầm một ngọn đèn dầu cung đình đi đến, đặt bên cạnh Thương Thanh Đại.

Tấm lưng tuyết trắng lộ ra, lần đầu tiên Bạch Như Thường ở trước mặt nhiều người y quan không chỉnh tề như thế, trên mặt của nàng nhiễm một chút màu thẹn thùng, nhịn không được cúi đầu xuống.

Yến Vân Thâm nắm tay nàng, ôn nhu nói: “Thường nhi, ngươi nhất định sẽ không có việc gì, tin tưởng trẫm.”

“Ân.” Bạch Như Thường nhỏ giọng ứng một câu, nàng nắm ngược lại tay Yến Vân Thâm, chỉ cảm thấy hạnh phúc đã gần ngay trước mắt, nàng dường như có thể thật sự bồi Yến Vân Thâm đến đầu bạc đến già.

“Đỗ Nhược, ngươi tới bên này dẫn đường cổ trùng.” Lan tiên sinh lấy ra một hộp gấm nhỏ, nàng đem hộp gấm đưa cho Đỗ Nhược, “Cái này ta đã dạy ngươi sử dụng như thế nào.”

Đỗ Nhược gật gật đầu, tiếp nhận hộp gấm, nàng cẩn thận mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong có một con cổ trùng màu vàng lớn bằng một móng tay.

Ngón tay Thương Thanh Đại vân vê ngân châm, có chút lo lắng nhìn Đỗ Nhược, “A Nhược, cổ trùng này là ngươi dùng làm cái gì?”

Đỗ Nhược cười nói: “Phu tử, thật lâu trước đây không phải đã nói sao? Mười tám pháp ngân châm có thể đem cổ độc ép đến một chỗ, chỉ cần dùng cổ trùng đem nọc độc hấp thu ra, độc trên người Hoàng hậu nương nương sẽ giải.” Nàng nói xong, lập tức cắn đầu ngón tay chính mình, đưa tay về phía con cổ trùng kia.

Cổ trùng ngửi được mùi máu đưa đến, hung hăng cắn Đỗ Nhược một ngụm.

Đỗ Nhược nhịn đau, chỉ dám phát ra một tiếng “Tê”

Thương Thanh Đại thấy kinh tâm động phách, “Ngươi đây là định làm cái gì? Vì sao cổ trùng cắn ngươi?”

Lan tiên sinh thản nhiên giải thích nói: “Cổ trùng cần một ký chủ dùng máu dẫn đường, đây là một phương pháp của Cổ y, Thanh Đại...”

“Ngươi câm mồm! Cái gì ký chủ? Nếu A Nhược có cái gì không hay xảy ra...” Thương Thanh Đại đánh gãy lời Lan tiên sinh, nàng hung hăng hướng tới Yến Vân Thâm liếc mắt oán hận, “Hôm nay châm này, ta sẽ không quên!”

“Thương Thanh Đại, ngươi đây là uy hiếp trẫm?” Sắc mặt Yến Vân Thâm trầm xuống.

Đỗ Nhược lắc đầu cười khẽ, “Phu tử, ta không sao, yên tâm, ta chết không được.”

“Thật sao?”

“Thật...”

Thương Thanh Đại cũng biết Cổ y cứu người thật là quỷ dị, phương pháp tà môn này bây giờ xem ở trước mắt thật cảm thấy kinh hồn táng đảm. Nhưng mà, A Nhược của nàng chưa bao giờ gạt nàng, những người khác nàng có thể không tin, nhưng A Nhược của nàng lại có thể nào không tin?

Lan tiên sinh nhẹ nhàng cười, lấy cổ trùng đang hút máu chỗ đầu ngón tay Đỗ Nhược ra, đặt lên đầu vai Bạch Như Thường, nàng sâu xa nói: “Hoàng hậu nương nương, trong chốc lát cổ trùng nhập vào cơ thể, có chút đau, cần phải nhẫn nhịn.”

