_”Băng nhi, ngươi đã trở lại!”
Tà Băng vừa vào doanh trại , liền nhìn thấy Hoa Thần Dật ngồi trên
một gốc cây đại thụ, sắc mặt lo lắng , sau nhìn thấy nàng sau liền vui
sướng . . . Nhìn Hoa Thần Dật như vậy, Tà Băng đáy lòng ấm áp .
_”Ừm, buổi tối có phải ngươi không có đi nghỉ ngơi đúng không?” Tà
Băng nhìn Hoa Thần Dật, rõ ràng là đợi mình cả buổi tối, thật ngốc mà !
_”Ta là ở đây tu luyện, ngươi trở về là tốt rồi, chúng ta đi vào
thôi, Phong cũng lo lắng lắm rồi.” Hoa Thần Dật sửng sốt một chút, nhất
thời cười như hoa, nàng là quan tâm ta?
Tà Băng vẻ mặt hắc tuyến nhìn hồng y thiếu niên trước mắt, đây có
giống hay không như lời đồn đãi là người lãnh khốc cuồng vọng đệ nhất
thiên tài ,Hoa Thần Dật a?
_”Oa… Tiểu Băng nhi, ngươi cuối cùng đã trở lại, làm ta lo lắng gần
chết!” Bắc Ngạn Phong nhìn thấy Tà Băng vào cửa, lập tức vọt tới trước
mặt Tà Băng, quay trái quay phải kiểm tra một lượt, khi xác định người
trước mắt không có vết thương gì mới ngẩng đầu ai oán nói.
Mà nhị trưởng lão nhìn thấy Tà Băng an toàn trở về, lòng coi lúc này
mới thả lỏng. Vị tiểu tổ tông này nếu có vấn đề gì, không biết Quân gia
sẽ làm ra chuyện gì đây. Đã trở lại là tốt rồi…
Tà Băng khẽ cười một tiếng, nghiêm mặt nói:
_ “Đã khiến mọi người lo lắng rồi .”
Ba người vốn là vô tình trách cứ Tà Băng, nhị trưởng lão nói:
_ “Đã trở lại là tốt rồi, chúng ta cũng nên đi cùng người trong gia
tộc hội hợp ! Lần này mục đích chủ yếu là vì rèn luyện đám tiểu tử này,
cũng vì Tử Dương quả sắp chín. Chúng ta hiện tại nhanh xuất phát thôi!”
Ba người Tà Băng gật gật đầu, đi theo nhị trưởng lão ra ngoài, chỉ
thấy ngoài cửa đã đứng sẵn một đội người, đi đầu là trung niên nho nhã
tầm ba mươi tuổi, phía sau là hai mươi người tầm mười ba mười bốn tuổi
,đệ tử của Bắc Ngạn gia tộc.
Người đứng đầu thấy nhị trưởng lão đến, liền khom người nói:
_ “Nhị trưởng lão, hai mươi đệ tử đã vào chỗ, tùy thời có thể xuất
phát!” Nói xong còn nghi hoặc nhìn thoáng qua Tà Băng. Hai mươi đệ tử
kia cũng nghi hoặc nhìn Tà Băng, không rõ làm sao có thể mang theo một
tiểu nữ oa cùng đi?
Nhị trưởng lão nhìn đám người trước mắt, cũng không nói cái gì, chỉ thản nhiên gật gật đầu:
_ “Xuất phát đi!” .Một chút cũng không có ý muốn giới thiệu Tà Băng.
Kỳ thật đây là chuyện vừa rồi mới quyết định, Tà Băng cũng không muốn
cho tất cả mọi người biết của thân phận mình. Mà nhị trưởng lão cũng chỉ có thể tùy nàng.
Một đường không nói chuyện, đi tới sân tập hợp, mà lúc này, Đông
Phương gia tộc cùng Nam Phong gia tộc cũng đã đến, trước mắt chỉ thiếu
Tây Môn gia tộc . Tà Băng không nói gì bĩu môi, Tây Môn gia tộc này thật đúng tai to mặt lớn .
Nhị trưởng lão cùng hai gia tộc khác đánh cái mỉm cười đón tiếp, ba
người Tà Băng cũng nhỏ giọng trò chuyện riêng. Một lúc sau Tây Môn gia
tộc cuối cùng đã đến đây.
_”Thật là ngại quá,có một ít việc ngoài ý muốn khiến chúng ta tới
chậm!” . Một vị trưởng giả đi đầu Tây Môn gia vẻ mặt xin lỗi nói, nhưng
lại chán ghét nhìn thoáng qua Tây Môn Ly phía sau, nếu không phải vì
nàng là tiểu thư, chính mình đã sớm đánh cho nàng một chưởng .
_”Không quan…”
_”A! Là ngươi! Không nghĩ tới tiện nhân ngươi cũng ở trong này!” . Vị lão giả còn chưa nói xong, liền bị thanh chói tai này đánh gãy.
