Sư Thuyết

Chương 3: Chương 3




(Tự bơi từ chương này, có lẽ đợi edit hoàn rồi sẽ tự thẩm lại, điều chỉnh cho mượt sau.)

“Hu -- tiểu thư, chúng ta đã đến Hành Y Đường.” A Mãn ghìm ngựa ngừng lại, quay đầu nói.

Thương Thanh Đại ngồi dậy đem màn xe vén lên, “Tiểu nha đầu, đến nhà rồi.”

“Cám ơn ngươi.” Đỗ Nhược ôm hòm thuốc bước xuống xe ngựa, xoay người cung kính cúi đầu một cái với Thương Thanh Đại, chợt nhớ trên người còn đang mặc bạch cừu của người ta, vội cởi bạch cừu nhưng nhìn lại thì đã thấy màn xe bị Thương Thanh Đại thả xuống.

“A Mãn, quay về Linh Xu Viện.”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như không muốn cùng Đỗ Nhược nói thêm câu nào nữa.

Đỗ Nhược có chút thất thần ngơ ngác nhìn xe ngựa chạy đi, dần dần biến mất bên trong tuyết đêm.

Bông tuyết lạnh lẽo rơi trên tóc, Đỗ Nhược đưa tay phủi đi, đầu ngón tay lại có chút lạnh buốt.

“Nhược nhi”, Mạc Thị bưng một chén nước gừng đi tới, đau lòng đưa cho Đỗ Nhược, nhìn thấy trên người nữ nhi có thêm một lớp bạch cừu, không khỏi kinh ngạc hỏi, “Đó là của người vừa đưa ngươi trở về sao?”

Đỗ Nhược thành thật đáp: “Là Đại tiểu thư Thương Thanh Đại của Linh Xu Viện.”

“Là nàng!” Mạc Thị trăm triệu lần không nghĩ tới Đại tiểu thư của Linh Xu Viện lại xuất hiện giữa đêm ở nam thành này, trong lòng không khỏi nổi lên một trận khiếp đảm khó hiểu.

Đỗ Nhược hít hít mũi, cúi đầu uống một ngụm nhỏ nước gừng, nhàn nhạt cười nói: “Nương, ta sẽ đem xiêm y này giặt sạch, tự ta sẽ đem trả lại cho Thương tiểu thư.”

“Phải chuẩn bị chút đồ tạ lễ, nương sẽ chuẩn bị cho ngươi.” Mạc Thị nghĩ nghĩ, Linh Xu Viện là điện phủ cao nhất mà danh y khắp thiên hạ hướng tới, há có thể một câu cảm tạ là xong?

Đỗ Nhược gật gật đầu, cho là dược hiệu phát huy, trên mặt lờ mờ có chút huyết sắc, nàng liếc mắt thấy còn một hàng dài dân chúng, khẽ thở dài: “Nam thành nếu có nhiều đại phu thì tốt biết mấy.”

Mạc Thị yêu thương sờ đầu Đỗ Nhược, dịu dàng nở nụ cười, “Sẽ có, Nhược nhi, nhất định sẽ có.”

Đỗ Nhược quay đầu nhìn mẫu thân, cảm thấy mâu quang ấm áp của người sáng ngời, khóe miệng không tự chủ gợi lên nụ cười đạm nhạt, “Ta tin tưởng nương.”

“Nương tử, có phải Nhược nhi đã trở lại?” Giọng Đỗ Như Phong lo lắng từ nội đường bên trong Hành Y vang lên.

Mạc Thị cùng Đỗ Nhược ngầm hiểu ý nhau cười, “Chắc là phụ thân cần ngươi hỗ trợ, Nhược nhi, đi, chúng ta vào đi thôi.” Nói xong, Mạc Thị tiếp nhận hòm thuốc và chén thuốc trên tay Đỗ Nhược, cùng Đỗ Nhược đi vào Hành Y Đường.

Gió tuyết dần dần nhỏ lại, tiếng vó ngựa ngoài đường cũng trở nên rõ ràng hơn.

Giữa đêm tuyết, hơn mười xe ngựa có ánh sáng mờ nhạt ở xa xa, một cỗ nồng đậm vị thuốc đông y theo gió bay tới.

“Cờ hiệu kia... Hình như là... Linh Xu Viện!”

