Sủng Thê Tận Xương: Ông Xã Thần Bí Có Chút Hư

Chương 22: Chương 22: Cô phát bệnh




Diệp Tinh Bắc nói: “Tôi có thể giả làm vợ chồng với anh, nhưng mà, chỉ có thể là vợ trên danh nghĩa, ta sẽ không làm bất luận nghĩa vụ hay trách nhiệm mà người vợ nên làm, sau khi kết hôn chúng ta không AA, mỗi người sống cuộc sống mỗi người, không quấy rầy lẫn nhau!”

Cố Quân Trục không chút suy tư mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng có ý tứ này, như vậy rất tốt.”

“Được,” Diệp Tinh Bắc vươn một bàn tay: “Một lời đã định!”

Cố Quân Trục cười cùng cô bắt tay: “Hợp tác vui vẻ.”

Diệp Tinh Bắc hít sâu, khẩn trương nhìn anh hỏi: “Anh có thể nói, cha mẹ ruột tôi là ai không? Bọn họ còn sống chứ? Tôi còn có anh chị em khác không?”

Cố Quân Trục nhìn khuôn mặt cô khẩn trương trở nên trắng bệch, trầm mặc trong chớp mắt mới nói: “Bọn họ đã không còn trên nhân thế……”

Huyết sắc trên mặt Diệp Tinh Bắc như bị rút hết, tay chân nhũn ra, nhìn chằm chằm Cố Quân Trục.

Cố Quân Trục tiếp tục nói: “Nhưng mà, cô còn có hai người anh ruột, hiện giờ bọn họ sống rất tốt.”

“Anh ruột……” Khuôn mặt Diệp Tinh Bắc vốn dĩ trắng bệch vì kích động nổi lên một tia đỏ ửng: “Tôi có anh ruột? Bọn họ là ai? Bọn họ ở đâu? Tôi có thể tìm được bọn họ ở đâu?”

Cô thế nhưng có anh ruột!

Trời biết cô khát vọng thân tình cỡ nào!

Rất hy vọng mình có thân nhân!

Cô lại có anh ruột!

Cô rất muốn gặp bọn họ!

Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai tuy rằng trên danh nghĩa là cha mẹ cô, nhưng cô trước nay không cảm giác được tình thương cha mẹ trên người bọn họ.

Đối với cô mà nói, Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai còn không bằng người xa lạ.

Biết Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không phải cha mẹ ruột cô, trong lòng cô ngược lại nhẹ nhàng.

Rốt cuộc, ai cũng không muốn bị cha mẹ ruột mình chán ghét, bôi nhọ, hãm hại.

Bị cha mẹ của mình chán ghét phản cảm như vậy, là cô làm người thất bại.

Cô thường xuyên hoài nghi mình, có phải không tốt, có phải cô rất khiến người ta chán ghét, không có biện pháp làm người ta thương, yêu mến, mới làm cha mẹ ruột của cô đối đãi với cô như vậy.

Biết Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không phải ba mẹ ruột cô, cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nếu Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không phải ba mẹ ruột cô, Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không thích cô, chính là chuyện thuận lý thành chương.

Rốt cuộc, cô không phải bọn họ sinh ra, cũng không phải bọn họ nuôi, bọn họ nhận cô trên danh nghĩa, thì phải tốn tiền của bọn họ, tương lai không khéo còn chia tài sản với bọn họ, người bình thường phỏng chừng đều sẽ không thích.

Sau lại, vắt hết óc đuổi cô đi, cũng chính là chuyện thuận lý thành chương.

Chỉ là, nếu cô không phải con gái của Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai, vì sao ông nội tìm cô về, còn lấy ra xét nghiệm ADN, chứng minh cô là cháu gái ruột của ông nội?

Phương diện này, là có hiểu lầm, hay là có âm mưu?

Diệp Tinh Bắc nhìn chằm chằm Cố Quân Trục, đôi mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ qua mỗi một chữ Cố Quân Trục nói.

Biểu tình cô bất an lo sợ không yên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Cố Quân Trục.

Cố Quân Trục bị cô nhìn như vậy, cảm thấy tiểu nha đầu này có điểm đáng thương, nói thẳng: “Cha mẹ ruột của cô, là Giang Chính Vi cùng Tạ Thấm Nguyệt, cũng chính là anh cả và chị dâu cả của Giang Chính Hành, cô không phải con của con trai nhị phòng Giang gia, cô là cháu gái của con trai đích tôn đại phòng Giang gia!”

Diệp Tinh Bắc khiếp sợ nhìn Cố Quân Trục, nửa ngày còn chưa hồi thần.

Cô không phải con gái của Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai.

Cô là con gái của bác trai và bác gái.

Chỉ là, nếu bác trai và bác gái đã chết, chết ở trong một cuộc tai nạn giao thông rất nhiều năm trước.

Nói cách khác, nếu Cố Quân Trục nói là sự thật, cha mẹ ruột cô đã chết.

Cô chưa từng gặp qua mặt ba mẹ cô, ba mẹ cô đã chết!

Bỗng nhiên trái tim cô hốt hoảng, hô hấp cố sức, thở không nổi.

Cô biết, cô phát bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.