Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 235: Chương 235: Ám muội




“Quân ca!! Mau cứu Huyết Phong.” – Long Nguyên Giáp hét lên.

Vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, tiếng hét của Long Nguyên Giáp giúp cho Ma Tùng Quân hoàn hồn lại. Tự tay đấm vào mặt mình để thức tỉnh, Ma Tùng Quân quyết định không nhìn cuộc chiến giữa Long Nguyên Giáp và ả hiệp sĩ kia.

Hắn lao thẳng đến chỗ Huyết Phong. Bấy giờ Long Nguyên Giáp sau khi đã đánh văng được ả hiệp sĩ đó, hắn không vội tấn công tiếp. Bởi tốc độ của ả ta rất nhanh, chỉ cần trật một nhịp là ả có thể chạy thoát khỏi tay hắn để giết Ma Tùng Quân.

“Đừng làm rộn như thế, ta đâu có định giết hắn?”

Biết mình không thể thoát khỏi sự đeo bám của Long Nguyên Giáp, ả ta thở dài nói.

“Phong đệ... nào ngồi dậy! Còn nhớ ta không?”

Lúc này Ma Tùng Quân bế Huyết Phong ra khỏi chiếc giường xương kia, vừa hay mí mắt của Huyết Phong động đậy. Thấy thế Ma Tùng Quân vội lấy thuốc trị thương ra đưa lên miệng Huyết Phong.

“Từ từ thôi...”

Thấy nước thuốc chảy ra khỏi miệng Huyết Phong, Ma Tùng Quân cảm thấy tức giận. Tức giận là vì bản thân hắn không có sức bảo vệ đứa nhỏ này. Nó đã không bố không mẹ, xem hắn như anh ruột trong nhà, thế mà hắn lại để lạc thằng bé, để nó ra nông nổi này.

“Khụ khụ...”

Uống giữa chừng, Huyết Phong ho khan đến đỏ cả mặt. Nhưng thuốc vẫn có tác đụng, vết thương của Huyết Phong khép lại với tốc độ chóng mặt. Sắc mặt dần dịu đi, mắt cuối cùng cũng mở to ra được.

“Quân ca... đệ... không phải mơ chứ?” – Huyết Phong giọng run lên.

“Không mơ, không mơ đâu. Đệ còn sống, trong người đệ thế nào rồi? Còn đứng dậy được không?” – Ma Tùng Quân lo lắng hỏi.

“Chậc, không ngờ đấy. Kẻ yếu ớt như ngươi, bằng cách nào để đánh bại được đám Undead Thống Lĩnh của ta? Thực lực của ngươi không hề đủ khả năng làm chuyện đó. Ahhh, ngươi chơi bẩn đúng không?”

Đột nhiên giọng nói của ả mặc giáp hiệp sĩ vang lên khiến cho Huyết Phong giật bắn mình. Theo phản xạ, hắn lập tức đứng bật dậy, nhưng cơ thể lại đau nhói lên khiến hắn lảo đảo ngã xuống. Cũng may Ma Tùng Quân đứng bên cạnh kịp thời đỡ lấy Huyết Phong.

“Đệ sao vậy?” – Ma Tùng Quân đỡ lấy Huyết Phong, nhíu mày hỏi.

Quái lạ, thanh máu của thằng bé đã đầy. Vì cái gì lại trông như sắp chết thế này?

[Cơ thể của Huyết Phong hiện tại đang quá tải vì sử dụng kỹ năng nguy hiểm đến tính mạng. Nhờ thuốc trị thương của hệ thống, nên đã kéo lại tính mạng cho Huyết Phong. Túc chủ cần phải sử dụng thêm vài bình nữa để giảm đi các triệu chứng tiềm tàng bên trong cơ thể Huyết Phong.]

Âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân. Nghe thế hắn lấy ra thêm lọ thuốc trị thương trung cấp nữa, nhưng lại cất đi ngay lập tức, rồi lấy ra mấy bình thuốc trị thương sơ cấp đưa cho Huyết Phong uống từ từ.

[Túc chủ tiếc tiền à?]

“Không, mày đừng có lừa tao. Máu nó gần đầy rồi, thứ nó cần giải quyết là ám thương trong cơ thể. Ám thương không rõ công dụng như nào, lấy bình Lục được rồi. Tao chỉ còn hai bình Lam, có gì nguy cấp còn dùng.”

[...]

Biết kế của mình đã lộ, Phiền Bỏ Mẹ quyết định im lặng.

Đúng như những gì Phiền Bỏ Mẹ nói ban nãy, Huyết Phong sử dụng Thập Nhị Huyền Môn Công đến tầng thứ tư đã khiến cho cơ thể hắn quá tải và nằm giường chí ít là một tháng. Đây là đau nhức cơ bắp, khiến cơ thể kiệt quệ, làm cho cơ bắp, kinh mạch và các hệ thần kinh bị tê liệt một cách nghiêm trọng.