Người dẫn đầu cầu chẩn bệnh có nhãn lực tốt, thấy rõ người tới rốt cuộc là ai, không khỏi vừa mừng vừa sợ, cười to nói: “Người ở Linh Xu Viện đến, mọi người sẽ không sợ bị đông lạnh trong gió tuyết nữa rồi!”

“Hu --”

Xe ngựa đến mặt tiền Hành Y Đường thì ngừng lại, đệ tử Linh Xu Viện mặc áo bông thủy lam từ trên xe ngựa nhảy xuống, bắt tay vào dựng lều trước Hành Y Đường.

“Đỗ đại phu, bên ngoài có rất nhiều người từ Linh Xu Viện đến!”

“Linh Xu Viện?!” Đỗ Như Phong kinh ngạc, vội vàng đứng dậy cùng thê nhi (vợ con) đi ra Hành Y Đường.

Không bao lâu, đệ tử Linh Xu Viện đã dựng lều xong, đệ tử dẫn đầu trông có vẻ nhỏ gầy cười nói với nhóm người bệnh: “Làm cho các vị hương thân đợi lâu, chịu đông lạnh, hôm nay Linh Xu Viện đến nam thành trị bệnh từ thiện, thỉnh các vị hướng bên này vào liều chẩn bệnh.”

“Bồ Tát sống! Thật sự là Bồ Tát sống a!”

“Thương viện chủ thật sự là lương y nhân ái.”

“Không ai bị đông lạnh nữa!”

Đỗ Như Phong nhìn thấy nhóm người bên ngoài dáng vẻ vui mừng, mệt nhọc một ngày, yên lặng xoa xoa thắt lưng, lại phát hiện thê tử Mạc Thị đã sớm hơn hắn một bước, giúp hắn xoa xoa thắt lưng.

“Ta không sao.” Đỗ Như Phong cười nói.

Mạc Thị hiểu ý nói: “Có thể sớm đi nghỉ ngơi, tự nhiên là chuyện tốt.”

Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn thấy đệ tử Linh Xu Viện hình ảnh bận rộn nhiều việc, trong đầu hiện lên gương mặt Thương Thanh Đại tối nay, trái tim lại bắt đầu đập nhanh, nàng bối rối lắc lắc đầu, không dám nghĩ loạn thêm nữa.

“Giá! Giá!” Giữa tuyết đêm, một con hắc mã đạp tuyết phi đến, trên ngựa là một cô gái có giọng như chuông bạc, thanh thúy dễ nghe.

Đỗ Nhược bừng tỉnh nhìn đến, hắc mã dần dần phi đến gần -- đồng dạng là đệ tử Linh Xu Viện mặc áo bông thủy lam ghìm cương ngựa, nhảy xuống, nhếch miệng cười với Đỗ Nhược, nụ cười dường như có chút quen thuộc.

“Tiểu Nhược, còn nhớ ta không?”

“Ngươi... Ngươi là...”

“Tiểu Thủy Tô, vài năm không gặp, ngươi vậy mà trổ mã thành một tiểu mỹ nhân rồi.” Mạc Thị nói khi nhận ra tiểu cô nương này, không phải ai khác, nàng chính là nữ nhi của Trần Trung - sư huynh của Đỗ Như Phong, Trần Thủy Tô.

Đỗ Như Phong nghe tên này, như nhớ ra một người, liếc mắt đánh giá lại một lần nữa, nhìn thấy trên xiêm y là huy hiệu Linh Xu Viện, không khỏi tán thưởng nói: “Không ngờ ngươi lớn lên thật đẹp, còn có tiến bộ đến mức có thể vào Linh Xu Viện học y, xem ra sư huynh dạy ngươi không ít.”

“Ngươi coi, sư thúc và sư thẩm đều nhận ra ta, tiểu Nhược ngốc, vậy mà không nhận ra ta! Bản lãnh nhớ dược liệu của ngươi đâu rồi?” Trần Thủy Tô le lưỡi không hờn giận hướng Đỗ Nhược, cười mỉm với Đỗ Như Phong và Mạc Thị, cung kính cúi đầu, “Bái kiến sư thúc, sư thẩm!”

“Không cần khách khí, đến đến đến, mau vào trong nói chuyện.” Mạc Thị vội vàng tiến lên đỡ tay nàng, nghênh đón nàng tiến vào.

Trần Thủy Tô khoát tay, nói: “Không được, ta hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, các ngươi coi, đồng môn của ta đều bận rộn, ta sao có thể nhàn hạ đi cửa sau?”