Bạch Như Thường buồn bã cười nói: “Năm đó lúc ta bị dùng để luyện độc, không ít lần bị mấy thứ này cắn qua, ta có thể nhẫn trụ...” Nói xong, nàng giương mắt nhìn về phía Yến Vân Thâm, “Đừng lo lắng cho ta, Vân Thâm.”

Yến Vân Thâm trầm trầm thở dài, đau lòng nhìn mặt mày của nàng, chua xót nói: “Tiên sinh bắt đầu đi.”

“Vâng.”

Lan tiên sinh lui từng bước, nói với Đỗ Nhược: “Ngươi bắt đầu bên này trước.”

Đỗ Nhược gật gật đầu, đi tới bên cạnh người Bạch Như Thường, nàng dùng ngân châm vẽ một chữ thập lên đầu ngón tay Bạch Như Thường. Sau đó Đỗ Nhược đem máu trên đầu ngón tay đặt lên miệng vết thương hình chữ thập kia, nói cũng kỳ quái, con cổ trùng kia vậy mà phút chốc chui vào thân mình Bạch Như Thường, dường như vì tìm đến hương vị máu tươi của Đỗ Nhược.

“Thanh Đại, thi châm ép độc trên người Hoàng hậu nương nương đến đầu ngón tay xuất huyết của nàng.” Lan tiên sinh từ từ nói.

Thương Thanh Đại vẫn lo lắng A Nhược, dù sao giờ phút này A Nhược cùng Bạch Như Thường máu tươi chạm nhau, nếu nàng ép độc như vậy, vạn nhất cổ độc truyền qua người A Nhược thì làm sao bây giờ?

“Thanh Đại, nếu ngươi không thi châm, sinh mệnh Hoàng hậu nương nương khó giữ được, Đỗ Nhược cũng không sống được!” Lan tiên sinh lại thúc giục một câu.

Thương Thanh Đại mở to hai mắt nhìn, “Ngươi quả nhiên không có lương tâm!”

“Tiên sinh nếu hại Thường nhi, toàn bộ các ngươi đều phải chôn cùng Thường nhi!” Yến Vân Thâm cũng nhịn không được quát chói tai một câu.

“Phu tử, đi châm đi!” Đỗ Nhược sâu kín mở miệng, “Chúng ta không có lựa chọn con đường khác, ta đem sinh mệnh phó thác cho ngươi, ta tin tưởng châm pháp của ngươi có thể bảo trụ sinh mệnh Hoàng hậu nương nương, cũng có thể bảo trụ sinh mệnh của ta!”

“A Nhược...”

“Ta chỉ muốn chúng ta đều có thể sống.”

“Được! Ta đi châm!” Thương Thanh Đại đem ngân châm di chuyển, đốt đốt, châm thứ nhất không chút do dự dừng trên ngực Bạch Như Thường.

Nếu không phải Yến Vân Thâm, nàng cùng A Nhược như thế nào tách ra ba năm?

Nếu không phải Yến Vân Thâm, A Nhược của nàng lại như thế nào mất đi cha nương?

Dựa vào cái gì còn muốn A Nhược của nàng mạo hiểm cứu ái nhân của hắn?

Trong lòng Thương Thanh Đại có ngọn lửa bùng cháy, một câu lại một câu tự hỏi trong đầu, bỗng dưng, châm của nàng sắp đâm tới huyệt vị Bạch Như Thường lại đình trệ một lát.

“Làm sao vậy?” Yến Vân Thâm khẩn trương hỏi một câu.

Trong lòng Thương Thanh Đại chợt lạnh, đột nhiên đem ngân châm đâm xuống một huyệt vị -- Yến Vân Thâm cũng nên trả giá một ít cho A Nhược của nàng!

Một châm này, kỳ thực đem cổ độc phân làm hai đường, một đường lặng yên đi đến chỗ bụng Bạch Như Thường.

Hắn cùng với nàng, vĩnh viễn cũng đừng mong có con nối dòng!

