Sủng Thê Làm Vinh

Chương 131: Chương 131: Thiếu






Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Trong lòng ông chủ phát khổ, lại cúi đầu khom lưng nói: “Nơi nào, nơi nào, tự nhiên là mì của ba vị gia đều không tính tiền.”

Ăn cơm bá vương (ăn chực) còn bá đạo như vậy, quá đáng giận.

Kỷ Thanh Y có chút tức giận, muốn đứng lên, Từ Lệnh Sâm lại một phen đè lại tay nàng: “Hiện tại chúng ta ra mặt cho ông chủ, chờ chúng ta đi rồi thì sao?”

Ba nam tử kia nhất định sẽ trả thù.

Trả thù không được bọn họ, nhất định sẽ gây phiền toái cho ông chủ, thậm chí sẽ quăng ngã sạp, làm ông chủ không thể tiếp tục bán.

Kỷ Thanh Y biết Từ Lệnh Sâm suy xét có đạo lý, chỉ có thể tức giận bất bình ngồi.

Nàng muốn ra mặt thay ông chủ, đáng tiếc thân phận Từ Lệnh Sâm không thể phơi bày ra ánh sáng, hắn là Ninh Vương thế tử, một đinh điểm việc nhỏ đều có thể biến thành chuyện lớn.

Kỷ Thanh Y ngẫm lại, cuối cùng ấn xuống, chỉ là gặp phải chuyện như vậy, tâm tình tốt ra ngoài chơi rốt cuộc không còn.

Trước khi đi, Từ Lệnh Sâm đưa cho ông chủ một thỏi bạc, ông chủ không dám tin tưởng, run run rẩy rẩy muốn trả lại cho Từ Lệnh Sâm.

Từ Lệnh Sâm âm thầm lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo ông không cần lộ ra, mau thu đi.

Ông chủ vô cùng cảm kích, tiễn Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y.

Lúc hai người rời đi, đi qua bàn mấy người kia, chỉ nghe “Xoạch” một tiếng, tay ăn chơi cầm đầu làm rơi chiếc đũa xuống đất, đôi mắt thẳng tắp nhìn phía trước, tròng mắt đều phải rớt ra, nốt ruồi lớn màu đen ngay khóe miệng đều run nhè nhẹ.

Hai đồng bọn nhìn theo tầm mắt hắn, cũng lập tức nhìn rớt tròng mắt.

Từ Châu phủ khi nào có tiểu nương tử xinh đẹp như vậy?

Vốn dĩ Kỷ Thanh Y ngồi nghiêng người, lại cúi đầu, những người đó không thấy được dung mạo nàng, lúc này vừa thấy, lập tức hưng phấn lên: “Đại biểu ca, tiểu nương tử này thật xinh đẹp!”

“Đại biểu ca” chính là tay ăn chơi có nốt ruồi vừa rồi khó xử ông chủ, hắn nghe xong lời này, “Ực”, “Ực” nuốt mấy ngụm nước miếng “Tạch” một cái đứng lên: “Đi, chúng ta đuổi theo.”

“Đại biểu ca.” Mặt khác một người nhỏ giọng nói: “Tiểu nương tử kia có chủ rồi.”

Nam tử có nốt ruồi chẳng hề để ý nói: “Có chủ thì sao chứ? Chúng ta chẳng qua là đuổi theo xem nàng là nương tử nhà ai mà thôi.”

Về sau có cơ hội, mới ra tay thông đồng. Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, cho hắn ôm ngủ một đêm, cho dù chết hắn cũng cam nguyện.

Mấy người ăn cũng không ăn, ném chiếc đũa liền đuổi theo.

Ông chủ thấy không nhịn được chắp tay trước ngực liên tục cầu nguyện, hy vọng người tốt có thể bình bình an an, không bị mấy người xấu này khi dễ.

Kỷ Thanh Y đi đi liền phát hiện không thích hợp, bọn họ vốn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.