Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối

Chương 26: Chương 26




Ngày hôm sau, lúc Chung Dịch nơm nớp lo sợ tới tìm Chung Hạo thì phát hiện hắn đã cả người sung sướng, tinh thần sảng khoái tràn trề. Mặc dù hắn vẫn không cho gã vẻ mặt dễ chịu, nhưng vẫn nhìn ra được tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Nếu Thượng Đế đóng lại cánh cửa này với bạn, đương nhiên Người sẽ vì bạn mà mở ra một cánh cửa khác. Đầu óc Chung Dịch không đủ dùng, nhưng trên mặt trận yêu đương mà nói thì gã đánh hơi rất là thính, sau khi quan sát tỉ mỉ anh họ một hồi, gã bèn thả lỏng kết luận: Đang bị tình yêu làm cho thoải mái chứ vẹo gì!

Trong này cũng có một phần công lao của mình đấy nhé!!!

Chung Dịch thoải mái hơn rất nhiều, đương nhiên trên mặt vẫn là vạn phần lấy lòng, ăn nói khép nép báo cáo chuyện gặp Tân Khánh hôm qua cho Chung Hạo biết.

Bọn họ đụng mặt nhau ở dưới lầu công ty Chung Hạo. Chung Dịch liều chết làm tổ ở trong xe, nghĩ chắc chỉ trùng hợp thôi, chờ Tân Khánh sang tìm mình như thế cũng đỡ mất mặt. Ai dè y không sang, chỉ phái vệ sĩ gõ cửa sổ, hơi nhắc lại chuyện lần trước, Chung Dịch đuối lý đành phải xuống xe.

Tân Khánh miệng nam mô bụng bồ dao găm, ngoài miệng khen gã phong lưu phóng khoáng, đá xoáy gã là ngay cả góc tường của y mà cũng dám đào một lỗ. Chung Dịch với việc này cũng hơi hổ thẹn, nên không cãi lại, Tân Khánh bỗng nhiên chuyển đề tài, cái bản mặt cười đến nỗi tỏ rõ: bố đã đào hố xong chỉ chờ mày nhảy vào thôi đấy, nói là bên phía y bây giờ đang có một công việc rất phù hợp với gã, hỏi gã có đồng ý đến thử việc hay không.

Rất là không muốn đi, nhưng mà ân oán lúc trước nào có dễ giải quyết như vậy.

Chuyện này qua miệng Chung Dịch đương nhiên đã bị gã phóng đại lên rất nhiều, chưa chắc có bao nhiêu là sự thật, không rõ ý của Tân Khánh có thật hay không. Từ bé đến lớn Chung Hạo đã thu dọn bãi chiến trường cho Chung Dịch không biết bao nhiêu lần, cái chiêu bẻ cong sự thật của gã hắn đã nghe ra thành kinh nghiệm, miễn cưỡng liếc mắt nhìn gã một cái.

Chung Dịch lập tức cầu xin: “Anh anh nhất định phải cứu em em không muốn bị Tân Khánh mưu sát!!!”

Chung Hạo đang xử lý công văn khẽ “Hừ” một tiếng, dừng bút trầm tư. Chung Dịch lòng tràn đầy hi vọng, hai mắt tỏa ánh sáng, không nghĩ tới anh gã vậy mà lại nói: “Vậy mày cứ đi thử xem công việc đó thế nào.”

“...” Chung Dịch không thể tin nổi vào tai mình, “Anh anh có phải muốn giết em không đấy!”

Chung Hạo lườm gã một cái: “Phiền phức của mình thì tự giải quyết đi, bên Tân Khánh anh sẽ có lời chào hỏi, thế nhé, mày đi rồi sẽ không có ai gặp rắc rối nữa.”