Mọi người hầu như đều nhíu mày, hơn nữa còn ngắt lời nói của vị lão
giả kia, đây quả thực chính là khiêu khích uy nghiêm của lão.
Hoa Thần Dật nhìn thấy lại là nữ nhân này, đôi mắt sát khí chợt lóe mà qua, nữ nhân này thật là muốn chết!
Bắc Ngạn Phong nhìn thấy cô gái chỉ vào người bên cạnh mình là tiểu
Băng nhi, trực tiếp sẽ giơ chân , ngươi tính thế nào căn hành, cũng dám
mắng của ta tiểu Băng nhi!
Mà nhị trưởng lão cũng một trận phẫn nộ, dám ở trước mặt hắn nhục mạ
người mà hắn mang đến , hơn nữa đối tượng lại là Quân gia thiên tài tiểu công chúa.
Tây Môn Ly thấy có nhiều người đều nhìn mình, cũng tránh không khỏi
một trận sợ hãi, bất quá lại nghĩ mình là Tây Môn gia đại tiểu thư, bọn
họ dám làm gì mình ? Lá gan lại lớn lên:
_”Như thế nào,không phải ngày hôm qua ngươi rất mạnh miệng sao? Hôm nay lại làm rùa đen rút đầu!”
Vị trưởng giả đi đầu Tây Môn gia phẫn nộ nhìn thoáng qua Tây Môn Ly,
thật không rõ gia chủ anh minh cớ sao lại có thể sinh ra một nữ nhi ngu
ngốc như vậy?
Lúc này Tà Băng đôi mắt một mảnh bình tĩnh, thản nhiên nhìn lướt qua đám người, nhìn Tây Môn Ly, ngữ khí bình tĩnh nói:
_”Ngươi đây là muốn chết.”
Những người bị Tà Băng nhìn đến, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nữ oa này ánh mắt làm sao có thể khủng bố như vậy! Mà Tây Môn Ly nghe ngữ khí Tà
Băng, lại một trận tức giận:
_ “Ngươi cho ngươi là ai? Tiểu tạp chủng, có bản lĩnh thì giết ta!”
Tiểu tạp chủng? Tạp chủng… Tạp chủng… Tạp chủng.
Tà Băng đôi mắt dâng lên căm giận ngút trời, lắc mình một cái, chỉ
nghe “A!” một tiếng hét thảm. Khi mọi người lấy lại tinh thần, chỉ thấy
Tây Môn Ly sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, tay phải đã nhuốm đầy
máu . Không ai thấy rõ Tà Băng ra tay như thế nào, chỉ có nhị trưởng lão có thể nhìn cái sơ qua. Tốc độ quá nhanh , đây là tốc độ của một hài
nhi năm tuổi có thể có sao?
_”Ta nói rồi, ngươi là muốn chết! Người chọc giận ta cho tới bây giờ
vốn không có kết cục tốt!” .Tà Băng thanh âm lạnh như băng vô tình vang
lên, ngay sau đó, tay trái, phế bỏ! Chân trái, phế bỏ! Đùi phải, phế bỏ! Đan điền, phế bỏ!
Tà Băng phế bỏ tứ chi Tây Môn Ly, sau thong dong lấy ra một cái khăn
lụa, lau tay rồi ném xuống. Từng bước đi trở về bên người Hoa Thần Dật.
Tại cái thế giới cường giả vi tôn này phế đi tứ chi cùng đan điền của
nàng, so với giết nàng còn thống khổ hơn.
Mọi người cứ như vậy nhìn một cô gái, bị phế bỏ tứ chi cùng đan điền, huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn trở thành một cái phế vật. Mà người khởi
xướng một chút phản ứng đều không có, giống như người nàng phế chỉ là
một hồn thú .
Mà người dẫn dắt Tây Môn gia tộc, giờ phút này sắc mặt có chút tức
giận nhìn Tà Băng, cho dù chính mình vốn không thích tiểu thư này, nhưng ở trước mặt chính mình phế bỏ tứ chi của Tây Môn gia đại tiểu thư, đây
là đối với tôn nghiêm gia tộc khiêu khích. Còn đám đệ tử trong gia tộc
Tây Môn đều hoảng sợ nhìn Tà Băng, oa nhi này tuyệt đối không thể là
địch. Năm tuổi đã cường đại như vậy, tâm ngoan thủ lạt. Tuyệt đối muốn
có giao hảo tốt với nàng!
Hoa Thần Dật ánh mắt từ đầu đến cuối đều không có Tà Băng, nhìn Tà
Băng như vậy, lòng của hắn hơi hơi đau, không tiếng động kéo tay nhỏ bé
Tà Băng, kiên định ánh mắt kể ra tâm tư của hắn .