Mà Yến Vân Thâm về sau mỗi lần gần gũi Bạch Như Thường, hắn sẽ nhiễm một ít tàn độc còn sót lại trên người Bạch Như Thường, chỉ cần triền miên ân ái ba năm, nhất định trúng độc không dậy nổi, mặc dù là không chết nhưng cũng sẽ tàn tật.

Đây coi như là báo ứng cho hắn!

Một châm này là phục thù, Lan tiên sinh không biết nhưng Đỗ Nhược lại nhìn đến rõ ràng. Nàng cảm kích phu tử vì nàng báo thù, càng đau lòng phu tử vì báo thù mà mai táng nhân tâm*.

(Câu này khá hay, nghĩa là vì báo thù mà chôn vùi đi nhân đức vốn phải có của một người hành y.)

Một bút vi phạm tâm của y giả, đeo trên lưng là nghiệp chướng, Đỗ Nhược biết một đời này nàng thiếu nợ phu tử lớn nhất, cho nên, chỉ cần phu tử có thể sống đến hết đời, hết thảy hy sinh, nàng có thể vui vẻ chịu đựng.

“Cổ trùng sắp ra, kiên trì trong chốc lát.” Lan tiên sinh đột nhiên yên lặng kéo tay kia của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy lòng bàn tay có một trận nóng bỏng, dường như dính vào chất lỏng gì, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, lại phát hiện trước mắt hết thảy đột nhiên trở nên mơ hồ.

“A Nhược!”

Bên tai vang lên tiếng Thương Thanh Đại kinh hô, Đỗ Nhược nhìn hướng Thương Thanh Đại, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen. Nàng mãnh liệt lắc lắc đầu, lại phát hiện chính mình đột nhiên toàn thân vô lực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“A Nhược, ngươi làm sao vậy?”

Có thể nghe được tiếng kêu thê lương của phu tử, có thể cảm giác được ôm ấp ấm áp của phu tử nhưng nàng đã không thể nhìn hết thảy mọi thứ, thậm chí không thể động đậy.

Đó là Cổ y.

Một mạng đổi một mạng.

Cảm giác quen thuộc này nảy lên trong lòng, Đỗ Nhược giật mình nhớ tới con trùng kia rốt cuộc là cái gì.

“Phu tử... Đi... Rời đi... Rời...” Đỗ Nhược dùng hết hơi sức cuối cùng, nói xong những lời này, vô lực ngã xuống trong lòng ngực Thương Thanh Đại.

“A Nhược --!” Thương Thanh Đại tê tâm liệt phế gọi một tiếng, nàng sợ hãi vội bắt mạch Đỗ Nhược, là một mảnh tĩnh mịch.

Sẽ không! A Nhược của nàng sẽ không lừa nàng!

A Nhược của nàng phải cùng nàng tế thế giang hồ! Nàng có thể nào đi trước?

Bạch Như Thường suy yếu tựa vào lòng ngực Yến Vân Thâm, Yến Vân Thâm thân thiết hỏi han: “Thường nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bạch Như Thường lắc đầu nói: “Hít thở so với ngày xưa thông thuận hơn rất nhiều.”

“Đó là Cổ y đã tiêu độc xong, đã có người trả đại giới bằng sinh mệnh, nương nương tự nhiên là không có việc gì.” Lan tiên sinh đem con trùng đi ra khỏi Bạch Như Thường, lòng bàn tay nàng một mảnh đỏ sẫm, không biết máu tươi này rốt cuộc là của Đỗ Nhược hay là của Bạch Như Thường?

“Đó là Cổ y?!” Thương Thanh Đại từng nghe A Nhược đề cập qua tên này, nàng kinh ngạc nhìn Lan tiên sinh, “Ngươi vừa mới nói là có ý gì? Cái gì là trả đại giới bằng sinh mệnh?”

Lan tiên sinh bình tĩnh nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, “Đó là Cổ y, cứu một người thì phải đền một mạng người.”

