Sủng Phi Đông Bắc Của Bạo Quân

Chương 6: Chương 6: Quân tâm khó dò






Tác giả: Nhất Chích Đại Nhạn.

Editor: wingwy.

==========

Diệp Dương không biết rốt cuộc mình đã trúng độc gì.

Đầu cậu mê man, chỉ muốn ngủ một giấc cho tốt, nhưng cậu chỉ vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe thấy thái y ghé vào tai cậu hô to: "Thị quân, ngài không thể ngủ."

Lời còn chưa dứt, tay cậu đã tê rần, mở mắt nhìn thấy Phong Loan đang hung hăng véo cánh tay cậu, cậu đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại không dám tức giận với Phong Loan, hồi lâu mới lầm rầm nghẹn ra một câu: "...Ngươi như zầy là bạo lực gia đình."

Phong Loan nhướng mày, làm như không nghe hiểu ý của những lời này, chỉ lạnh băng dặn dò: "Không cho ngủ."

Diệp Dương: "..."

Diệp Dương mở mắt lườm, cậu cũng chẳng muốn ngủ, nhưng thực sự không chịu nổi nên mí mắt cứ đánh lộn, mà thái y kia thì hết sức sốt ruột, hơi chút bối rối nhìn Phong Loan một cái, nói: "Hoàng thượng, nơi này..."

Phong Loan đã hiểu nâng cao giọng: "Khang Ninh, cho tất cả mọi người lui xuống."

Diệp Dương bị thương ở sau vai, thái y nếu muốn chẩn bệnh chữa trị, ít nhất cũng phải cởi áo cậu ra, cung yến ở lầu cao, thích khách đã bị thị vệ bắt được, cung nhân tụ ở một bên, quả thực không thuận tiện lắm.

Khang Ninh trước kia còn nhìn Diệp Dương không vừa mắt, nhưng hôm nay Diệp Dương liều mình cứu Phong Loan, vậy cũng giống như ân nhân của y, y gấp gáp đầu ra đầy mồ hôi, không chút do dự quay đầu hô lớn, lệnh những người còn lại tạm lánh đi, lại lệnh cấm quân trông giữ lối cầu thang, lúc này mới vội vội vàng vàng quay lại.

Diệp Dương đau đến rịn đầy mồ hôi, bởi vì độc mà nhịn không được run lẩy bẩy, cậu được Phong Loan kéo vào trong ngực, cởi ra một nửa vạt áo, lộ ra một bên gò vai gầy, cùng với vết thương đáng sợ da thịt lật ra, máu độc nhiễm đen trên vai. Thái y lau đi máu độc cho cậu, lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong tất cả đều là châm bạc dài ngắn sử dụng cho việc châm cứu, Diệp Dương vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy, trong đầu hiện lên một đoạn phim truyền hình kinh điển ngắn, không chút nghĩ ngợi run giọng mở miệng: "...Quý danh của ngài là?"

Thái y đang hết sức chuyên chú hơ nóng châm bạc, Phong Loan trực tiếp thay y đáp: "Hắn họ Dung."

Diệp Dương: "..."

Dung thái y bày ra châm bạc, nói: "Thị quân, có lẽ sẽ đau một chút."

"Tui biết..." Trong đầu Diệp Dương là một mảnh hỗn loạn, tinh thần cũng có chút mơ hồ, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: "Tui giờ có gọi Vạn tuế gia [1] cũng vô ích..."

([1] vạn tuế gia: 万岁爷, cách gọi bày tỏ sự chúc phúc của họ với hoàng đế, cách gọi này bắt đầu từ thời nhà Đường; ý em thụ là giờ có kêu "vạn tuế", "bợ đít" hoàng thượng cũng chả hết đau được.)

Dung thái y: "..."

Phong Loan: "..."

Chốc lát sau, Phong Loan giơ tay lên, hướng sườn mặt Diệp Dương vào lòng ngực hắn, tay áo bào rộng che lại tầm nhìn nơi khóe mắt của cậu, mà hắn thì nhẹ giọng nói với Diệp Dương: "Yên tâm, sẽ không đau."