Vẻ mặt Chung Dịch như đưa đám, Chung Hạo liền quở trách gã: “Mày nhìn lại mình đi xem bao lớn rồi, tốt nghiệp đại học xong cũng không đi làm, cả ngày ăn chơi nhảy múa đã đành, đằng này hơi tí lại gây chuyện rắc rối! Nếu như không phải mày được sinh ra ở nhà họ Chung, sợ là đã chết đói từ lâu cũng không ai thèm quản rồi, có cơ hội này để mày đi rèn luyện cũng tốt.” Cuối cùng, hắn dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Hề Điền ít hơn mày năm tuổi mà nhìn xem người ta có tiền đồ hơn mày biết bao nhiêu.”

Chung Dịch cứ như vậy bị hắn ném đến chỗ Tân Khánh, vẫn còn chưa hết hy vọng mà quay lại cầu xin hắn mấy lần, không có tác dụng, gã còn từng có ý đồ rất mưu mô, muốn đường cong cứu quốc tìm Hề Điền “có tiền đồ” cứu cứu mình.

Mà Chung Dịch ở trước mặt Hề Điền lại không dám nói lúc trước gã làm sao mới chọc được vào Tân Khánh -- vì Hề Điền gã đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới tô vẽ được hình tượng của bản thân tạm gọi là đẹp, tuy rằng trên cơ bản cũng bị đập cho gần hết rồi, nhưng giữ được ít nào hay ít đấy.

Cuối cùng gã chỉ có thể thấy chết không sờn, lòng tràn đầy bi thương đi tiếp nhận “công tác” mà Tân Khánh nói.

Hề Điền đối với những việc này không biết gì cả, thanh thản nhàn nhã dưỡng thai, còn rất vui vẻ nói chuyện yêu đương sến sẩm với Chung Hạo.

Với hai người họ mà nói thì đây mới đúng là mối tình đầu, một người đã từng trải qua thời kỳ thầm mến bị đè nén đến vô vọng cứ thế tiến vào xã hội, còn một người là bạn nhỏ vừa tốt nghiệp cấp ba. Trước kia còn chưa xác lập quan hệ thì sao cũng được, còn giờ nếu thật sự muốn ở cùng nhau thì cần phải từ từ tìm hiểu.

Người hầu trong nhà đã học được cách tự chuẩn bị kính râm -- chỉ cần hai người kia nhìn thấy nhau một cái, nói không nổi mấy câu là lại bắt đầu ôm ôm hôn hôn.

Lúc Hề Điền muốn nũng nịu sẽ ôm, muốn trêu chọc tiên sinh sẽ thơm một cái, chỉ cần nhìn thấy tiên sinh đã vui rồi, nhưng đến gần là lại đỏ mặt. Về cơ bản thì Chung Hạo cũng giống cậu, sau khi chính thức xác lập quan hệ, chỉ cần lớp mặt nạ tự tin của hắn chưa rơi mất thì hai người thân mật một chút cũng không có vấn đề gì. (Hơi khó hiểu nhỉ, ý là hai anh em nhà này chim chóc với nhau mờ vẫn ngại )

Nếu thân phận đã thay đổi, vậy một vài vấn đề đương nhiên cũng phải thống nhất.

Chuyện đầu tiên là Chung Hạo không thu sổ của Hề Điền, lại rất nhỏ mọn mà lấy bút bôi đen hết hàng chữ trên bìa. Hắn còn muốn xử lý hết nội dung bên trong nữa, nhưng mà Hề Điền không muốn, cứ thế mà nhìn hắn chằm chằm.

“Tuy rằng em sẽ cùng tiên sinh ở bên nhau, nhưng mà nguyên tắc vẫn phải có nha“. Cậu lắc lắc cánh tay Chung Hạo, “Tiên sinh có thể nuôi em học đại học trước... Thật ra em rất có khả năng đấy nhé, có thể kiếm tiền, chỉ cần mấy năm thôi, số tiền này em nhất định có thể kiếm được!”

Mặt mũi Chung Hạo tối sầm lại: “...Sao em cứ phải kiên trì việc ấy thế?”

“Bảo bảo là của chúng ta mà, tiền nuôi bảo bảo...” Hề Điền cố gắng tìm từ thích hợp trong đầu, “Tiền của cả nhà... Đúng rồi đấy, em cũng phải nộp tiền vào nhà mình chứ!”

