Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 11: Chương 11: Linh Vật




Sau một lúc lâu, hắn khẽ nâng mi mắt, đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia ý lạnh, thậm chí khóe môi còn gợi lên một độ cong nhè nhẹ.

Muốn nhìn thấy người kia.

Nhìn hắn từ một con người đẹp đẽ, trong sáng lại bị chính mình vấy bẩn, túm lấy mà kéo xuống vũng bùn dơ bẩn đen nhánh, không cho phép kháng cự mà xâm chiếm để dành cho riêng mình.

Cảm xúc mãnh liệt xúc động tràn ra, thình lình chiếm đoạt toàn bộ đại não. Mục Trạm liền lệnh cho Triệu Đức Toàn mang người mà hắn nhớ mong kia lại đây.

Trong quá trình chờ đợi, Mục Trạm hơi cau mày, càng ngày cảm xúc càng trở nên táo bạo, tâm trạng phiền muộn đến mức không thể xem hết được tấu chương. Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài điện, vạt áo khẽ nhấc thổi ra một hơi gió lạnh thấu xương.

Vừa lúc này, Văn Ngọc Minh đi tới. Ánh mắt hai người trong lúc vô tình chạm vào nhau.

Văn Ngọc Minh không nghĩ tới bạo quân sẽ tự mình đi ra, hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền lộ ra một nụ cười đẹp đẽ, dịu dàng nói: “ Bệ hạ “

Tựa như hắn cũng giống như Mục Trạm có bao nhiêu mong nhớ, chờ đợi đối phương.

Cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hơi thở quen thuộc truyền tới. Trong nháy mắt Mục Trạm lòng tràn đầy bực dọc cứ như thế liền bình tĩnh lại.

Văn Ngọc Minh mặt ngoài mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, sợ hãi theo chân bạo quân cùng vào trong Ngự thư phòng.

Những cung nhân đều như cũ đứng ngoài cửa điện, cho nên không khí trong điện an tĩnh đến quỷ.

Trái tim Văn Ngọc Minh gấp rút đập nhanh, giây tiếp theo như nổ oành một phát cơ hồ đã quên cả hô hấp. Bởi vì bạo quân lấy ra một loại ánh mắt như thú dữ theo dõi con mồi mà nhìn hắn, trầm giọng nói: “ Lại đây “

Văn Ngọc Minh thật sự rất nghe lời người tuy cứng đờ nhưng vẫn đi đến chỗ bạo quân, hai chân lại run lên vì sợ hãi.

Hắn đứng yên trước mặt Mục Trạm tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, nhìn thấy tay Mục Trạm hướng hắn vươn ra, hắn cũng không né tránh, nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn chạy chốn trong nháy mắt.

Tuy hắn sợ bạo quân ngay lập tức muốn bóp chết hắn, nhưng hắn biết càng lộn xộn càng dễ sảy ra chuyện xấu, bộ mặt hắn ngụy trang cũng sẽ bị phát hiện. Càng quan trọng hơn là hắn vậy mà không có cảm giác được sát ý từ bạo quân?

Tay Mục Trạm nhẹ nhàng đặt tay trên đỉnh đầu hắn, dừng một chút sau đó động tác trúc trắc mà sờ soạng vài cái.

Hắn đánh cược chính xác.

Âm thầm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bất quá, hắn làm sao có cảm giác giống như......... giống như đang sờ đầu chó con vậy???

Văn Ngọc Minh thật mờ mịt, lại bởi vì động tác sờ đầu tạm coi là ôn nhu khiến hắn có điểm ngứa, bản năng động vật muốn chỗi dậy, muốn hướng lòng bàn tay Mục Trạm cọ cọ vài cái. Nhưng bị hắn tận lực nhịn xuống mặc cho bàn tay Mục Trạm sờ sờ đầu mình.

May mắn thay, Mục Trạm chỉ sờ sờ vài cái liền ngừng lại, sau đó liền trở về tiếp túc xử lý chính sự. Văn Ngọc Minh bất đắc dĩ bị an bày ngồi một bên.

Một buổi chiều qua đi, hắn lại cùng bạo quân cùng nhau dùng bữa tối, lại ăn đến mức no căng cả bụng, sau đó lại trở về chỗ ở.

Văn Ngọc Minh: “.........???”

Có cảm giác như nơi nào đó không đúng lắm.

Dường như dạo này bạo quân hay triệu kiến hắn. Mỗi một lần tim Văn Ngọc Minh đều đập rất nhanh như đánh trống, hắn giống như người đang đi qua đi lại trên vách núi.

Nhưng hắn không thể không nói, con người có năng lực thích ứng rất mạnh, làm cho lớp phòng bị của hắn dần dần bị bào mòn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.