Phong Loan khó có được ngữ điệu ôn nhu như vậy, Diệp Dương gần như cho là mình nghe lầm, cậu lên dây cót tinh thần, hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía Phong Loan, tìm kiếm dòng chữ liên quan đến độ thiện cảm kia, sau đó cậu liền nhìn thấy ---

[Độ thiện cảm của Phong Loan hiện tại: 32]

Diệp Dương".."

Ngăn dao một lần tăng tới 50 độ thiện cảm?! Cái ni trực tiếp kéo thiện cảm từ con số âm đang trên con đường tử vong của cậu về đó!!

Tinh thần cậu đã tăng thêm một chút, tìm được đường sống trong chỗ chết, nội tâm xúc động đến tột cùng, đang muốn nói chuyện, Dung thái y đã nâng tay bắt đầu châm, một cây châm bạc đâm vào huyệt đạo sau vai cậu.

Diệp Dương đau đến phát ra tiếng kêu sợ hãi: "Đù!"*

(* gốc là 草, dịch qua Hán Việt là thảo.)

Phong Loan: "..."

Diệp Dương: "...Thảo trưởng oanh phi nhị nguyệt thiên." [2]

Cậu dừng lại một chút rồi ngẩng đầu, thấy ở bên ngoài lầu cao, có ánh trăng khuyết treo trên cao của đêm Thất tịch.

Diệp Dương: "Thiên...thiên phiên địa phúc [3]...Phụ tương thương hại...Hại...hại tưởng tránh trích [4]..."

Cậu nhìn thấy sắc mặt Phong Loan càng ngày càng u ám, nghĩ một chút về độ thiện cảm chỉ còn 32 của bản thân cùng tốc độ tụt thiện cảm của Phong Loan, cậu chẳng dám nói nữa, miễn cưỡng thành thật nhắm hai mắt lại, trực tiếp dúi đầu vào trong lòng Phong Loan.

Trên người Phong Loan luôn có mùi hương lạnh lùng phảng phất như có như không, có lẽ còn có chút tác dụng an thần tĩnh khí, Diệp Dương lại bình tĩnh hơn một ít, rầu rĩ chịu đựng nỗi đau đớn bị châm đâm sau vai, cuối cùng một hồi lâu sau, thái y chữa bệnh mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hoàng thượng, không sao nữa rồi."

Diệp Dương vội vã giãy giụa kéo vải lên vai mình, Phong Loan cũng duỗi tay thay cậu sửa sang lại y phục xong, sau đó hắn ôm ngang cậu lên.

Diệp Dương lại càng hoảng sợ, cậu chẳng bao giờ bị người khác ôm qua cái tư thế này, mà thân thể Vân Dương lại gầy yếu nữa, cùng là đàn ông, Phong Loan lại giống như ôm rất nhẹ nhàng, cậu không khỏi có chút ngượng ngùng, vội vã mở miệng nói: "Hoàng thượng, để ta tự đi là được rồi!"

Nhưng Phong Loan không buông tay, thái y đã khom người theo sát phía sau, cấm vệ cùng cung nhân ở bên ngoài mắt nhìn thẳng chỉ làm như gì cũng chưa nhìn thấy, chỉ có Sở Liên với con số lớn -50 trên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu.

Diệp Dương có chút sợ.

Độ thiện cảm của Sở Liên đã -171 rồi, cứ tiếp tục như zầy, thiệt sẽ không xảy ra chuyện chi à?!

Cũng may kiệu liễn đã chuẩn bị xong, đã dừng ở bên ngoài, Phong Loan cũng không ngồi chung với cậu, đợi đến lúc hai chân cậu đã rơi xuống đất muốn tự mình bò lên trên kiệu liễn, cậu mới phát hiện ra đùi mình như nhũn ra, hình như ngay cả đứng cũng khó khăn.

Cậu thật sự không nghĩ đến cung yến Thất tịch còn có thể gặp chuyện như thế, trong sách cũng chưa từng có chuyện bất trắc này. Sau khi Vân Dương rơi xuống nước, trong cung đã nhiều lần kiểm tra hung thủ, lòng người nhất thời bàng hoàng, cũng có thể vì vậy mà hù dọa đến tên thích khách kia, diệt tận gốc việc này với bên ngoài.

Cậu chỉ mới vào sách hai ngày, tình tiết sách gốc đã có một biến động vô cùng lớn, Sở Liên không được sủng ái, càng không có thị tẩm rồi mang thai, mà cậu thì thành kình địch số một của Sở Liên, cậu thật sự không dám nghĩ đến tình tiết kế tiếp sẽ phát triển như thế nào.

