Sủng Phu

Chương 49: Chương 49: Ký ức




Editor: demcodon

Sau khi Thẩm vương gia trở lại kinh thành thì tạm thời đem chuyện của Hoắc An Lăng để qua một bên. Bởi vì hiện tại y cần phải xử lý một chuyện khác đối với y rất quan trọng. Bất quá còn không có chờ y làm chuyện này thì trước hết bị Cửu Tranh mang đi —— đi một chỗ.

Chỗ này rất sớm trước kia bọn họ đã thường xuyên đến —— là một phòng ở một tửu quán nhỏ hẹp mà vắng vẻ trong hẻm nhỏ. Tửu quán này bên ngoài chỉ dùng một lá cờ nhỏ màu đỏ cạnh màu vàng hình tam giác cắm ở bên ngoài, trên mặt lá cờ nhỏ viết một chữ “rượu” như rồng bay phượng múa.

Bên ngoài tửu quán không biết có người chăm sóc hay không mà có đủ loại thực vật bò lên xanh um tươi tốt, giống như là nhà một người bình thường. Trừ phi là có người giới thiệu, nếu không tuyệt đối không thể tưởng được ở đây rõ ràng còn có một tửu quán.

Cửu Tranh cũng là thời gian còn niên thiếu ngẫu nhiên một lần phát hiện, sau khi phát hiện thì dẫn theo Thẩm vương gia đến đây. Sau đó đã trở thành khách quen ở đây. Tửu quán này đã truyền thừa bốn đời, mỗi lần ủ rượu đều là dựa theo yêu thích của lão bản và mùa lúc đó sản xuất, trong một năm những bình rượu này tuyệt đối sẽ không ưa chuộng.

Hai người đi đến trước cánh cửa kéo ra cửa gỗ dây leo bò đầy một mảnh: “Mau vào, coi chừng dây leo rơi xuống trên tóc đệ.” Vừa nói hắn vừa vươn tay gạt dây leo màu xanh lá sang một bên.

Ngồi vào vị trí đặc biệt dành cho bọn họ, Cửu Tranh lên tiếng kêu lão bản đang ngủ gà ngủ gật ở chỗ quầy hàng mở rượu cho bọn họ.

“Đầu xuân năm nay tuyết rơi, chưởng quầy ủ mấy bình “Tuyết nhưỡng” mát lạnh ngon miệng, hơi thơm hương mai làm cho người dư vị vô cùng.” Cửu Tranh vừa giới thiệu cho Thẩm vương gia biết, vừa mang lên mở ra mấy món nhắm rượu.

Qua ba lần rượu hai người đều hơi say. Nếu nói lúc trước Thẩm vương gia đại khái đã sớm say gục xuống, nhưng không biết lần này là bởi vì sao. Mặc dù khuôn mặt của y và lỗ tai đều đỏ lên, cặp màu đen kia lại sáng sáng không có một tia mê mang.

Cửu Tranh cắt xong thịt bò kho chấm tương rồi để vào trong chén Thẩm vương gia híp mắt cười nói: “Cái này nhắm rượu không còn gì tốt hơn.”

“... Ta tự mình gắp là được, huynh không cần làm cho ta như vậy, giống như ta còn là một tiểu hài tử cần chăm sóc vậy.” Thẩm vương gia có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu nhìn miếng thịt bò trong chén mình dày mỏng vừa đủ, vẫn là dưới ánh mắt ôn hòa không cho từ chối của Cửu Tranh mà nuốt vào —— không biết là bắt đầu từ khi nào y lại cảm giác loại thái độ cẩn thận này của đối phương đối với mình có chút không thích ứng nữa. Y trước kia còn rất hưởng thụ tình huống Cửu Tranh khắp nơi đều suy nghĩ vì mình, nhưng mà chuyến đi lần này đến huyện Thừa An lại làm cho y đột nhiên cảm thấy một loại vô lực. Ngoại trừ biết kiếm chút tiền bên ngoài thì mình còn có thể làm cái gì? Đối mặt với sơn tặc hung hăng ngang ngược y không phải cũng chỉ có thể trốn ở phía sau những người kia bảo vệ mà trơ mắt nhìn sao?

Ngược lại là thoạt nhìn Sư Khanh còn muốn gầy yếu còn muốn âm nhu hơn y nhưng có thể không chút nào sợ hãi mà vật lộn với những người vạm vỡ kia, hơn nữa hoàn toàn khống chế được những người kia. Nghĩ đến lúc đó dáng vẻ Sư Khanh và Hoắc An Lăng kề vai chiến đấu trong lòng Thẩm vương gia xẹt qua một tia không thoải mái ngay cả y cũng không có chú ý tới.

Rõ ràng mình đã thành quan lễ*, vì cái gì Cửu Tranh vẫn muốn xem mình là tiểu hài tử cần hắn chăm sóc mới có thể sống chứ?

