Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 116: Q.2 - Chương 116: Chương 40.3




Quân Mạc Thiên thấy hắn đáp ứng dễ dàng, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:

"Ngày sau, đem ta cùng với thê tử của mình an táng cùng một chỗ."

Tĩnh Uyên đế, nội viện thâm cung.

Thời điểm lúc Tĩnh Uyên đế biết Quân Mạc Thiên rơi vào tay Tô Mạc Thiên, không khỏi giận giữ.

Lập tức sai người đem Quân Mạc Thiên đến viện giám sát.

Tô Mạc Thiên vốn dĩ nghĩ đến việc lập công được ban thưởng ngược lại lại bị Tĩnh Uyên đế quở trách một trận, trong lòng càng tức giận, đem oán khí toàn bộ trút lên trên người Lăng Vương phủ.

Đương lúc này, Tô Lăng Trạch về tới kinh đô.

Vân Ly rốt cuộc cũng được như ý nguyện theo Tô Lăng Trạch về tới kinh đô, lúc này đối với Hoàng Thành lại ôm tinh thần mới mẻ nồng đậm, mắt to ngọt ngào tò mò nhìn xung quanh.

"Chủ tử, lần đầu tiên ta tới kinh đô, nghe bọn hắn nói kinh đô phồn hoa rất lớn, có rất nhiều thứ mới lạ có phải hay không?" Vân Ly vẫn mang bộ dáng tiểu thu đồng như trước, bộ dạng cực kì thanh tú, giọng nói còn chưa thoát ly tính trẻ con cũng có vẻ trong trẻo, rất động lòng người, dẫn tới ven đường có rất nhiều người nhìn chăm chú.

Tô Lăng trạch thản nhiên nói : "Thứ mới lạ rất nhiều, chưa chắc đã có mạng để chơi."

Vân Ly ngẩn ra, 'a' một tiếng thật dài.

Nàng biết bây giờ chủ tử đang dạy nàng đạo sinh tồn ở kinh đô, nàng sẽ bảo vệ mình thật tốt, tuyệt đối không liên lụy đến chủ tử.

Tô Lăng Trạch đưa Vân Ly đến một chỗ sản nghiệp không người biết của hắn, chuẩn bị tìm một ngày, danh chính ngôn thuận để nàng vào ở trong Lăng Vương phủ.

Trước mắt vẫn trong thời gian chịu tội, Vân Ly gần gũi cùng hắn quá sẽ sinh ra nguy hiểm.

An bài Vân Ly thật tốt, hắn đi thẳng tới ảnh bộ.

Vừa thấy hắn trở về, một hắc y ảnh vệ giáp mặt nghênh đón, mở miệng câu thứ nhất đó là: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện."

Máu mủ trở về. Ngoại ô kinh đô, nắng chiều chiếu rọi.

Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết lúc này đã về tới kinh đô.

Tô Lăng Trạch vì mang theo Vân Ly, không thể chạy đi quá nhanh, vì thế một đường đi chính là đi một chút nghỉ một chút.

Mà Quân Lam Tuyết cùng Khúc Vô Nham chính là một đường ngựa không ngừng vó tiến đến kinh đô lúc này đã tới, nhưng lại cùng Tô Lăng Trạch trước sau đồng thời trở lại kinh đô.

"Tuyết Nhi, ngươi có khỏe không?" Khúc Vô Nham nhìn sắc mặt Quân Lam Tuyết càng thêm tái nhợt, đuôi lông mày nhíu chặt.

"Ta không sao, lập tức đi ngay." Quân Lam Tuyết mỉm cười nói, cũng không muốn hắn lo lắng.

Lúc này, trong rừng cây, một hàng thị vệ phủ thái tử đang đào hầm.

"Thật không hiểu nổi, người này cũng không phải nhân vật nào, sao thái tử còn bảo chúng ta đi an táng ở địa phương tốt như vậy." Một ai oán nói.

"Ngươi biết cái gì, thái tử nói là làm, chuyện đã đáp ứng nhất định phải làm được, ngươi cũng thật là, làm cho tốt, nếu có một ngày được đề bạt lên thái tử, không thể thiếu lợi ích đâu."

Cách đó không xa, nghe thấy lời bọn họ nói, Quân Lam Tuyết cùng Khúc Vô Nham nhìn nhau, người của Tô Mạc Thiên? Bọn họ lén lút ở ngoại ô này làm cái gì?

Quân Lam Tuyết đối với Tô Mạc Thiên từ trước đến nay không có hảo cảm, thấy có thái tử tham dự, chung quy không phải chuyện gì tốt, liền khẽ nói với Khúc Vô Nham: "Đi qua xem xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.