Thuốc trị thương chỉ trị thương thế nặng là chủ yếu, nó không chữa trị được toàn bộ các vết thương sâu, ám thương, độc. Có thể nói các vết thương sâu, ám thương bên trong người là nguyên nhân ngăn cản cho thuốc trị thương hoạt động tối đa.

Chỉ có thuốc của hệ thống mới có khả năng chữa trị chuyên sâu mạnh hơn, nhờ thế mà Huyết Phong mới có thể tỉnh táo để nói chuyện được. Nếu dùng thuốc trị thương bình thường, cùng lắm hắn chỉ qua cơn nguy kịch, còn khả năng vận động gần như không có.

Về phía Phiền Bỏ Mẹ, con AI này rõ ràng muốn Ma Tùng Quân dùng thuốc trị thương trung cấp. Lý do rất đơn giản, sau khi dùng hết thuốc trị thương trung cấp, nếu trong thời gian cấp bách thì Ma Tùng Quân phải liên tục làm mới cửa hàng tạp hóa, mua những thứ không cần thiết để tìm kiếm thuốc trị thương trung cấp.

Có thể nói, giá trị của thuốc trị thương trung cấp hiện tại vẫn rất cao. Ma Tùng Quân nhận thấy âm mưu của Phiền Bỏ Mẹ, hắn đủ tỉnh táo để không phải mắc lừa. Dù gì Huyết Phong cũng tỉnh rồi, cho thằng bé ngứa một chút cũng không sao.

“Ta hiểu rồi, ngươi dùng thuốc trị thương để giết đám Undead thống lĩnh của ta đúng không?”

Lúc này, ả mặc giáp hiệp sĩ cúi người xuống sờ tay lên vùng đất ẩm ướt dưới chân mình.

“Cái gì?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên thốt lên.

Hắn không quay đầu lại nhìn Ma Tùng Quân, hắn ngạc nhiên với đôi mắt vẫn dán chặt vào bóng hình của ả hiệp sĩ kia.

“Quả thật thuốc trị thương là độc dược với Undead. Nhưng phải cần số lượng rất nhiều mới có thể giết được chúng... kẻ làm được chuyện này chỉ có hai trường hợp. Một là bị ngu, hai là quá thừa tiền. Nhưng mà... ha ha ha, thật thú vị. Cả ngươi, ngươi và ngươi nữa. Con người ở thời đại này bị làm sao thế? Chết cười ta mất.”

Tiếng cười vũ mị vang lên khiến cho Long Nguyên Giáp tức đến đỏ mặt tía tai. Hắn rất muốn quay đầu lại mắng cho Ma Tùng Quân một trận, biết trước Ma Tùng Quân dùng cách này, hắn đã sớm quay lại cứu Huyết Phong cùng với Ma Tùng Quân rồi.

“Quân ca... ca còn thuốc trị thương không thế?”

Vì sắp tới có giao dịch thuốc trị thương với Ma Tùng Quân, nên Long Nguyên Giáp lên tiếng hỏi cho chắc.

“Yên tâm, còn đủ để giao cho đệ.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.

Hắn hoàn toàn không hiểu giá trị của thuốc trị thương, nên cũng không hiểu cảm giác nuốt nước mắt ngược vào trong của Long Nguyên Giáp là thế nào. Phải biết rằng Long gia bỏ ra một cái giá không nhỏ để mua thuốc trị thương từ Ma Tùng Quân, cả sơ cấp và trung cấp.

Mũi hắn rất thính, hắn có thể phân biệt được mùi thuốc sơ cấp và trung cấp của Ma Tùng Quân. Tất nhiên là hắn đang ngửi được rất nhiều mùi thuốc trung cấp kể từ câu nói của ả mặc giáp hiệp sĩ kia.

“Khụ khụ... nếu các ngươi đã đến đây rồi. Nên ở lại đây làm bạn với ta đi chứ?”

Toàn bộ khí thế của ả hiệp sĩ kia thu hết lại, ả đi từng bước từng bước một ngang qua Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân, Huyết Phong. Ả đặt mông xuống giường, cơ thể được bọc bởi hắc khí mờ ảo lượn lờ dần tán đi.

Hiện tại Huyết Phong đang ngồi thiền để đẩy nhanh dược lực của thuốc trị thương, mắt hắn nhắm tịt lại với nhau, yên tâm giao tính mạng bản thân cho Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp.

Bên phe Ma Tùng Quân đang rất cần thời gian để Huyết Phong hồi phục lại như cũ. Do đó Long Nguyên Giáp cũng không vội tấn công, hắn đang muốn xem ả ta định làm gì.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp, ả ta khẽ nở nụ cười bên trong giáp nón của mình. Cũng vì thế ả đưa tay lên đầu, từ từ tháo giáp nón xuống.