(*Quan lễ là nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.)

Cửu Tranh lắc đầu cũng không có để lời nói của Thẩm vương gia để ở trong lòng, ở trong mắt hắn nhìn ra Thẩm vương gia nên sống ở dưới sự bảo vệ của mình, chỉ có mình mới đối xử tốt với y. Cho nên mình làm tất cả vì y, y cũng có thể mang theo tiếp nhận: “Hành trình lần này đến huyện Thừa An như thế nào?”

“Lần này tương đối thú vị. May mắn mà có những binh lính trong quân doanh kia, bằng không lần này hàng hóa tổn thất rất lớn.”

“À, vậy sao?” Cửu Tranh híp mắt lại trong ánh mắt hiện lên một tia lưu quang: “Ta thật đúng là tò mò đấy, những binh lính kia làm gì để cho đệ đánh giá như thế?”

“Không không không, Cửu Tranh, huynh không nên xem thường bọn họ như vậy, bọn họ cũng không ngu dốt.” Thẩm vương gia rót đầy ly rượu rồi uống một ngụm. Cho dù hiện tại y không có quá say, rượu cũng đầy đủ làm tê liệt thần kinh của y.

“Giống như ta gặp được người kia, nếu không phải hắn thì sao có thể nhanh như vậy giải quyết xong mọi chuyện chứ? Ta có dự cảm, người kia nhất định rất có tiền đồ!”

Cửu Tranh mê muội mà nhìn đối phương nói đến người kia dường như đôi mắt có chút tỏa sáng, giọng nói mềm nhẹ đến không thể tưởng tượng: “Có thể có được đệ chú ý nhiều như vậy, người kia là ai?”

“Ưm...... Lăng... Hình như là gọi Hoắc An Lăng! Đúng, chính là cái tên này, thế nào? Là tên rất không tệ nhỉ! Nghe xong cũng rất có dáng vẻ tiền đồ!” Thẩm vương gia dường như là nghĩ đến điều gì đôi mắt nhìn qua trong hư không một chút: “Hắn cứ như vậy...”đùng” lập tức! Sau đó những sơn tặc kia đã bó tay chịu trói!”

Thẩm vương gia đắm chìm ở trong hồi ức cũng không có chú ý tới lúc Cửu Tranh nghe được từ trong miệng y phun ra cái tên đó thì đôi mắt đột nhiên trợn lên, cơ mặt cũng kịch liệt run rẩy một chút, vẻ ôn hòa trên mặt cũng chậm rãi cứng lại.

Loại giọng điệu này của Mặc Lâm dường như y cũng không có nhớ tới thời gian ở chung với tên dân đen kia. Tên kia cũng đã ăn “vong tình“.... Nói vậy hiện tại hai người cũng chỉ là gặp nhau không quen biết?

Trong lòng Cửu Tranh tự an ủi mình, lấy “Tuyết nhưỡng” một bên đổi thành “Băng phách” càng mạnh hơn, đẩy hơi khói ra đổ rượu ngon trong trẻo vào trong chén không của Thẩm vương gia: “...Nghe qua dường như rất lợi hại?”

“Vậy, vì sao không mang hắn về bồi dưỡng chứ? Quá nhiều nhân thủ hay sao?” Cửu Tranh đưa ly rượu để vào trong tay Thẩm vương gia, mang theo mặt nạ ôn hòa không có ý tốt hỏi.

“Tại sao phải mang hắn về? Gỗ ngốc ngốc một chút cũng không có ý tứ gì! Hơn nữa hắn dầu gì cũng là một binh lính, ta cũng không muốn... ợ... cường đoạt... ợ, xin lỗi!” Thẩm vương gia ngượng ngùng mà che miệng vừa mới nấc vì rượu. Y lắc đầu, có chút mê muội dùng tay chống đầu: “Cường đoạt thanh niên đàng hoàng gì đó... Kỳ quái, “Tuyết nhưỡng” này sao lại mạnh hơn trước kia một chút vậy nhỉ? Bất quá... bất quá dễ uống hơn một chút hắc hắc...”

Đó là đương nhiên, “Băng phách” chính là mạnh hơn “Tuyết nhưỡng” rất nhiều, đây là chính đệ quá tin tưởng ta chui đầu vô lưới.

Cửu Tranh nhìn mí mắt trên dưới của Thẩm vương gia sắp dính lại dùng sức lực dịu dàng đỡ đối phương vào trong lòng ngực của mình. Cửu Tranh nhìn thanh niên tuấn mỹ dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào ở trong lòng ngực mình đôi mắt mờ tối: “Say thì chúng ta trở về đi... Ta tiễn đệ...”