Không được, cậu phải khiến tình tiết trở lại quỹ đạo vốn có.

Tất cả các ưu thế của cậu đều xây dựng trên cơ sở biết rõ tình tiết truyện, nếu tình tiết không trở lại quỹ đạo, cậu rất khó giữ được tính mạng của mình, càng khó bảo vệ Vân gia chu toàn.

Diệp Dương chợt tỉnh ngộ.

Ở thời điểm như zầy, cậu nên nỗ lực làm mối cho Sở Liên với Phong Loan!

...

Cậu lên kiệu liễn thì ngủ mê man, đến sau giờ ngọ ngày thứ hai mới tỉnh, hơi nhúc nhích một tí đã cảm thấy sau vai đau nhức, mà vừa lúc đó cung nhân đến báo, nói hai người Sở Liên cùng Thẩm phi đến nơi này thăm, Diệp Dương đang do dự có nên gặp hay không, lại có tiểu cung nữ chạy vào, khẩn trương đến lắp bắp, nói: "Thị quân! Hoàng thượng đã trở lại!"

Diệp Dương: "..."

Độ thiện cảm của Phong Loan chỉ có 32, cậu không dám không gặp, nhưng nếu gặp Phong Loan, vậy thì Sở Liên với Thẩm Hương Ngưng, cậu hiển nhiên cũng phải gặp chung.

Nhưng độ thiện cảm của Sở Liên đối với cậu bây giờ đã là -171 rồi, cậu gặp Phong Loan nữa, nói không chừng Sở Liên sẽ lại phải tụt thiện cảm.

Câu hỏi như zầy, cậu phải làm sao mới có thể làm Sở Liên hài lòng, lại không đến mức khiến Phong Loan tụt quá nhiều thiện cảm đây?

Ai, cái đề toi mạng, khó quá đê.

Cậu còn xoắn xuýt nhức cả đầu, mấy người tới thăm bệnh đã vào cùng nhau.

Diệp Dương thấy rất rõ ràng, tay Khang Ninh nâng mấy cái hộp gắm, giao vào trong tay cung nhân, hình như là quà Phong Loan đem đến cho cậu.

Diệp Dương căng thẳng suy nghĩ.

Ở trong cung không người nào không biết, Phong Loan thích những mỹ nhân nhã nhặn u tĩnh dịu dàng, nếu cử chỉ lúc này của bản thân quá yếu mềm nho nhã điềm đạm, Sở Liên nhất định sẽ cho là cậu đang bán thảm cướp lấy thánh tâm.

Cậu phải làm ngược lại.

Dù sao bây giờ độ thiện cảm của Phong Loan còn 32, cậu khơi ra điểm chết nho nhỏ, vậy cũng không có vấn đề gì lớn.

Phong Loan mở miệng hỏi: "Vân thị quân hôm nay có khá hơn chút nào chưa?"

Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Dương đã to tiếng bắt đầu cướp lời đáp.

Diệp Dương: "Ai dô anh giai, tới thì tới mà còn cầm thêm thứ gì chớ, đều là người trong nhà mà anh khách sáo chi!"

Phong Loan: "..."

Sở Liên: "..."

Quả nhiên, đỉnh đầu hai người cùng lúc bay lên chữ số tăng giảm độ thiện cảm.

[Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 33]

[Thiện cảm của Sở Liên -1, độ thiện cảm hiện tại: -173] (?)

Diệp Dương: "..."

Chờ đã, hình như có chỗ nào không đúng lắm thì phải?!

Sao tên bạo quân ni còn tăng thêm thiện cảm zậy?!

Mọi người đồng thời rơi vào trầm mặc, Diệp Dương có chút nhức đầu, cậu len lén quan sát mọi người, sắc mặt Sở Liên đã trầm xuống, tâm tình Thẩm Hương Ngưng lại rất tốt, nàng đối đầu với Sở Liên, Sở Liên không vui, nàng đương nhiên phải hài lòng.

Mà vẻ mặt Phong Loan lại bình thản, Diệp Dương nhìn không ra được quá nhiều tâm tình của hắn, cậu chỉ có thể thở dài thật sâu, một bên phỏng đoán rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì trong lòng.

