Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 139: Chương 139: Cho nên mới muốn thừa dịp này trở mặt với nàng.




Đoan vương phi cả kinh, vội nói: “Diệp Lăng không dám.”

Xem ra, Thái Hậu đối với Thiển phi cũng không vừa lòng lắm, nàng cũng không thể nghịch ý tứ Thái Hậu.

“Diệp Lăng tin tưởng, mặc kệ Thái Hậu nói cái gì, đều là vì tốt cho Diệp Lăng. Cho nên xin Thái Hậu yên tâm, Diệp Lăng lập tức đi cung Phượng Ương cầu Thiển phi nương nương khoan thứ.” Nàng cẩn thận nói.

“Được. Ai gia biết, Lăng nhi là người nhu thuận.” Thái Hậu vừa lòng gật đầu, trên mặt khôi phục mỉm cười.

“Ai gia nói với ngươi bao nhiêu lần, lúc không có người ngoài thì gọi ai gia là gì, sao luôn làm trái lời ai gia vậy.”

Đoan vương phi không dám cãi lại, nhẹ nhàng nói câu: “Đa tạ dì, Diệp Lăng đã biết.”

“Nếu muốn đi cung Phượng Ương, vậy nên đi sớm đi. Nếu chậm chút nữa, đến giờ Thiển phi và Hoàng Thượng dùng bữa tối, ngươi đến cũng không thích hợp.”

Đoan vương phi đi từ cung Phượng Minh đến cung Phượng Ương, dọc theo đường đi, trong lòng đều lo sợ bất an, chỉ sợ Thiển phi không chịu tha thứ nàng.

Nếu không chịu, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Vương gia và Hoàng Thượng có cảm tình tốt, nếu Thiển phi nói bậy về nàng ở trước mặt Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng càng thêm không hài lòng với nàng, nếu Hoàng Thượng nói gì ở trước mặt Vương gia, vậy nàng….

Ai, Vương gia vốn không thích nàng, cứ như vậy, địa vị của nàng ở trong lòng Vương gia chẳng phải lại xuống dốc không phanh sao!

Đoan vương phi thầm nghĩ, vẫn nên lấy lòng Thiển phi mới được.

Phượng Thiển trong cung Phượng Ương chơi đùa với hoa mới đem tới, chờ đến một khách không mời mà đến, trực tiếp để Đông Dương từ chối.

Tính tình Đông Dương ôn hòa, nghĩ tới cũng nhiều hơn chút, như là cảm thấy từ chối Đoan vương phi như vậy cũng không tốt, thêm nữa Đoan vương phi lại là cháu gái ngoại của Thái Hậu, suy nghĩ trong chốc lát, liền khuyên Phượng Thiển.

“Hiện tại nương nương đang được thánh sủng, trong cung mọi người đỏ mắt, Đoan vương phi là cháu gái ngoại của Thái Hậu, nô tỳ thấy, nương nương không cần trở mặt với nàng mới tốt, để tránh đắc tội Thái Hậu, sẽ không tốt lắm.”

Phượng Thiển lắc nhánh cây trong tay, hừ một tiếng thật mạnh.

Đoan vương phi đứng ở cửa trong chốc lát, nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng màu vàng đang đi tới từ cách đó không xa.

Sắc mặt hơi đổi, vội vàng hành lễ, bị Quân Mặc Ảnh dương tay ngăn lại .

Đương nhiên không phải Quân Mặc Ảnh vì thân cận với nàng mà làm như vậy, chính là không muốn để vật nhỏ kinh ngạc.

Lúc đi tới cửa, vừa mới nghe được Phượng Thiển nói lớn: “Trở mặt thì làm sao cô nãi nãi ta được thánh sủng, cho nên mới muốn thừa dịp hiện tại trở mặt với nàng, chẳng lẽ đợi cho ta hoa tàn ít bướm lại đi trả thù người ta sao? Vậy không phải chỉ tìm thiệt thòi sao?”

Vốn đứng ở cửa không nghe được người bên trong nói, nhưng Phượng Thiển giống như là cố ý muốn cho Đoan vương phi nghe được, cất cao giọng nói lời này.

Sắc mặt Đoan vương phi trắng nhợt.

“Nương nương, ngài nhỏ giọng chút, nếu lời này bị người khác nghe thấy, kia nhưng là…”

“Để làm gì, bị nghe thấy thì làm sao?” Phượng Thiển ném nhánh cây trong tay, nhíu mi: “Cô nãi nãi chính là không muốn nhìn thấy nữ nhân kia, chính là cảm thấy nàng chán ghét.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “So với Quý Phán Tư còn chán ghét hơn!”

Ít nhất Quý Phán Tư đáng ghét từ trong ra ngoài, nhưng Đoan vương phi kia nhìn như một người hiền lành, nhưng khi gặp phải sự tình thật mụ nội nó phá hoại tất cả.

Đông Dương thấy không thể để nàng nói tiếp, gật đầu: “Nô tỳ đã biết, nô tỳ đi thông báo cho Đoan vương phi.”

Một đường chạy chậm tới cửa, ánh mắt chạm đến bóng dáng màu vàng kia, Đông Dương kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.