Cửu Tranh trực tiếp mang Thẩm vương gia về phủ Thừa tướng của mình. Nếu như đợi đến vương phủ thì đoán chừng hắn vừa bước vào cửa những nha hoàn bọn sai vặt kia sẽ mang Thẩm vương gia đi.

Hắn vẫy lui hạ nhân, chỉ kêu bọn họ chuẩn bị thùng gỗ và nước ấm cho tốt rồi Cửu Tranh tự mình cởi từng cái từng cái y phục của Thẩm vương gia. Sau đó gấp ở một bên. Hắn vẫn cởi đến khi trên người Thẩm vương gia chỉ mặc một cái nội khố.

Ánh mắt dịu dàng kia của Cửu Tranh đã sớm biến thành giàu tính xâm lược. Từ lúc Thẩm vương gia không có báo cho hắn biết đã rời khỏi kinh thành, từ lúc Thẩm vương gia nhắc tới Hoắc An Lăng kia thì ngực Cửu Tranh đã bốc lên tức giận và ghen ghét... cùng với lửa giận trong mình không thể khống chế.

Cuối cùng hắn cũng không có cởi một cái nội khố cuối cùng của Thẩm vương gia. Hắn sợ không khống chế nổi chính mình, hơn nữa chờ đến lúc cái nội khố này ẩm ướt thay nội khố sạch sẽ của mình chuẩn bị cho y không phải cũng rất tốt sao?

“Bây giờ, chúng ta đến tắm rửa nha, Vương gia của ta...” Thân thể Cửu Tranh nhìn như gầy yếu nhưng mà sau khi cởi hết rất có cơ bắp. Bởi vậy hắn không tốn sức chút nào mà ôm lấy Thẩm vương gia say khướt vươn bước to tiến vào thùng tắm.

Ở trong mắt Cửu Tranh, Thẩm vương gia là một hài tử lớn bị Dương đế bảo vệ không có nhiễm đen tối. Về phần Thẩm vương gia tự nhận là y đã hiểu biết gì đó, đó hoàn toàn vô nghĩa. Mặc dù đơn thuần nhưng mà cũng không tự cho là đúng mà kiên trì chính nghĩa gì đó. Phải nói rằng chỉ cần là người y đã nhận định, cho dù đối phương có tội ác tày trời đến cỡ nào y cũng sẽ dũng cảm, kiên trì mà che chở người nọ.

Vô luận là y lúc trước ở dưới mọi người hãm hại Dương đế còn chưa đăng cơ vẫn kiên trì tin tưởng cũng ủng hộ như cũ, vẫn là ở dưới tất cả mọi người cho rằng Thái tử kém hơn các huynh đệ của hắn thì dùng sức bỏ đi dị nghị của mọi người ủng hộ đối phương. Thậm chí là ở dưới y quản lý Hộ bộ*, về sau vì quốc khố ngày đêm nhọc lòng thậm chí mệt mỏi hôn mê y đều không có bởi vì áp lực bên ngoài mà từ bỏ. Rõ ràng y có thể làm một Vương gia rãnh rỗi.

(*Bộ Hộ hay Hộ bộ: là tên gọi của một cơ quan hành chính thời kỳ phong kiến tại một số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam v.v... Bộ Hộ tương đương với Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay. Vị quan đứng đầu bộ Hộ là Hộ bộ thượng thư [thượng thư bộ Hộ hay địa quan, đại tư đồ, kê tướng, đại tư nông], tương đương với bộ trưởng các bộ trên ngày nay.)

Mặc dù đã trở thành bằng hữu với y, nhưng mà Cửu Tranh biết rõ địa vị của mình còn không có cao như Dương đế hoặc là Thái tử. Hắn vẫn luôn kỳ vọng mình có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng Thẩm vương gia. Vì thế hắn vẫn luôn ở sắc mặt bất động mà tăng cường ràng buộc giữa hai người.

Nhưng mà một lần đột nhiên xuất hiện ám sát, một lần ngoài ý muốn mất trí nhớ lại làm hoàn toàn rối loạn trình tự của Cửu Tranh. Hắn tức giận không thôi, không chỉ là những sát thủ thích khách kia, không chỉ là Hoắc An Lăng, còn có nữ nhân đã chết kia.

Nhưng mà hắn không thể đi giết người gây phiền toái, cho nên hắn mang tất cả mặt trái cảm xúc tất cả đều chồng chất lên trên người Hoắc An Lăng. Loại vật lương tri này hắn đã sớm chôn đi lúc mười ba tuổi.