Sở Liên chán ghét cậu đã sâu, thấy cậu nói xàm nói bậy, cho rằng những hành động cậu làm ra là tranh thủ sự chú ý của Phong Loan, như vậy thì tụt thiện cảm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Phong Loan lại có gì đó không đúng.

Trước kia lúc cậu nói tiếng địa phương, Phong Loan rõ ràng là tụt thiện cảm, sao mà sau khi cậu chặn dao cho Phong Loan một lần, hành động tụt thiện cảm trước kia lại có khả năng tăng thiện cảm?

Chẳng lẽ là...sau khi cậu cứu cẩu hoàng đế, cẩu hoàng đế có chút cảm động, ngay cả nhìn cậu cũng thêm vừa mắt?

Tâm tình của cậu đang nặng nề, bỗng nhiên có người báo lại, nói đại cung nữ bên người thái hậu đã đến nơi này.

Người của thái hậu, Diệp Dương không dám chặn nàng ngoài cửa, mời người tiến vào, nàng hành lễ với bọn họ xong, còn chưa nói rõ mục đích khi đến, Phong Loan đã không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ngươi không cần hỏi nhiều, hôm nay trẫm nghỉ ở chỗ Vân thị quân."

Lời còn chưa dứt, hắn đã tự tăng thêm 5 điểm thiện cảm cho lời đầu của mình, dường như hết sức hài lòng với quyết định này của mình.

Diệp Dương kinh hồn bạt vía, vội vã mở miệng: "Hoàng thượng, thân thể ta có bệnh..."

Phong Loan: "Càng phải theo sát chăm sóc."

Sở Liên: "..."

[Thiện cảm của Sở Liên -20, độ thiện cảm hiện tại: -193]

Diệp Dương một tay che mặt, nói không nên lời.

Đại cung nữ của thái hậu nhíu nhíu mày, lĩnh mệnh đi xuống, nhưng trước khi lui xuống, lại liếc mắt nhìn Diệp Dương một cái hàm ý cảnh cáo. Diệp Dương thấy rõ, nhưng lại chẳng hiểu vì sao, tâm tình Sở Liên không tốt, Thẩm Hương Ngưng trái lại vẫn vui vẻ đến vô cùng, thấy Diệp Dương nhìn về hướng nàng, nàng còn chớp chớp mắt lại với Diệp Dương.

Hậu cung ni quá phức tạp, Diệp Dương đoán không ra.

Sở Liên không ngồi nổi nữa.

Nàng ngây người một hồi, đứng dậy cáo từ, Thẩm Hương Ngưng cũng cười tủm tỉm rời đi, trong cung cũng chỉ còn lại hai người Phong Loan cũng Diệp Dương, mà Diệp Dương thì tâm tình phức tạp, đợi cung nhân bưng phần thuốc hôm nay tới, Phong Loan mới nhẹ giọng mở miệng, nói: "Tử vệ bên người trẫm có hơn chục người, nếu có lần sau nữa, ngươi chỉ cần lo cho chính bản thân."

Diệp Dương thuận miệng trả lời: "Ngươi nghĩ ta cam tâm tình nguyện cứu ngươi à, ta đây chỉ là dám làm việc nghĩa, vì nhân dân phục vụ, sơn màu tươi đẹp chiếc khăn quàng đỏ cũ màu trước ngực mà thôi."

Cậu nói xong câu đó, một lát sau, lại nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm linh tinh: "Nhưng mà ngươi cũng đâu phải là nhân dân đâu...Ngươi chính là ba ngọn núi lớn đè trên đầu nhân dân [5], giai cấp đấu tranh còn phân ngươi vào năm phần tử xấu [6] cà."

([5] ba ngọn núi lớn: ba kẻ thù của cuộc cách mạng dân chủ mới của Trung Quốc, bao gồm chủ nghĩa đế quốc, phong kiến và chủ nghĩa tư bản quan liêu, ba kẻ thù này như ba ngọn núi lớn, đè đầu đè cổ nhân dân Trung Hoa xưa.)