_”Tiểu cô nương có hay không nên cho ta một cái công đạo?”. Tây Môn
Ngọc người dẫn dắt đội ngũ của Tây Môn gia, sắc mặt không tốt nhìn Tà
Băng. Mà đám người Tây Môn gia cũng là vẻ mặt phẫn nộ.
_”Nữ nhân này dám nhiều lần khiêu khích Quân Tà Băng ta, đáng bị đánh chết để có thể giác ngộ!” Tà Băng tiến lên từng bước, khinh thường nhìn Tây Môn Ly.
Tê…
Nàng vừa nói ai ?
Quân Tà Băng ? Quân gia thiên tài tiểu công chúa, người thứ ba trên đại lục có thiên tiên kim Hồn Lực sao?
Mới vừa rồi người Tây Môn Ly mắng là Quân Tà Băng? Còn mắng là… Tạp chủng?
Người Tây Môn gia nhất thời có chút đứng không vững, trời ạ! Tây Môn
Ly này chỉ biết gây rắc rối ! Quân Tà Băng vốn không phải người mà một
tiểu thư nho nhỏ của Tây Môn gia có thể so sánh được . Cho dù là gia chủ ,thấy nàng cũng phải tôn sùng là bề trên nha.
Mà đám người Bắc Ngạn Phong lòng tràn đầy cảm động nhìn Tà Băng, bọn
họ biết Tà Băng giải thích như vậy là vì không muốn mang thêm phiền toái cho gia tộc bọn họ, nói cách khác, lấy tính cách Tà Băng, sẽ không bao
giờ có khả năng để đến ý người của Tây Môn gia .
Tây Môn ngọc thân mình lảo đảo rốt cục ổn định lại, căm giận nhìn thoáng qua Tây Môn Ly, hướng Tà Băng ôm quyền nói:
_”PLúc trước là tiểu thư nhà ta vô lý , tại hạ thay nàng hướng ngài
xin lỗi , bất quá nàng cũng đã bị trừng phạt, mong rằng Quân tiểu thư
đừng hướng Tây Môn gia chúng ta sinh ra thành kiến.”
Tây Môn Ngọc hiểu được người như Tà Băng là tuyệt đối không thể chọc , năm tuổi đã có tâm ngoan thủ lạt cùng bộ pháp quỷ dị kia, không biết nữ oa này trưởng thành sẽ khủng bố đến như thế nào nữa . Hơn nữa Hoa gia
thiếu chủ cùng Bắc Ngạn gia cũng che chở nàng như vậy, các gia tộc khác
cũng có ý muốn cùng nàng có giao hảo tốt . Nếu giết không được, liền chỉ có thể cùng kết giao . Tin tưởng nếu là gia chủ lúc này, cũng sẽ không
lựa chọn cùng người này là địch.
_”Ta chưa bao giờ mang thù, ta chỉ có thù liền báo. Người không đánh
ta ,ta không đánh người . Nếu người phạm ta, liền chớ có trách Quân Tà
Băng ta tâm ngoan thủ lạt!” Tà Băng ngữ khí thản nhiên nói, lại làm cho
người nghe được một trận mồ hôi lạnh. Tuyệt đối không thể cùng nàng trở
mặt, trở về nhất định phải bẩm báo gia chủ, quyết không thể cùng người
này là địch. Rất đáng sợ!
Tây Môn Ngọc nghe cũng đã hiểu ý Tà Băng, chỉ cần Tây Môn gia không
đến trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không tự dưng sinh sự. Ổn định lại nội
tâm kinh hãi, phân phó người trong tộc đem Tây Môn Ly mang về gia tộc.
Người dẫn dắt Đông Phương gia tộc nhìn không khí trước mắt có chút cứng ngắc, liền mở miệng nói:
_”Được rồi được rồi, chuyện này cho qua đi, Quân tiểu thư cũng đã
trừng phạt người rồi, chúng ta liền xuất phát đi?” . Một câu cuối cùng
hiển nhiên là hướng Tà Băng hỏi .
Người dẫn dắt Nam Phong gia tộc là một vị nữ tử trung niên cũng gật gật đầu nói:
_ “Đúng vậy, Quân tiểu thư cũng không cần tức giận, chúng ta hiện tại liền xuất phát đi?”
Tà Băng nhìn hai vị trước mắt, lộ ra một cái tươi cười ngọt, nói:
_ “Được, chúng ta xuất phát đi, ta cũng nhân cơ hội này ngắm cảnh một phen “.
Nhìn nữ oa nhi đáng yêu cười ngọt trước mắt, khiến mọi người đều
không thể tin được đây là Quân Tà Băng người vừa mới tâm ngoan thủ lạt
lúc trước.
Nếu không phải chính mình tận mắt nhìn thấy, nhất định đều cho rằng này cô gái này là tiểu cô nương đơn thuần vô hại.