Hắn vẫn cho rằng, lại tính Mặc Lâm không cẩn thận bị tên thôn phu sơn dã kia nhiễm bẩn, nhưng mà mình cũng có đầy đủ thời gian và tinh lực xóa đi dấu vết sinh mạng của đối phương. Nhưng mà từ ký ức đối phương dần dần khôi phục. Đặc biệt là mấy ngày gần đây gặp được Hoắc An Lăng. Mặc dù cho rằng mình làm việc thủ đoạn không có khả năng bại lộ ra chuyện gì, nhưng mà chợt vừa nghe đến tin tức này thì Cửu Tranh vẫn có loại cảm giác trân bảo của mình bị người mơ ước. Đặc biệt là, dù cho đã không có đoạn ký ức kia nhưng Mặc Lâm dường như cũng rất có thiện cảm với dáng vẻ kia của Hoắc An Lăng.

Mặc Lâm, đệ không phải đã nói đệ chỉ thích nữ nhân sao? Cho nên, ngàn vạn đừng vi phạm lời đệ đã nói. Nếu để cho ta biết rõ đệ lại một lần nữa...

Cửu Tranh đưa tay chậm rãi đặt ở chổ cổ thon dài của đối phương, ánh mắt lộ ra mấy phần dữ tợn —— ngàn vạn đừng...

“... Lăng...”

Dường như là bị bàn tay của Cửu Tranh áp ức làm cho yết hầu không thoải mái, Thẩm vương gia ọt ọt từ trong cổ họng lăn ra một âm.

“A Lăng...”

Cửu Tranh đột nhiên giương mắt lên.

Cặp mắt đen kia của Thẩm vương gia nửa mở ra, sợi tóc màu đen sau khi ướt nhẹp dính ở trên gương mặt trắng và bả vai, xuyên qua hơi nước ấm áp mông lung nhìn về phía Cửu Tranh cười si ngốc: “A Lăng...”

Dưới kích thích của cồn, cũng không có gì nhớ lại Thẩm vương gia cũng không có ký ức gì giống như mở ra một cái chốt ký ức.

Cửu Tranh nghe giọng nói của Thẩm vương gia mang theo một chút làm nũng, nhìn đôi môi đẹp kia cong thành một độ cong xinh đẹp. Y hiện tại hoàn toàn không giống như Mặc Lâm trong trí nhớ của mình. Mê người mà yêu kiều, có chút ngốc nghếch lại mang theo thuần khiết và yêu mị kết hợp hấp dẫn mà nam nhân không thể chống cự.

Cửu Tranh lại cảm thấy vô cùng căm tức, bởi vì trong miệng đối phương kêu chính là tên một người khác. Mà tư thế lần này y cũng là làm cho một người khác xem.

Người nam nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt? Gã không thể mang đến cho đệ cuộc sống được mọi người hầu hạ. Gã không thể cho đệ hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Gã thậm chí không có năng lực bảo vệ đệ ở trước mặt nam nhân khác!

Gã cho đệ ở nhà ngói, ăn lương thực phụ, mặc vải bố, vv... Thậm chí còn muốn ngón tay của đệ cầm lấy nông cụ đơn sơ và sống chung với những heo chó gà vịt! Loại nam nhân này rốt cuộc có cái gì tốt? Vì sao đệ rõ ràng đã mất đi ký ức còn nhớ mãi gã không quên? Mở mắt ra nhìn ta này, ta mới là người vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh đệ đó Mặc Lâm!

Hắn còn nhớ rõ nam nhân kia bị mình dặn dò hành hung bẻ gãy cánh tay, cho uống thuốc, hơn nữa đốt nhà đi. Mặc dù hắn không nhớ rõ tướng mạo người nam nhân kia, nhưng mà cái tên của nam nhân kia vô tình làm cho ký ức hắn khắc sâu —— Hoắc An Lăng.

Ngón tay đặt ở trên cổ Thẩm vương gia chậm rãi buông ra, tiếp theo nắm chặt thành quyền. Ánh mắt Cửu Tranh hung ác nham hiểm đến đáng sợ —— Mặc Lâm của hắn là Thẩm vương gia cao quý ưu nhã, chẳng lẽ ở trước mặt nam nhân bình thường được xem như là cọng rơm cọng rác ven đường mới có một mặt không bình thường như vậy sao?

Nghĩ đến đây Cửu Tranh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt. Bởi vì tiếp xúc đến làn da trơn ướt của y mà dâng lên dục niệm cũng biến mất không còn một mảnh. Cửu Tranh từ trong thùng tắm đi ra thấy nước đã nguội lạnh mà dặn dò nha hoàn tiến vào hầu hạ. Sau đó tự mình qua loa mặc xong y phục đi về phía thư phòng —— có lẽ, hắn yên tâm còn quá sớm... Vô luận là ký ức của Mặc Lâm hay là cái gọi là Hoắc An Lăng tồn tại...

Mà tâm tình không tốt của Cửu Tranh cũng không có chú ý tới ở lúc hắn lập tức rời khỏi thì Thẩm vương gia ngồi ở trong thùng tắm mặc dù hơi say rượu nhưng mà đã tỉnh táo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.