Một gương mặt mỹ miều lộ ra, với đôi môi cong vểnh, lông mày ngang nhẹ mỏng như lá liễu. Mọi thứ trên mặt ả đều đẹp đến mức hớp hồn người khác, chỉ trừ làn da có màu sắc hơi nhợt nhạt trông giống người chết. Lúc này ả mở mắt ra, đôi mắt đỏ như trăng máu, mống mắt thay vì có màu trắng thì lại có màu xám xịt.

Ấy vậy mà đôi mắt đó vẫn đẹp đến lạ thường. Chả là ở đây có hai người đàn ông chính trực không quan tâm đến nhan sắc ả ta. Thứ bọn họ quan tâm chính là cặp sừng trâu nằm ngang trên đầu ả ta, sừng trâu này có mũi nhọn hướng lên trên, trông rất kì lạ. Ả rõ ràng không phải là con người. Ý ở đây có nghĩa là không phải Undead từ con người.

“Sắp tới phải sống chung với nhau dài dài, các ngươi đừng có như vậy nữa được không? Phận làm nữ nhân, ta sợ...”

“Sợ con khỉ, ngươi nói vậy là sao?” – Long Nguyên Giáp mắng một tiếng.

“Ngươi tên gì?” - Ả ta híp mắt hỏi Long Nguyên Giáp.

“Ngươi nên báo tên trước. Ngươi là giống loài gì?” – Long Nguyên Giáp hỏi.

Để trả lời cho câu hỏi của Long Nguyên Giáp, ả ta phồng má, bặm môi rồi híp mắt nhìn ra xa xăm như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó rất trọng đại. Biểu cảm nàng ta thay đổi liên tục, lúc thì đáng yêu khả ái, lúc thì mưu mô xảo quyệt, lúc thì ngây thơ đến ngu ngốc.

“Tên của ta hả... hmmm, để ta nhớ xem. Lâu lắm rồi ta không sử dụng cái tên này, nên lấy tên nào giờ ta. Tên của ngàn năm trước, hay là vạn năm trước đây ta? Vạn năm trước thì ta không nhớ, ngàn năm trước thì tên của ta hình như là...”

“Lussuria? Nàng vẫn còn sống, thật là nàng ư?”

Đột nhiên có hai giọng nói vang lên ở trên trần hầm ngục.

“Thả... thả ta xuống... ngươi uống máu ta rồi. Đừng có giết ta... nếu không Quân sẽ giết ngươi.”

Giọng nói đầu tiên làm cho ả hiệp sĩ giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một cái bóng mọc ra một cái tay giữ chặt lấy đầu của một tên Golem hồng. Bấy giờ cái bóng hóa thành hình người đáp xuống trước mặt ả ta, còn Goblin hồng thì vùng ra chạy về phía Ma Tùng Quân.

“Ngươi... DIGGORY T.BOGY!!!!!”

Ả hiệp sĩ gầm lên một tiếng, trên trán nổi gân xanh rợn người, tung người lao đến tấn công Diggory T.Bogy. Chiếc giường xương sau lưng ả ta cũng vì thế mà bị chấn nát thành trăm mảnh. Bàn tay ả như hóa thành mũi thương, hướng cổ họng Diggory T.Bogy mà đâm đến.

“Thật may, nàng vẫn còn sống...”

Thay vì tránh né, Diggory T.Bogy nở một nụ cười hạnh phúc, hắn dang hai tay ra như thể đang đón tiếp ả lao vào lòng hắn.

“Thằng ngu này!”

Long Nguyên Giáp cũng lao tới, hòng cứu lấy Diggory T.Bogy. Nhưng không kịp, tốc độ của ả mặc giáp hiệp sĩ kia quá nhanh do ả di chuyển trước. Khi Long Nguyên Giáp lao đi thì ả đã va chạm với Diggory T.Bogy khiến cho hai người văng đi hơn mười mấy mét. Khiến cho mặt đất hằn ra một cái rãnh sâu.

“Khốn khiếp, tại sao ngươi không tránh? Ngươi muốn chết sao?”

Giọng nói như vỡ òa vang lên, Long Nguyên Giáp quay đầu lại trợn mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra. Ả hiệp sĩ điên cuồng kia, thế mà lại dụi đầu vào ngực của Diggory T.Bogy mà khóc. Vừa khóc vừa đánh vào ngực hắn. Điều đáng nói nhất là tư thế ám muội của hai người đó, nàng ngồi trên, chàng thì nằm dưới.

“Ta vốn là người nên chết, không phải nàng.” – Diggory T.Bogy nở nụ cười cay đắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.