Sủng Hồ Thành Phi

Chương 7: Chương 7: Đậu hũ của bổn vương cũng dám ăn?




Người kia tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Dung mạo anh tuấn kết hợp với một thân trường bào gấm vóc màu trắng cũng coi như phong lưu phóng khoáng.

Chẳng qua cái tiếng gào đầy kiêu ngạo vừa rồi của hắn lại khiến cho Đồng Linh Linh - một người (hồ ly) không có đủ sức miễn dịch với cái đẹp - không dậy nổi hứng thú.

Nam nhân kia nổi giận đùng đùng, vừa thấy Dạ Bắc Minh liền âm tàn nheo mắt lại.

Tay phải hắn khẽ lật, từ lòng bàn tay rút ra một thanh bảo kiếm, giọng đầy căm hận, nói: “ Dạ Bắc Minh, ngươi thật to gan, dám giết chết Hân nhi, cũng thật không đem Trịnh gia đặt vào trong mắt! “

Nghe xong lời này, Đồng Linh Linh lập tức nghĩ tới tiểu thiếp Đinh vừa mới chết xong kia.

Nàng luôn thích xem náo nhiệt, không sợ chuyện lớn, cho nên xấu xa nhìn về phía Dạ Bắc Minh: Ha ha, cho ngươi lạnh khốc này, bây giờ nhà người ta tìm tới cửa rồi kìa a!

Tên này trông cũng không phải loại lương thiện gì, để xem ngươi giải quyết thế nào.

Dạ Bắc Minh đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn người vừa mới tới, không nhanh không chậm hỏi: “ Trịnh Kiều, tên nào cho ngươi lá gan tùy tiện xông vào Minh vương phủ vậy? “

“ Phì! Cái gì mà Minh vương phủ!? Ngươi bớt cùng bổn thiếu gia sĩ diện đi! Dạ Bắc Minh, Trịnh gia ta là một trong tứ đại gia tộc, được đương kim bệ hạ ban cho ba phần tình mọn, sao ngươi dám vì một con hồ ly mà giết Tam tiểu thư dòng chính Trịnh gia ta!? Hôm nay nếu không cho Trịnh gia một cái công đạo, bổn thiếu gia liền san bằng cái Minh vương phủ rắm chó của ngươi! “

Phỉ nhổ một tiếng, nam nhân rất nhanh hướng sang hai bên trái phải, nghiêm nghị ra lệnh: “ Triệu hoán võ phách! “

Từng đạo ánh sáng nhạt hiện lên, bọn gia đinh nhao nhao rút vũ khí của mình từ trong lòng bàn tay ra. Có đao, có búa, có kiếm, có chùy, hoàn toàn là thế trận “San bằng Minh vương phủ“.

Tuy vậy, Dạ Bắc Minh lại vững như Thái Sơn, khuôn mặt anh tuấn ngoại trừ vẻ lạnh lùng thì không còn biểu hiện gì khác.

Đồng Linh Linh cũng không thấy hắn triệu hồi Kinh Thiên cung, còn tưởng là hắn đã thỏa hiệp thì bỗng nhiên hắn bình tĩnh nói: “ Địch Lãnh, giết! “

Nói xong, hắn như không có việc gì ôm lấy Đồng Linh Linh quay vào Vô Tình điện.

Cửa điện vừa đóng lại, Đồng Linh Linh liền nghe được một hồi hô đánh chém giết, đinh đinh đang đang, va chạm liên hồi.

Nàng trộm liếc qua thủy tinh(?), đám dong binh mà Dạ Bắc Minh mang theo lúc đi săn thú rừng không biết từ đâu xông ra, bên ngoài huyết văng khắp nơi, thoạt nhìn tương đối đáng sợ.

Đồng Linh Linh biết rõ Dạ Bắc Minh tàn nhẫn phải là hạng nhất, nhìn tình hình này đi, nàng sao có thể bình tĩnh như trước.

Thiếu gia Trịnh gia đến trả thù, Dạ Bắc Minh trực tiếp bắt rùa trong hũ, cái này có khác nào tuyên chiến với Trịnh gia?

Hoàng tộc tuyệt đối không có khả năng vì hắn mà trở mặt với Trịnh gia, hắn sao lại không kiêng nể gì vậy?

Đồng Linh Linh lại nhìn sang Dạ Bắc Minh, tiếng chém giết bên ngoài nghe thật cực kỳ kinh hãi, hắn lại ngồi trên giường La Hán(?) thưởng trà, phảng phất như tất cả không hề liên quan đến hắn, thật sự tuyệt đối bình tĩnh a.

