Sườn Phi Tội

Chương 11: Chương 11: Trốn khỏi Vương phủ.




Nàng ta quả thực nói như vậy? Nam nhân ngồi bên bàn gỗ vẫn không rời tầm mắt khỏi quyển sách, thanh âm lạnh như băng truyền tới người đối diện. Lí ma ma cúi đầu cung kính đứng một bên, trên nét mặt già nua là vẻ bình tĩnh từng trải, đáp:

- Vâng thưa Vương gia, Ngọc Vương phi đích thực đã nói như vậy.

- Thật sao?

Hắn cảm thấy ngạc hiên vô cùng. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao vậy? Nữ nhân kia lại có thể bỏ qua cơ hội được tiếp cận hắn? Hoàng Phủ Luật rốt cục cũng phải ngẩng đầu lên, đặt quyển sách trong tay xuống. Nhíu mi nghĩ ngợi. vấn đề này ngày càng trở nên sâu xa khó hiểu.

- Bây giờ nô tì đi gọi Tình phu nhân đến Cô Vụ Cư chứ ạ?

- Đừng gọi vội. Bây giờ ngươi lui đi, lát nữa ta có việc giao phó cho ngươi.

- Vâng, thưa Vương gia.

Chờ Lí ma ma lui ra rồi, Hoàng Phủ Luật mới đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Cảm thấy như trong cơ thể có hàng vạn con kiến đang gặm cắn trên từng da thịt của hắn, khó chịu vô cùng. Hắn thong thả đi đến phòng trong, ngồi xuống thảm bắt đầu chậm rãi vận khí công điều hòa cơ thể. Tuy nhiên, sự khó chịu trong cơ thể không có giảm xuống mà càng ngày càng tăng lên mãnh liệt. Mị độc cổ này thật sự rất mạnh, dùng nội lực như thế nào cũng không giải trừ được nó.

Một năm trước, hắn đau khổ đi tìm thuốc giải khắp nơi trên thiên hạ. Đến khi Trình Tuấn tra ra được thì chỉ có một kết quả duy nhất – mị cổ này chỉ có nữ tử đã chế ra nó mới có thuốc giải. Và hơn thế nữa, cơ thể của nữ tử đó chính là một phần của giải dược.

Về phần điều chế thuốc giải như thế nào, phải xem nàng kia kê dơn phân lượng. Hoàng Phủ Luật nắm chặt tay lại, đôi mắt màu đen càng thêm thâm trầm. Hắn hận sơ suất của chính mình. Làm sao lại để nữ nhân kia có cơ hội xuống tay với hắn cơ chứ? Mà độc này ở trong cơ thể hắn, ngày nào chưa giải được, ngày đó nữ nhân kia còn xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không biết mình còn có thể chịu đựng được ả trong bao lâu nữa.

Cùng lắm, nếu ả không cho hắn sống thoải mái, hắn cũng không cho ả sống yên ổn qua ngày! Trong cơ thể cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, hắn liền đứng dậy, bước đi thong thả rời khỏi Cô Vụ Cư.

Thân ảnh lạnh lùng lại như hòa hợp với ánh trăng trong trẻo. Hắn cứ như vậy khoanh tay đứng đó, lặng lẽ....

Màn đêm lẳng lặng một màu, ánh trăng lạnh lẽo như vô tình dung nhập vào đó, hòa hợp thành một. Lúc này trong phủ cũng rất im ắng, không một tiếng động. Hắn khẽ thở dài, tâm trạng rốt cục cũng bình tĩnh hơn một chút. Lại nhìn vào nơi xa xăm nào đó trong màn đêm, ánh nắt hắn phảng phất vẻ ưu tư.

Hai tháng này, vẫn không có chút tin tức nào của Tố Nguyệt. Hắn yêu Tố Nguyệt, yêu rất sâu đậm, yêu nàng còn hơn cả chính bản thân mình. Nhưng chỉ vì nữ nhân chết tiệt kia, nàng mới bỏ hắn mà đi. Hắn cùng với nữ nhân kia, chỉ có nợ nần ân oán mà thôi.

Gió đêm khẽ khẽ thổi động vài sợi tóc mai trên trán, hắn ngẩng đầu nhìn trăng. Vẻ mặt u buồn, bóng hình hắn cao lớn nhưng cô độc dưới ánh trăng.

Cả thiên hạ này, biết ai mới là người tri âm?

- Vương gia, hóa ra ngài đang ở đây.