Đỗ Nhược lẳng lặng nhìn nàng, trong đầu hiện ra năm đó hai người sóng vai ngồi trong phòng, cùng nghe sư bá cùng phụ thân truyền thụ dược liệu, y lý, không nghĩ tới trải qua năm tháng, lúc này tiểu Thủy Tô đã là đệ tử Linh Xu Viện.

Không hiểu sao trong lòng lén lút dâng lên một tia hâm mộ.

Trần Thủy Tô xấu xa nhìn nàng một cái, cười hì hì cố ý chỉ chỉ huy hiệu trên người, “tiểu Nhược ngốc, có chút hâm mộ ta sao?”

Đỗ Nhược bị nói trúng tâm sự, không nói được lời nào nhìn Trần Thủy Tô.

Trần Thủy Tô không hờn giận, nhíu nhíu mày, “Không đùa nữa, ngươi vẫn giống lúc nhỏ thực tẻ nhạt!” Nói xong, nàng cầm tay Đỗ Nhược, trầm giọng nói, “Về sau ngươi cùng trường với ta, không biết có thể bị ngươi làm buồn chết không?”

“Cùng trường?” Đỗ Nhược kinh ngạc.

Đỗ Như Phong và Mạc Thị cùng nhìn thoáng qua nhau, “Tiểu Thủy Tô, đây là ý gì?”

Trần Thủy Tô từ trong ngực lấy ra một thẻ bài nhỏ thanh sắc, đưa tới lòng bàn tay Đỗ Nhược, cười nói: “Hàng năm Linh Xu Viện chúng ta chỉ chiêu mộ mười người, năm nay vốn đã đủ, nhưng hôm nay Thương phu tử trở về Linh Xu Viện, liền xin viện chủ mở thêm một danh ngạch, cho nên, Thương phu tử lệnh ta đem cái này đến, ba ngày sau, ta chờ ngươi ở Linh Xu Viện.”

Đỗ Nhược tiếp nhận thẻ bài thanh sắc, trên mặt thẻ viết ba chữ -- chuẩn nhập học.

“Tiểu Nhược ngốc, nhiều người cầu còn không có được cơ hội này đấy! Tuy rằng viện chủ muốn khắt khe khảo nghiệm ngươi, nhưng ta tin vào y thuật của ngươi, vượt qua khảo nghiệm không khó, trừ phi mấy năm nay ngươi lười biếng.” Trần Thủy Tô hâm mộ nói, có chút nghi hoặc nhìn Đỗ Nhược, đột nhiên sáp đến nàng, nhỏ giọng nói, “Hôm nay Thương phu tử khen ngươi, phải biết rằng, ở Linh Xu Viện, muốn được Thương phu tử khen là phi thường không dễ dàng!”

“Thương phu tử?” Đỗ Nhược nghĩ đến người kia là ai, nhưng nàng vẫn muốn xác định lại một lần nữa.

Trần Thủy Tô chỉ chỉ huy hiệu trên bạch cừu, “Ừ! Đêm nay người đi chẩn bệnh với ngươi chính là Thương tiểu thư a!”

Đỗ Nhược cả kinh trừng mắt, đáy lòng không hiểu sao cảm thấy có chút vui sướng, bỗng dưng hiểu ra Thương Thanh Đại khi đó đã nói “Còn nhiều thời gian” rốt cuộc là có ý tứ gì?

Đỗ Như Phong lại giật mình, “Tối nay ngươi cùng Thương tiểu thư đi chẩn bệnh?”

Đỗ Nhược gật gật đầu, đáp: “Trên trường gặp Thương tiểu thư, nàng dùng xe ngựa đưa ta đi khám và chữa bệnh cho vị lão nhân gia kia, nàng thấy sắc mặt ta không tốt, cho rằng ta bị đông lạnh đến hỏng, vội đem bạch cừu cho ta chống lạnh...”

Này thật sự là chuyện tốt trời ban!

Có thể vào Linh Xu Viện học y, là giấc mộng của rất nhiều người học y ao ước tha thiết. Hôm nay bởi vì tuyết đêm mà gặp được Thương tiểu thư ra ngoài chẩn bệnh, còn đặc biệt có cơ hội khảo nhập Linh Xu Viện, với Đỗ Như Phong mà nói, như thế nào cũng không để Đỗ Nhược bỏ qua cơ hội này.