Nàng vốn cho rằng trận đánh sẽ phải kéo dài thật lâu, dù sao cũng là kéo cả bè cả lũ đến, nhưng ai ngờ mới tầm độ hơn ba phút, bên ngoài đã yên tĩnh lạ thường.

Sao lại im quá vậy?

Nhảy khỏi giường La Hán, thân thể nhỏ bé của Đồng Linh Linh mò ra đến cửa điện, từ khe hở mà nhìn ra bên ngoài.

Thấy cảnh trước mắt, nàng lại nhịn không được hít sâu một hơi: Bà mẹ nó, chết, chết hết rồi hả!?

Trời ạ, đây là ba, bốn trăm người a! Dong binh của Minh vương phủ cũng quá trâu bò đi!?

Chặc chặc, cái này gọi là “dưới tay tướng mạnh không có binh hèn“. Minh vương mạnh mẽ, thủ hạ là dong binh cũng mạnh đến không hợp thói đời. Trịnh gia căn bản không thể thắng nổi.

Quả nhiên có thực lực thì làm gì cũng được!

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, rõ ràng là một nữ nhân.

Nghĩ đến ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng của đám tiểu thiếp, Đồng Linh Linh thoáng run rẩy một chốc, tranh thủ thời gian chạy đến giường, nhảy vào trong ngực Dạ Bắc Minh.

Nếu so sánh, tên khốc Vương gia này vẫn an toàn hơn.

Rất nhanh, tiếng cốc cốc vang lên. Đồng Linh Linh lập tức dựng thẳng cái tai nhỏ đầy lông, thanh âm nhu hòa dễ nghe của nữ tử trẻ tuổi rơi vào tai nàng.

“ Minh ca ca, là Sương nhi. “

Dạ Bắc Minh không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng đáp: “ Vào đi! “

Đồng Linh Linh nhướng mày, Minh ca ca?

Có thể đi vào Vô Tình điện, lại còn được gọi tên thân mật như vậy, hơn nữa Dạ Bắc Minh không thể phát tác. Người này thân phận không tầm thường a.

Cửa điện bị người bên ngoài đẩy ra, Đồng Linh Linh miễn cưỡng dán người vào cái giường La Hán, nhưng thực tế đôi mắt như hắc ngọc đã sớm mở to, tò mò nhìn chằm chằm vào cửa.

Một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi đi vào. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc một thân váy gấm xanh nhạt thêu vân mây, lớn lên vô cùng xinh đẹp.

Nhất là đôi mắt kia, long lanh ngập nước như có thể chảy ra bất cứ lúc nào. Cả người thoạt nhìn trông như búp bê.

Hai tay nàng mang theo một hộp cơm sáu tầng cỡ lớn, khá chật vật, cao cũng gần bằng nửa người nàng.

Đồ bên trong có vẻ rất nặng, bởi nhìn kỹ có thể thấy trên trán nàng có một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mang theo vài tia đỏ ửng, thập phần mê người.

Trí nhớ của Đồng Linh Linh không tồi, nàng có thể xác định, cô nương này không nằm trong đám tiểu thiếp kia.

Nàng ta rốt cuộc là ai? Cùng Dạ Bắc Minh có quan hệ gì? Còn có... A, thơm quá, bên trong là cái gì mà ngon vậy a?

Đồng Linh Linh đã đói đến mức ngực trước dán vào lưng sau, vậy nên lực chú ý lập tức chuyển sang hộp cơm ngon lành kia.

Chưa đợi Sương nhi đặt hộp cơm xuống, nàng liền dùng đôi mắt mong chờ nhìn vào hộp cơm, rất không có tiền đồ mà chảy nước miếng.

Mỹ thực, mỹ nam, rượu ngon là ba thứ nàng yêu thích nhất. Tuy rơi vào khốn cảnh, cũng chả còn cách nào khác (?).

Sương nhi nhìn thoáng qua Đồng Linh Linh, một bên đặt hộp cơm bày lên trên bàn, một bên cười khẽ hỏi Dạ Bắc Minh: “ Đây là hồ ly tuyết ngân mà Minh ca ca săn được ở trong rừng sao? Nghe nói ca ca vì con hồ ly này mà giết Hân nhi tỷ tỷ. “

Update: 5/5/2020

*Sủng hồ thành phi là em út trong đại gia đình nhà Ninh, và cũng là truyện Ninh dành tâm huyết nhất chỉ sau Hoàng phi cửu thiên tuế (cười). Mong các bạn ủng hộ đứa con tinh thần này của bà Vũ (tác giả) và tui (con edit) nhoa:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.