Một âm thanh kiều mị đột nhiên vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Hoàng Phủ Luật quay đầu, nhìn đến Tình phu nhân trong bộ sa y mỏng dính thướt tha đi tới. Phía sau là vẻ mặt thất sắc của Lí ma ma. Hắn nhìn khuôn mặt mang theo ý cười ôn nhu quen thuộc kia, không tự chủ được mà thốt lên:

- Tố Nguyệt…..

- Vương gia, Tình phu nhân ngài ấy….

Lí ma ma hốt hoảng đến độ mồ hôi lạnh chảy đầy mặt. Hôm nay là ngày Vương gia phát bệnh, không được Vương gia gọi đến, phu nhân khác không được tự ý vào Cô Vụ cư.

- Lí ma ma, ngươi lui ra đi.

Hoàng Phủ Luật cũng không trách cứ sự tận trung của vị ma ma lớn tuổi này. Hắn thật sự rất nhớ Tố Nguyệt. Mà Tình phu nhân lại có hình dáng rất giống Tố Nguyệt, đặc biệt là khuôn mặt tươi cười đó. Tình phu nhân kiều mị cười, đem thân thể nhu nhược như không xương dựa vào người hắn. Hoàng Phủ Luật ôm lấy nàng, hướng đình viện phía xa xa kia đi tới.

Tới hồ Ngọc Bích, Hoàng Phủ Luật để cho Tình phu nhân ngồi cạnh mình, bình tĩnh nhìn trăng, nói:

- Đêm nay, ngươi cùng ta trò chuyện.

Tình phu nhân đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó là vui sướng ra mặt. Nàng đem thân mình dựa vào người nam nhân kia, cố tình dùng thanh âm kiều mị nói:

- Tình nhi rất thích nghe Vương gia nói chuyện.

Hoàng Phủ Luật nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Dùng giọng điệu bình thường.

Tình phu nhân tự biết mình đã phạm vào kiêng kị của Hoàng Phủ Luật, vàng thay đổi ngữ điệu thoải mái hơn. sau đó lộ ra vẻ mặt ôn nhu cười, nói:

- Vương gia, Tình nhi xoa bóp vai cho ngài nhé.

Hoàng Phủ Luật không nói gì, gắt gao nhìn chằm chằm nụ cười kia. Trong mắt là thâm tình cùng mê luyến vô cùng sâu đậm. Tố Nguyệt, là nàng sao?

Tình phu nhân thầm đắc ý ở trong lòng. Nam nhân này rất thích nhìn nụ cười của nàng. Xem biểu hiện lúc này, hắn còn là nam nhân lạnh lùng như băng nữa không? Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, dịch ra phía sau lưng nam nhân kia. Bàn tay thon thả nhẹ nhàng xoa bóp, lực đạo vừa đủ. Hoàng Phủ Luật lẳng lặng nhìn mặt hồ không nói gì, hưởng thụ sự vuốt ve của nữ tử kia. Tình phu nhân lại càng thêm ôn nhu, bàn tay nhỏ bé vụng trộm chạm vào ngực nam nhân. Hoàng Phủ Luật nhíu chặt lông mày lại. Dục tính cố gắng áp chế bây giờ lại mãnh liệt dâng lên trong cơ thể hắn.

Chết tiệt! Mị cổ kia vẫn còn tác dụng.

Hắn đột nhiên một tay kéo Tình phu nhân vào trong ngực, gắt gao ôm lấy nàng. Nữ tử kêu lên một tiếng ỡm ờ, cố tình khơi lên dục vọng trong hắn. Một màn này, tất thảy đều lọt vào mắt một người mặc áo xanh đứng đằng xa. Mà bóng người đó chính là Tô Ngọc Thanh – Sườn Vương phi của hắn.

Nàng mặc một bộ áo màu xanh, trong tay đang cầm một cái bọc nhỏ, trên lưng chính là Tiểu Ngọc Nhi đang ngủ say. Nàng vụng trôm, rón rén hướng cổng sau của Vương phủ mà trốn đi. Hôm nay, nàng không tính sai đường đi nữa. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này nàng đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng.

Từ Tích Lạc viên đến cửa sau của Vương phủ là một đoạn đường khá dài. Chẳng hiểu là do nàng “mù đường” hay kém may mắn mà thế nào nàng vẫn đụng phải hắn. Mà hắn lại cho nàng xem hắn cùng tiểu thiếp của mình ân ân ái ái ở đình viện. Hai người này thật không biết xấu hổ!

Nàng vội vàng xoay người, không thèm để ý tới một màn chướng mắt kia nữa. Phi thân một cái liền nhảy lên bức tường Vương phủ. Thân mình này có khinh công rất cao, nàng không cần phải sợ nữa. Hiện tại, nàng đã có thể ra khỏi Vương phủ này rất dễ dàng. Liếc mắt nhìn lại vương phủ kia, nàng thầm nói trong lòng: “có duyên sẽ gặp lại”. Sau đó không hề do dự mà nhảy xuống bức tường.