([6] năm phần tử xấu: trong Cách mạng văn hóa chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu, trái ngược với năm phần tử xấu là: chiến sĩ cách mạng, cán bộ cách mạng, công nhân, bần cố nông, bần cố nông. Đây là tầng lớp chính trị không thể chạm tới dưới sự thống trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong 30 năm đầu. Thời kỳ sau, tiếp tục tăng lên chín chín phần tử xấu là địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu, cực hữu, phản quốc, mật thám, tư bản, trí thức đi theo nền nếp.)

Phong Loan hơi hơi nhíu mày, hắn hình như đã nghe Diệp Dương nói xàm nói bậy thành thói quen, khó có được mà hôm nay tâm tình khá tốt, liền nói tiếp: "Hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, thân thể này của ngươi, nếu có lúc nhàn rảnh, nên luyện một chút cho tốt."

Những lời này của hắn lại chạm đến đáy lòng Diệp Dương, thân thể Vân Dương thực sự quá yếu, cậu cũng muốn vận động rèn thân luyện thể, dù gì năm đó ở trường học trải qua nhiều cuộc huấn luyện như vậy, hiện tại cậu thấy ngự hoa viên cũng rất tốt với rất lớn, có thể coi như sân huấn luyện mà dùng.

Diệp Dương gật đầu không ngừng, trái lại không nghĩ tới Phong Loan lại bắt lời hỏi tiếp: "Ngươi muốn học cái gì?"

Diệp Dương ngẩn ra: "Học chi?"

Phong Loan: "Ngươi muốn học gì, trẫm dạy ngươi."

Diệp Dương: "..."

Diệp Dương nhìn độ thiện cảm 38 của Phong Loan một cái, lại nghĩ tới thiết lập kỳ quái là hiện giờ hình như mặc kệ cậu nói quái gì Phong Loan cũng đều tăng thiện cảm, vậy có thể coi như là kim bài miễn tử của cậu, dường như cậu có làm trò nào, Phong Loan đều sẽ không giết cậu.

Mà Diệp Dương luôn luôn có tinh thần thực nghiệm.

Diệp Dương dùng sức hắng giọng một cái: "Học...Vậy thì học đập đá trên ngực hen!"

Phong Loan: "..."

Ting.

[Thiện cảm Phong Loan -1, độ thiện cảm hiện tại: 37]

==========

Bổ sung chú thích:

([2] Thảo trưởng oanh phi nhị nguyệt thiên: câu thơ đầu tiên trong bài thơ "Thôn cư" của nhà thơ Trung Quốc thời nhà Thanh Cao Đỉnh:

Nguyên âm:

Thảo trưởng oanh phi nhị nguyệt thiên,

Phất đê dương liễu tuý xuân yên.

Nhi đồng phóng học quy lai hậu,

Mang sấn đông phong phóng chỉ diên.

Dịch thơ:

Tháng ba cỏ mọc, oanh bay,

Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng.

Trẻ con nghỉ học về đồng,

Thả diều cùng với gió đông trong làng.)

([3] Thiên phiên địa phúc: long trời lở đất, trời đất đảo lộn.)

([4] Phụ tương thương hại – Hại tưởng trách trích: là một trong câu nối trong trò nối thành ngữ giữa người Đông Bắc và người Phúc Kiến; "Phụ tương thương hại" nghĩa là hãm hại lẫn nhau, nhưng có kèm theo khẩu âm nên có phần bị ngọng; còn "Hại tưởng tránh trích" là còn muốn thế nào nữa, câu này không phải thành ngữ mà là câu kết thúc trò chơi.)

(*[2], [3], [4] là trò nối thành ngữ của người Đông Bắc và người Phúc Kiến, nhưng câu đầu tiên không phải, bé thụ vì nói tục phải chống chế nhanh chóng đọc ra thơ, rồi tức cảnh sinh tình, nghĩ về hoàn cảnh của bản thân, về cái đầu đang choáng bồ bồ mà nối tiếp câu hai, sau đó mới vô guồng trò chơi là câu thứ 3 và 4, vì để có âm nối với nhau nên tui không dịch luôn nghĩa ra.)

*Đập đá trên ngực:



===========

Editor: Chương này có bug khá lớn, thiện cảm của Sở Liên từ -171 trừ đi 1 mà lại còn -173, nhưng mà sợ kéo theo độ thiện cảm ở những chương sau nên tui không sửa. Mọi người thấy khó chịu thì cứ bơ đi hen~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.