Chỉ duy nhất điểm này Hề Điền dựa vào cái miệng dỗ ngọt để được hắn đồng ý, còn những cái khác phải nghe theo sắp xếp của Chung Hạo.

Chung Hạo lấy bản thỏa thuận ra, Hề Điền tưởng là sẽ sửa đổi nội dung, nào ngờ hắn chồng hai bản lên nhau, dứt khoát xé thành hai nửa.

Từ đây Hề Điền không còn cần thiết phải giữ “bí mật”, con của cậu cũng không phải “không có quan hệ gì với Chung gia” nữa.

Hề Điền ngạc nhiên: “Tiên sinh, chuyện này... Vậy, cũng không cần phải dứt khoát như thế chứ! Chuyện của em trong nhà anh có chấp nhận không...”

“Nhà tôi là tôi làm chủ, người khác có chấp nhận hay không, cũng không ai quản được tôi.” Chung Hạo tiếp tục xé thành bốn mảnh tám mảnh, tất cả đều trở thành giấy vụn, hời hợt nói, “Hơn nữa cha tôi đã biết em lâu rồi.”

Tư tưởng của cha hắn khá thoáng, đã nhận định người “Con dâu” này rồi, bây giờ chỉ cần hắn nói bóng gió, kiên trì tìm thời cơ thích hợp nói thẳng ra, chắc chắn để ông tiếp nhận việc này cũng không khó.

Nếu ông không thể chấp nhận... Vậy cũng chẳng làm gì được hắn.

Bây giờ người đứng đầu nhà họ Chung là hắn, nếu ngay cả chút chuyện của mình mà hắn còn không quyết được, vậy thì nghỉ luôn đi cho rồi.

Hề Điền hãy còn ở bên kia khiếp sợ tốc độ của tiên sinh, sao mà mình còn chưa biết gì cả, tiên sinh đã nói hết rồi! Chung Hạo nhìn vẻ mặt cậu thất thần sùng bái, chớp cơ hội kéo người lại, muốn gạt cậu chủ động dâng một nụ hôn, bàn tay đang che trên bụng Hề Điền bỗng nhiên bị nhẹ nhàng đá một cái.

Nói đến cũng đúng lúc, khi trước giữa hai người còn giữ một khoảng cách, hắn hầu như không sờ bụng Hề Điền, Hề Điền cũng không thể nào giục hắn làm chuyện này. Cho tới bây giờ, con gái đã tám tháng, đây mới là lần đầu Chung Hạo chân chính cảm nhận được con gái nhỏ của mình máy thai, cả người lập tức căng cứng.

Sự chú ý của Hề Điền bị dời đi rất nhanh, nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn mà che miệng cười trộm. Chung Hạo cảm giác lòng bàn tay lại bị đá một chút, nghiêm mặt thu tay về, ánh mắt như đang đi thị sát nhìn chăm chú cái bụng tròn trịa kia, sau đó chậm rãi cúi người xuống, ghé sát tai lên.

Hắn dường như có thể nghe thấy một nhịp tim khác - là của cô nhóc, thỉnh thoảng, yếu ớt nhưng vẫn nhảy lên, ngây thơ hoạt bát giống như người đã trao cho nó sinh mệnh, nó đang cố gắng động đậy muốn giao tiếp với một người cha khác của mình. Một loại kỳ diệu, một mối liên hệ huyết thống, vào lúc này bỗng liền thành một mạch, đáy lòng Chung Hạo đột nhiên mềm mại hẳn, hồi lâu sau, hắn quay mặt lại, cách một lớp quần áo rộng rãi, đặt trên bụng Hề Điền một nụ hôn.

“Mau mau ra đi”, Chung Hạo nói, “Đến lúc đó ba phải ôm con mới được.”

Hai mắt Hề Điền sáng lên, chớp chớp, sửa lại lời hắn: “Tiên sinh, đẻ non là không tốt đâu.”

“...” Chung Hạo liếc kẻ phá hủy bầu không khí một cái, bình thản bồi thêm một câu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, “Sau đó tôi phải ôm em thật chặt --- cái đồ ba ba ngốc này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.