“Nhược nhi, đã vậy thì ngươi hãy ở lại hậu viện chăm chỉ đọc thêm sách, cần phải cố gắng nắm chắc cơ hội này.”

Mạc Thị cũng kích động liên tục gật đầu, “Không tồi, có nương giúp đỡ đại ca ngươi, ngươi có thể yên tâm, cha ngươi, hắn cũng có thể tự đối phó được.”

Đỗ Nhược nhìn đôi mắt cha mẹ chớp động tràn đầy kỳ vọng, há có thể nói không? Vì thế nàng trịnh trọng gật đầu, “Con sẽ cố gắng thử sức một lần.”

Mắt Trần Thủy Tô sáng rực nhìn Đỗ Nhược, “Cái gì mà thử một lần? Hẳn là nhất định đậu vào Linh Xu Viện!”

Đỗ Nhược không dám nắm chắc mười phần, nàng lắc đầu nói: “Ta chỉ sợ y thuật chưa tinh thông, không vượt qua cuộc thi được.”

“Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?” Trần Thủy Tô vỗ ngực, “Ta chính là giành được danh hiệu đệ tam nhập học Linh Xu Viện, từ trước đến nay ngươi dụng tâm hơn so với ta, như thế nào lại sợ không qua nổi khảo thí chứ?” Nói xong, nàng ra bên ngoài nhìn thoáng qua nhóm đồng môn bận rộn, tròng mắt vừa chuyển, quyết định, “Ta lười biếng một chút! Đi, chúng ta đi hậu viện đi, chỉ điểm ngươi một chút.”

“Được, tiểu Thủy Tô, vất vả ngươi.” Đỗ Như Phong gật đầu cười.

Trần Thủy Tô quay đầu lại nhìn về phía Mạc Thị cười, “Sư thẩm, mấy năm nay ta cũng có chút nhớ dược người nấu, nhất là băng thiên tuyết địa, có thể hay không...”

Mạc Thị cười nói: “Như thế nào không thể đây? Ta đi nấu ngay, trời giá rét lạnh lẽo thế này, đúng là nên uống một chén trừ hàn.” Nói xong, mỉm cười đi vào hậu viện.

Trần Thủy Tô vui mừng khoác tay Đỗ Nhược, “Nể tình chén dược của sư thẩm, đi! Tối nay Trần Thủy Tô ta sẽ liều mình bồi tiểu Nhược ngốc ngươi!”

“Có điều... Bên ngoài còn có người bệnh...” Đỗ Nhược chần chờ nhìn nhìn người bệnh bên ngoài Hành Y Đường.

“Lúc này còn muốn chẩn bệnh cái gì?”

“Thân là người hành y, trước tiên phải...”

“Ngươi cẩn thận kẻo đắc tội Linh Xu Viện chúng ta, cả đời ngươi cũng không làm đại phu được!”

“...”

“Dọa ngươi thôi, nhìn sắc mặt ngươi biến sắc kìa, ha ha, không khác gì năm đó!”

“Thủy Tô...”

“Cái gì cũng đừng nói nữa, bên ngoài có đồng môn của ta ra tay, sẽ không có việc gì đâu, ngươi nếu không qua được cuộc thi vào Linh Xu Viện, không chỉ một mình ta thất vọng, còn có --” Trần Thủy Tô nhìn thoáng qua Đỗ Như Phong, “Sư thúc và sư thẩm.”

Đỗ Nhược quay đầu lại bình tĩnh nhìn ánh mắt tha thiết của phụ thân, trong đầu lại hiện lên gương mặt Thương Thanh Đại, thầm nghĩ: “Nàng... Có lẽ cũng sẽ thất vọng...”

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thêm một đoạn văn ~~~ thả ra tình tiết bạn tốt cùng trường tiến vào ~PS: Thủy Tô, cũng là tên một vị thuốc Đông y.

Đôi lời: hổng biết mấy tiền bối editor khi mới bắt đầu edit có bị ghiền edit giống mình không?:< Chứ mình đi làm về nhà mệt nhưng nếu không mở máy lên edit một đoạn thì sẽ thấy ngứa tay. Mai cuối tuần, mình sẽ tăng tốc edit nhiều hơn để mọi người sớm được ăn đường uống mật của Thanh Đại và Nhược nhi.:“>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.