Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 66: Chương 66: Tôi không phải đồ Vô dụng!




“Muộn thế này rồi mà chú tư vẫn chưa quay về, điện thoại cũng tắt máy“.

Người nhà họ Liễu vẫn tụ tập ở nhà Liễu Hồng Thanh chờ tin tốt từ Liễu Phong.

Nhưng Liễu Phong đã ra ngoài cả ngày mà chưa về, đúng là kì lạ.

“Liễu Phong nhà chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, Vu Tiểu Tuệ đi tới đi lui trong phòng khác, thể hiện rõ sự lo lắng, bà ta nói: “Liễu Phong đã gặp Nhạc Huy rồi, lúc đó là buổi sáng, không lẽ bọn họ cần nói chuyện này đến hết cả ngày?”

Mọi người nghe vậy, cũng thấy lo thay cho Liễu Phong.

“Không sao đâu...”, bác hai Liễu Thừa Giang nói: “Chú tư là bố của Liễu Nhược Hà, cũng từng là bố vợ của Nhạc Huy. Tôi nghĩ cậu ta không dám làm gì chú ấy đâu“.

Vu Tiểu Tuệ nôn nóng giậm chân thình thịch:

“Có chuyện gì mà tên Nhạc Huy đó không làm được, cậu ta dám động tay động chân với cả tôi, nói gì đến tên ngốc Liễu Phong đó“.

“Mọi người đều thấy, ở hôn lễ hôm qua, cậu ta trơ mắt cho người đánh tàn phế cánh tay của Lý Hạo Dương“.

Lúc này, Liễu Hồng Thanh mới lên tiếng, tỏ ra trầm tĩnh hơn mấy người khác:

“Tôi thấy không cần vội vàng, thay đổi góc nhìn một chút sẽ thấy, có lẽ A Phong đang làm khách ở nhà Nhạc Huy nên muộn thế này vẫn chưa về”.

“Mọi người nghĩ lại xem, ở hôn lễ hôm qua chúng ta cũng...”

Nói đến đây, ông ta ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng:

“Chỉ có Vu Tiểu Tuệ và A Phong là không bị bắt quỳ, tức là Nhạc Huy dù ác thế nào, cũng không làm hại A Phong đâu. Chúng ta cứ chờ xem, lát nữa nó sẽ trở về“.

Mọi người đang lo lắng cho Liễu Phong thì tiếng chuông cửa vang lên.

“Về rồi, về rồi! Chú tư về rồi!“.

Liễu Thừa Phong xúc động kêu lên, vội chạy ra mở cửa.

Đúng là Liễu Phong trở về. Hôm nay tạm biệt Nhạc Huy xong, Nhạc Huy cử một vị lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Huy Hành đến bàn bạc với Liễu Phong một số vấn đề liên quan đến việc thành lập công ty mới, ước chừng Liễu Phong sẽ vào một công ty lớn ở thủ đô bồi dưỡng một tháng.

Ở phương diện làm ăn, quả thật Liễu Phong không có tài cán gì. Mà Nhạc Huy cho ông ta đi bồi dưỡng ở công ty lớn kia, chính là chỗ đào tạo nhân tài của nhà họ Nhạc, nhưng anh sẽ không để ông ta biết điều này.

Liễu Phong và vị lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Huy Hành bàn bạc mất cả ngày, ông ta cảm giác như mình được tái sinh. Liễu Phong bây giờ thay đổi tư tưởng hoàn toàn, còn có lý tưởng và hoài bão. Ông ta muốn trở thành một nhà kinh doanh lớn, lập nhiều thành tích xuất sắc, không lãng phí cuộc đời mình nữa.

Càng không để những người khác xem thường mình, dí mình xuống gót giày. Ngược lại, ông ta muốn ai cũng phải kính nể, phải trở thành người có năng lực bảo vệ Liễu Nhược Hà như Nhạc Huy nói.

Về đến nhà, ai cũng nhìn ông ta với ánh mắt mong chờ. Hai tay Liễu Hồng Thanh run rẩy, vội vàng nói:

“A Phong, sao rồi?”

Liễu Phong lúng túng, thở dài nói:

“Xin lỗi, con không khuyên bảo được Nhạc Huy. Cậu ta nói, người nhà họ Liễu và Liễu Nhược Hà làm tổn thương cậu ta quá sâu sắc, nên chỉ có thể làm bạn với Liễu Nhược Hà, chứ sẽ không tái hôn với con bé“.

“Cậu ta còn nói... nhà họ Liễu chúng ta là quỷ hút máu, là bầy sói đói, cậu ta sẽ không ngu ngốc dính líu đến chúng ta nữa“.

Dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người đến thay đổi, có tức giận, có mất mát, có không cam chịu, có hối hận.

Nhưng phần lớn đều là tức giận. Nhạc Huy nói thế, tức là chê bai nhà họ Liễu bọn họ không đáng một xu.

“Rầm!”, Liễu Hồng Thanh đập mạnh vào xe lăn, nổi giận chỉ Liễu Phong quát:

“Bảo mày làm chút chuyện mà cũng không xong, thứ vô dụng!”

“Đó là con rể mày, mà rõ ràng nó có cảm tình với Liễu Nhược Hà. Nếu biết sớm tao đã chẳng cử loại vô dụng nhà mày đi, cử Vu Tiểu Tuệ còn tốt hơn mày!”

Vu Tiểu Tuệ cũng đứng một bên oán trách, khóc sướt mướt trách Liễu Phong.