“Dựa vào cái gì A Nhược của ta phải chết?” Hai mắt Thương Thanh Đại đỏ bừng, nước mắt nghẹn ở bên trong hốc mắt, như thế nào cũng không kiềm được, “Ngươi gạt ta! Nguyên lai ngay từ đầu ngươi đã gạt ta!”

Lan tiên sinh lạnh lùng cười, “Không chỉ ta lừa ngươi, Đỗ Nhược cũng biết việc này.”

Yến Vân Thâm mắt lạnh nhìn các nàng khắc khẩu, lại yên tâm không ít, có thể thấy được việc hôm nay là Lan tiên sinh và Đỗ Nhược cùng nhau hợp lại lừa Thương Thanh Đại thi châm, đổi sinh mệnh chính mình để cho Thương Thanh Đại bình yên rời cung.

Lấy hiểu biết của Yến Vân Thâm đối với Đỗ Nhược, nha đầu kia quả thật sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Nếu tiên sinh không nuốt lời, tự nhiên trẫm cũng không nuốt lời.” Yến Vân Thâm vừa lòng phất ống tay áo, “Tiên sinh có thể mang Thương Thanh Đại rời đi.”

“Yến Vân Thâm, các ngươi sẽ gặp báo ứng!” Ánh mắt Thương Thanh Đại tràn đầy hận ý như dao nhỏ, quát Yến Vân Thâm và Bạch Như Thường, cuối cùng nước mắt tuôn rơi khỏi hốc mắt, làm ướt vạt áo của nàng.

“Thanh Đại, đi thôi.” Lan tiên sinh chuẩn bị đỡ nàng đứng lên, lại bị Thương Thanh Đại căm hận tránh thoát.

“Mẫu thân ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Thương Thanh Đại rơi lệ kéo Đỗ Nhược, nàng bế Đỗ Nhược lên, thê lương hỏi, “A Nhược, ngươi cũng biết ta có bao nhiêu giận ngươi gạt ta?”

“Ta chỉ muốn ngươi có thể sống đến hết đời.”

“Sống sót? Không có A Nhược, ta sống một mình có ý nghĩa gì?!”

Thương Thanh Đại phẫn hận nói, nàng cắn chặt răng, ẵm Đỗ Nhược đi ra ngoài, trong miệng lại cằn nhằn liên miên nói: “Đỗ Nhược! Ngươi cho là ngươi chết thì xong rồi sao? Ngươi cũng biết ta hiện tại có bao nhiêu hận ngươi?”

“Ngươi đã nói sẽ nghe lời ta cả đời! Ngươi như thế nào có thể nói mà không giữ lời như vậy?! Ngươi như thế nào có thể tự cho là đúng định đoạt mọi chuyện thay ta?!”

“Ngươi nói không giữ lời... Nhưng ta làm phu tử cũng sẽ không đối với ngươi như vậy, chúng ta đi đâu đó, cho dù chết cũng chết cùng một chỗ, ta muốn nói cho ngươi biết, cho dù ngươi chết cũng phải chờ ta!”

“Không nghe lời của ta, ta phải phạt ngươi chép sách... Ngươi dám can đảm gạt ta, ta muốn dùng thước bảng đánh ngươi...”

Giọng của nàng ngày càng khàn khàn, trong lời nói càng ngày càng nghẹn ngào, một câu lại một câu, hận ý càng ngày càng giảm, bi thương lại càng ngày càng đậm.

Bỗng dưng, một chốc Thương Thanh Đại đi ra cửa cung kia, nàng dừng cước bộ, lệ rơi đầy mặt, nàng cọ cọ lên hai má lạnh lẽo của Đỗ Nhược, bi ai hỏi: “A Nhược, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta có thể không phạt ngươi, cũng không đánh ngươi, chúng ta giống như trước đây, được không?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới, đừng sợ, đây chưa phải là kết cục cuối cùng ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.