Nhưng chân vừa chạm đất, trước mặt nàng lại có một bóng dáng cao lớn đứng ngay trước mặt.

- Khuya như vậy, ngươi muốn đi đâu?

Thanh âm lạnh lẽo của hắn khiến cho nàng phải rùng mình lo sợ, lập tức lùi về phía sau mấy bước. Tô Ngọc Thanh cười khổ. Không phải nam nhân này đang ân ái với tiểu thiếp ở đình viện hay sao? Làm thế nào lại đuổi theo được nàng nhanh như vậy chứ? Không để ý tới hắn, nàng bước nhanh về phía trước mà chạy.

Hoàng Phủ Luật lại di chuyển thân mình vài cái, chắn trước mặt nàng. Nàng mím môi lại, vô cùng bực bội nói:

- Ta đi đâu không cần ngươi quan tâm. Ta đi rồi không phải ngươi sẽ thoải mái hơn sao?

Nam nhân này thật đáng ghét. Sao lần nào nàng bỏ trốn cũng bị hắn phát hiện cơ chứ?

Hoàng Phủ Luật khẽ nhăn mày kiếm lại, đôi mắt thâm thúy sắc bén nhìn nàng. Hắn đứng khoanh tay, nói:

- Ngươi gây cho ta nhiều họa như vậy, giờ nghĩ có thể tự do ra đi hay sao?

Đôi mắt hắn sắc bén như chim ưng, tràn ngập hận ý tới tận xương tủy. Nam nhân này rốt cục vẫn không buông tha nàng sao? Ai, đều tại chủ thân hình này gây họa cho nàng. Nàng nhìn hắn, bình tĩnh đáp:

- Đêm hôm đó ngươi không phải….

Đôi mắt thoáng qua nét khó chịu, nhưng rất nhanh bị nàng dấu đi:

- Ngươi cũng tổn thương ta một lần, vậy chúng ta hòa nhau. Thế sao?

Hoàng Phủ Luật nhìn nàng châm biếm, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc. Hắn trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói:

- Ngươi hạ mị độc trên người ta. Ngươi nên giải độc cho ta, không phải sao? Ngươi nên thấy may mắn khi ta chưa tìm ngươi đòi nợ đấy.

- Ta không phải…. – Nam nhân ngu ngốc này, làm sao để nói cho hắn hiểu rõ đây?

- Tiêu Ngọc Khanh! Ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi. Hôm nay ngươi quay về Vương phủ với ta hay vẫn ra đi?

- Đương nhiên là ra đi! – Nàng trả lời mà không cần suy nghĩ.

Mặc kệ hắn với Sườn phi trước đây có ân oán gì, nàng vẫn phải quay về Vũ Sơn. Nam nhân kia nhíu mày, đôi mắt càng thêm âm trầm, hắn nói:

- Nếu ngươi quay về phủ Thừa tướng, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, ánh mắt càng thêm ngoan tuyệt:

- Tiêu Ngọc Khanh, ngươi đã hạ độc lên người ta. Khi nào độc còn chưa được giải, ngươi đừng mơ rời khỏi Thân Vương phủ này, hiểu chưa?

Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ nói:

- Trước kia ta từng nói với ngươi, ta không phải Sườn Vương phi gì đó của ngươi, ta chỉ là một sơn nữ sống trên núi mà thôi. Ngươi để ta quay lại Vũ Sơn đi.

- Đừng có dùng mọi cách đùa giỡn ta. Ngươi là nữ nhân như thế nào, ta biết rõ.

Nếu hắn đã như vậy, nàng chỉ có thể chạy là thượng sách. Hôm nay dù thế nào nàng cũng phải đi. Chỉnh lại tư thế nằm cho Tiểu Ngọc Nhi, nàng không hề để ý tới nam nhân trước mặt, hướng bên trái hắn liều mạng phi thân đi.

- Nữ nhân chết tiệt!

Hoàng Phủ Luật xoay người đuổi theo bóng dáng đang chạy trốn kia. Nhưng trong cơ thể hắn lại đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn biết, độc lại phát tác lần nữa. Hắn đành phải dừng lại đi bộ, chậm rãi điều hòa hơi thở. Mị độc này sẽ phát tác vào cuối tháng. Công lực của hắn sẽ giảm đi, toàn thân thì vô cùng khó chịu. Nhìn bóng dáng áo xanh đi càng xa, ánh mắt Hoàng Phủ Luật nổi lên đầy sát ý. Nữ nhân chết tiệt! Ta xem ngươi có thể chạy trốn tới đâu!

