Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 97: Chương 97: Chiếm được một chút, sẽ càng muốn nhiều hơn.




Phượng Thiển đi đến giữa đại điện, Hi phi mời lại, mà tiểu thái giám cũng chuẩn bị thỏa đáng những thứ Phượng Thiển cần.

Không phải nhạc khí, chỉ là một cái bàn dài, ở trên bày mấy cái bát ngọc, vài cái gốm sứ, còn có hai chiếc đũa bạch ngọc. Bát ngọc và gốm sứ được đặt riêng trong hai cái đĩa có chứa lượng nước không giống nhau.

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, vật nhỏ này, như thế nào ngay cả biểu diễn cũng có thể biến thành chẳng ra cái gì như vậy.

Lý Đức Thông bị mấy thứ nàng chuẩn bị làm cho kinh ngạc, thiếu chút nữa rớt cằm xuống, xem tiểu cô nãi nãi tính biểu diễn “ăn” trước mọi người như thế nào.

Trong đại điện vang lên một tiếng nói nhỏ khe khẽ.

“Ngươi nói nàng đã quên liền quên đi, cần gì phải phô trương tài năng làm gì?”

“Người ta không muốn mất mặt trước mặt hoàng thượng, cho nên muốn 'Vịt chết vẫn còn cứng mỏ' đây.”

“Nhưng hiện tại không phải rõ ràng càng dọa người sao, nhìn mấy thứ này xem là muốn làm gì?”

Không nhìn ánh mắt mọi người hoặc kinh ngạc, hoặc hèn mọn, thần sắc Phượng Thiển tự nhiên, cười ha ha cầm lấy hai cái đũa ngọc, gõ vài cái trên bát ngọc và gốm sứ, thử âm, một vài âm thanh tươi mát động lòng người vang lên.

Tiếng nghị luận xung quanh dần dần nhỏ xuống.

Phượng Thiển vẫn cong khóe môi, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa.

Chợt tay nâng lên, cổ tay đong đưa, đũa va chạm trên bát, phát ra tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy, dần dần hình thành một khúc nhạc tuyệt vời.

Âm sắc âm điệu như vậy, không giống âm đàn cổ bình thường, không giống tiếng du dương của sáo trúc, mà là một loại âm thanh tựa như gió mát, trong suốt giống nhau không nhiễm khói lửa nhân gian.

Trong đại điện không có một tia tạp âm, người người chuyên chú nhìn nữ tử đứng giữa kia.

Có đố kị có ghen ghét, có kinh diễm có tình ý.

Hôm nay Phượng Thiển mặc bộ váy cánh sen màu hống, khoác áo khoác lông trắng thoạt nhìn thật dày, cũng khiến thân mình nhỏ gầy của nàng trở nên thanh mảnh hơn.

Duyên dáng khéo cười, đôi mắt đẹp sáng ngời, lông mi dài buông xuống mi mắt, thanh tú tự nhiên, hơi thở linh động.

“Người đã từng ở trong ngăn đựng đồ nho nhỏ trên ba lô của ta, cùng tôi vượt qua đại dương và đi qua mỗi chặng hành trình, như búp bê rơm vô hình, bảo vệ tâm hồn ta thuần khiết, tôi đã từng cho rằng tình yêu sẽ khiến tương lai sống chỉ vì một người…”

Đôi môi khẽ mở, theo tiết tấu nhẹ nhàng hát.

Kỳ thật trước đó Phượng Thiển chưa nghĩ muốn hát gì, cho đến khi nhịp điệu trong tay thành hình, mới giật mình đây là “Nguyện có trái tim người”.

Nàng vẫn nghĩ rằng suy nghĩ của mình cởi mở, cũng không nghĩ tới kết quả chỉ là tục nhân. Chiếm được một chút, sẽ càng muốn nhiều hơn, sau đó vô cùng vô tận đòi lấy, rồi lại đòi lấy.

Quân Mặc Ảnh đối xử với nàng tốt lắm, thật sự tốt lắm, làm cho nàng thường xuyên quên hắn là đế vương.

Nhưng nàng cũng hy vọng hắn không tốt như vậy, bởi vì nàng không xác định, hắn có thể tốt được bao lâu, bao lâu nữa, hắn sẽ đối xử với nữ nhân khác như thế.

Con ngươi Phượng Thiển thu lại, khóe miệng cười tươi như hoa, đáy mắt trống vắng cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, chợt giọng hát của nàng trong veo như ánh sáng rực rỡ, loang lổ những chấm nhỏ, giống như ánh sáng lóng lánh.

Tầm mắt của mọi người như dính trên người nàng, rốt cuộc không thu trở về được.

Hô hấp của Thái Hậu hơi trầm xuống, trên mặt không rõ là vui hay là giận, bên ngoài bình tĩnh, nội tâm lại sớm nổi gió phun mây. Nhất là nhìn thấy nhi tử gắt gao chăm chú nhìn Phượng Thiển, lòng không thể bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.