Mấy người còn lại cũng khinh bỉ ông ta, chửi ông ta vô dụng, chẳng được việc gì.

Từ trước tới giờ Liễu Phong không dám phản bác lại bọn họ, không dám nổi giận với bọn họ, nhưng lúc này quả thực có một ngọn lửa đang trào dâng trong lòng ông ta. Ông ta thấy lời Nhạc Huy nói hôm nay không hề sai, đúng là trong mắt nhà họ Liễu chỉ có lợi ích, không có tình cảm. Bọn họ chưa từng coi trọng ông ta.

“Bố, sao bố lại trách con!”, Liễu Phong cố nén lửa giận: “Cậu ta đã nói do chúng ta làm tổn thương cậu ta sâu sắc, trước kia nhà họ Liễu đối xử với cậu ta thế nào chẳng lẽ không ai nắm rõ à?”

“Đừng nói mỗi cậu ta, chứ đổi lại là trăm ngàn người khác, họ cũng chẳng đồng ý quay về nhà họ Liễu chúng ta đâu!”

Lời Liễu Phong khiến tất cả mọi người nổi giận.

“Chú tư, chú sao đấy! Sao lại hướng mũi dùi về phía mọi người!”

“Chuyện làm không xong, không biết xấu hổ còn đi chỉ trích chúng tôi, chú ở nhà họ Liễu không làm được trò trống gì, nhờ đi làm chút chuyện cũng không ra đâu vào đâu!”

“Khốn kiếp! Đồ vô dụng!”

Mặt Liễu Hồng Thanh nhìn Liễu Phong cũng đầy thất vọng, không muốn nhìn lâu.

Liễu Phong thấy vậy, trong lòng ông ta nguội lạnh, nhưng ngọn lửa kia thì sắp không khống chế nổi nữa.

“Liễu Phong! Ông có biết chúng ta bỏ lỡ điều gì không? Nhạc Huy là chủ tịch của tập đoàn Huy Hành đấy! Giờ giao chút việc ông cũng làm không xong, đồ vô dụng, bà đây đúng là mù mắt mới gả cho ông!”

Lúc này, Vu Tiểu Tuệ cũng không bỏ qua cho Liễu Phong mà lên tiếng chửi mắng.

“Chát!”

Bà ta thêm dầu thêm mỡ, khiến Liễu Phong hoàn toàn nổi giận. Ông ta không nhịn nổi giáng một cái tát vào mặt Vu Tiểu Tuệ, khiến bà ta ngã ngay xuống đất.

Cái tát này khiến mọi người kinh hãi tại chỗ.

Bọn họ nhìn Liễu Phong với vẻ mặt khó tin, ai cũng biết Liễu Phong sợ vợ, không dám to tiếng với vợ. Vậy mà hôm nay ông ta không chỉ phản bác lại Liễu Hồng Thanh, mà còn ra tay với cả Vu Tiểu Tuệ, có phải ông ta uống nhầm thuốc không?

Hay người vừa quay về này là Liễu Phong giả?

“Liễu Phong, ông... Ông dám đánh tôi! Ly hôn, tôi muốn ly hôn với ông!”

Vu Tiểu Tuệ la lối om sòm như một mụ đàn bà đanh đá.

Cặp mắt Liễu Phong đỏ ngầu, xông tới túm lấy cổ áo Vu Tiểu Tuệ, dữ tợn hét lên:

“Ly hôn chứ gì? Được, ông đây đồng ý!”

“Ngày mai ly hôn luôn, thứ đàn bà thối tha. Ngày nào cũng như con mụ đanh đá. Liễu Phong này cưới bà làm vợ đúng là xui xẻo tám đời! Bà làm mẹ mà dám đánh cược cả con gái, ông đây nhịn lâu lắm rồi!”

“Vu Tiểu Tuệ, thứ đàn bà chua ngoa!”

Liễu Phong bùng nổ, dọa cho Vu Tiểu Tuệ sợ đến một câu cũng không dám nói, sững sờ tại chỗ, cả người run lẩy bẩy nhìn chồng. Đột nhiên bà ta cảm nhận được Liễu Phong thay đổi rồi, không còn là Liễu Phong một dạ hai vâng như trước nữa, không còn là người mặc kệ cho người khác làm khó nữa.

Liễu Phong khiến Liễu Hồng Thanh bọn họ sợ hãi, không ai dám đứng ra khuyên giải.

“Còn mấy người nữa!”

Mắng Vu Tiểu Tuệ xong, Liễu Phong chỉ vào nhóm Liễu Hồng Thanh, Liễu Thừa Phong, nghiêm túc nói:

“Mấy người có coi Nhạc Huy là người không? Ngày trước cậu ta đối xử với mấy người tốt như thế, việc nặng việc nhọc gì cũng làm hết! Mấy người có hiểu cậu ta không? Nếu cậu ta không phải chủ tịch tập đoàn Huy Hành, thì mấy người có đi đút lót cậu ta không? Mấy người đều vì tiền, vì tiền mà thôi!”

“Trong mắt mấy người, trừ tiền ra thì còn cái gì khác không?”

Hôm nay Liễu Phong bùng nổ hoàn toàn, lời của Nhạc Huy đã thức tỉnh ông ta.

“Sao hôm nay Liễu Phong tôi lại hỗn láo thế này ư, còn không phải do mấy người chèn ép tôi sao, không phải do ông già kia yêu thương người khác nhưng lại không coi tôi ra gì sao?”

“Nói cho mấy người biết, tôi không phải đồ vô dụng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.