Chương 12: Lưu lạc

Editor: Ngược Ái + Tiểu An

Beta: Ngược Ái.

Muốn quay về Vũ Sơn quả nhiên không phải việc dễ dàng gì. Nàng đã đi hỏi rất nhiều nơi, nhưng có rất nhiều người nói họ không biết núi Vũ Sơn ở đâu. Còn một số người thì lại nói họ đã từng nghe qua nhưng lại không biết đường đi đến đó như thế nào.

Tô Ngọc Thanh cõng Tiểu Ngọc Nhi trên lưng, đi lang thang trên đường, không biết nên đi về đâu. Chạy trốn khỏi Thân Vương phủ, trên người nàng cũng không mang theo nhiều đồ. Mới chỉ trên đường hỏi thăm thôi mà tài sản trên người nàng đã gần hết. Tiểu Ngọc Nhi cũng rất khổ, mỗi ngày nàng chỉ có thể cho nó uống chút nước canh mà thôi. Đã nhiều ngày trôi qua, khuôn mặt vốn mập mạp của Tiêu Ngọc Nhi đã gầy đi trông thấy.

Tô Ngọc Thanh thấy vậy thì vô cùng đau lòng. Lần này là nàng bắt Tiểu Ngọc Nhi chịu khổ cùng mình. Không có bà vú, không có tỳ nữ, nàng thật sự không biết làm thế nào để chăm sóc một đứa trẻ mới sinh. Nàng đi lòng vòng mãi, cuối cùng ghé vào một quán trọ, đặt một phòng ngủ rẻ tiền và ít đồ ăn đơn giản. Nằm trên chiếc giường cứng, nàng nhẹ nhàng ôm Tiểu Ngọc Nhi vào lòng.

Trong đầu đang không ngừng suy tính tiếp theo nên làm như thế nào. Không có tiền, cũng sẽ không có đồ để ăn. Hiện tại đường đi đến Vũ Sơn ra sao vẫn chưa biết được. Cứ đi như vậy, nàng chỉ sợ chưa tìm được Vũ Sơn, nàng đã chết đói nơi đầu đường xó chợ mất rồi. Bây giờ trước tiên nàng phải tìm biện pháp để ăn uống no đủ, có lộ phí để đi lại đã. Nhưng thôi, hiện tại đi ngủ trước, mai tính tiếp. Nghĩ như vậy nàng liền dần chìm vào giấc ngủ. cả ngày bôn ba khắp nơi, thật sự quá mệt mỏi!

Chợp mắt được một lúc, nàng liền bị tiếng gõ cửa đánh thức:

- Khách quan, đồ ăn và nước ấm của ngài đã chuẩn bị xong rồi ạ.

Tô Ngọc Thanh chống thân hình mệt mỏi dậy, đi ra mở cửa.

- Khách quan, để cho tiểu nhân vào thắp đèn cho ngài, trời sắp tối rồi ạ.

Tiểu nhị để đồ ăn và nước ấm trên bàn, đi vào thắp đèn. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vừa mới ngủ mà trời đã sắp tối rồi sao? Thảo nào nàng thấy đói như thế. Tiểu Ngọc Nhi mở to đôi mắt trong trẻo, môi chu lên như sắp khóc, chắc bé cũng đói rồi. Tô Ngọc Thanh vội vàng bưng cơm tiến lại giường. Chợt nghĩ ra gì đó, nàng chán nản bỏ bát xuống. Nàng làm sao lại quên Tiểu Ngọc Nhi không thể ăn cơm chứ?

Ôm đứa trẻ với vẻ mặt mếu máo như sắp khóc, nàng cẩn thận dỗ dành:

- Tiểu Ngọc Nhi ngoan, để bây giờ di nương đi lấy cho con chút nước cơm nha! Con ngoan, chờ ta một lúc thôi.

Nói xong, nàng lê tấm thân mệt mỏi nhanh chóng ra khỏi phòng. Tiểu Ngọc Nhi vừa khóc xong bây giờ đã ngủ rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vương lại đầy nước mắt. Tô Ngọc Thanh đau lòng vô cùng. Đều do nàng không tốt, không chăm sóc được chu đáo cho đứa trẻ này. Bất quá cuối cùng cũng có một tin vui, phần nào an ủi được lòng nàng.

Một tiểu nhị tên là Tiểu Hải tốt bụng giới thiệu cho nàng một công việc giặt quần áo ở một sơn trang gần đó. Ngày hôm sau, tiểu nhị Tiểu Hải tốt bụng dẫn nàng đến cửa sau một căn nhà gỗ. Vừa gõ cửa thì một tiểu cô nương ra mở. Nhìn thấy Tiểu Hải cùng Tô Ngọc Thanh đang ôm đứa trẻ, cô gái cười thật tươi, nói:

- Đại ca, người cứ về tiếp khách đi. Cô nương này cứ giao cho muội.

Tô Ngọc Thanh đối với cô nương này rất có cảm tình. Bởi vì cô nương ấy có nụ cười rất chân thành, khiến cho người khác cảm thấy rất ngọt ngào.

- Đây là muội muội của ta – Tiểu Xu. ngươi cứ yên tâm đi theo nàng ấy, nàng ấy sẽ dẫn ngươi vào phủ.

Tiểu Hải dặn dò nàng xong liền nhanh chóng quay về nhà trọ.

- Cảm ơn Tiểu Xu. Ta tên là Tô Ngọc Thanh, nhà ở Vũ Sơn.

- Vũ Sơn sao? Hình như ta đã từng nghe qua.

- Thật sao? Ngươi thật sự biết đường đi đến Vũ Sơn như thế nào sao?

Trong mắt Tô Ngọc Thanh sáng lên một tia hi vọng, rốt cục cũng có người biết tới Vũ Sơn.

- Ta không biết, nhưng hẳn là trang chủ của chúng ta biết đấy.

Thật vậy sao? Như vậy thì nàng nhất định phải gặp vị trang chủ này mới được.

- Ngọc Thanh tỷ tỷ, chúng ta đi vào thôi.

Tiểu Xu thân thiết kéo tay Tô Ngọc Thanh đi vào trong. Thật may sơn trang này đang thiếu một nha hoàn giặt giũ quần áo.

Sơn trang này có một quang cảnh rất rộng, đủ thấy gia chủ ở đây có quyền có thế ra sao. Tuy sơn trang này vô cùng rộng lớn, được trang trí vô cùng hoa lệ nhưng lại không có một chút tục khí nào. Hạ nhân bên trong trang đều đang chăm chú làm việc. Họ nhìn thấy Tô Ngọc Thanh ôm một đứa bé đi vào, trong mắt có chút kinh ngạc lại có cùng đồng tình.

Tiểu Xu nhanh nhẹn dẫn Tô Ngọc Thanh đến gặp một lão bà, nói đó là quản sự hậu viện – Dung đại nương.

Một lão bà khoảng năm mươi tuổi nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng. Cặp mắt đã trải qua sự đời làm người ta thấy khá xa cách, nhưng cũng không phải là không tốt. Bà nhìn Tô Ngọc Thanh, ánh mắt hơi lóe sáng. Ngay sau đó, bà lại nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong ngực nàng, hỏi:

Đây là hài tử của ngươi?

Tô Ngọc Thanh nhẹ gật đầu, cung kính nói:

- Giặt quần áo, nấu cơm tiểu nhân đều đã từng làm. Hiện tại tiểu nhân mang theo Tiểu Ngọc Nhi không chỗ dung thân, hi vọng đại nương mở lòng từ bi mà thu nhận.

Dung đại nương tinh tế đánh giá Tô Ngọc Thanh từ đầu đến chân, trầm giọng nói:

- Ngươi sẽ theo Tiểu Xu ra phía sau viện làm việc. Vừa đúng lúc chỗ chúng ta đang thiếu một nha hoàn giặt quần áo.

- Tạ ơn Dung đại nương.

Tô Ngọc Thanh vội vàng cảm ơn, trước khi đi còn nói thêm một câu:

- Nhà của Ngọc Thanh ở núi Vũ Sơn, cho nên tiểu nhân không thể kí khế ước bán mình.

Dung đại nương nhìn thật kĩ Tô Ngọc Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Tiểu Xu đứng bên cạnh khẽ run lên, đầu chảy đầy mồ hôi. Dung đại nương không bao giờ chấp nhận người khác nói điều kiện với mình a! Một lúc lâu sau, Tiểu Xu đã nghĩ tất cả đều vô vọng, lại thấy Dung đại nương lẳng lặng nhìn Tô Ngọc Thanh, nói nhẹ một câu:

- Ta sẽ không bắt ngươi kí khế ước bán mình. Khi nào ngươi muốn quay về núi Vũ Sơn, ta cũng sẽ để ngươi đi.

- Ngọc Thanh bái tạ Dung đại nương.

- Đừng vội cảm ơn ta, trước hết ngươi đem đứa nhỏ đi nghỉ đi đã, để Tiểu Xu đưa ngươi đi làm quen một chút, ngày mai bắt đầu làm việc!

- Vâng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.