Ta Có Dược A!

Chương 39: Chương 39: Cá lớn nuốt cá bé




Edit: Tracy

Chỉ một thoáng, Công Nghi Thiên Hành liền hạ lệnh: “Văn Hạt, ngươi ở lại chỗ này bảo vệ A Tá, ta dẫn dắt thư điêu* rời đi, Long Nhị trợ giúp những người kia chém giết hùng điêu**”

*thư điêu: chim mái

**hùng điêu: chim đực

Hứa Văn Hạt cùng Long Nhị cùng đáp: “Rõ, công tử.”

Cố Tá cũng vội vàng nói: “Thiên Hành công tử cẩn thận. “

Công Nghi Thiên Hành cười, sau đó cùng Long Nhị rời đi.

Thiên Ưng Bộ xuất ra, thân thể như diều gặp gió, phiên nhược kinh hồng, một thân trường thương xuất ra hướng thư điêu đánh tới. Long Nhị cầm trong tay trường cung, cũng bắn liền ba mũi, đem ba huyệt vị trên người hùng điêu phong bế, làm nó trong thời gian ngắn không thể bay lên cao được, vừa vặn để những võ giả kia đánh tới.

Hai người gia nhập trận đánh khiến những võ giả kia lắp bắp kinh hãi, nhưng nếu là giúp đỡ, trong lòng bọn họ cũng liều buông lỏng.

Một nam tử trung niên mặt chữ điền, vừa công kích vừa trầm giọng nói: “Đa tạ nhị vị chi viện! Sau việc này, tất sẽ hậu báo.”

Công Nghi Thiên Hành cùng Long Nhị cũng không đáp lời, chỉ xuất toàn lực cùng hai con điêu kia giao đấu.

Chỉ thấy trường thương Công Nghi Thiên Hành xuất ra, kình lực tứ phía, quấy nhiễu thư điêu. Thư điêu vì thế giận dữ lao xuống, nhưng là Thiên Ưng Bộ có thể ở giữa không trung bay lượn, tuy rằng thư điêu công kích mãnh liệt, Công Nghi Thiên Hành lại càng dễ dàng né tránh, hai chân vừa động đã tránh thoát móng vuốt sắc bén, sau đó y chuyển người, trường thương tự động đâm tới trứng giữa cánh trái thư điêu.

Trong phút chốc, vô số lông điêu bay tứ tán.

Cố Tá rõ ràng phát hiện.... Thiên Ưng Bộ của kim chủ nhà mình.... Hình như càng thuần phục, đột phá rồi phải không? Trước kia hắn cảm thấy kim chủ đã vô cùng giỏi rồi... Nhưng hiện tại so với trước kia, thì trước kia cũng chỉ là rác mà thôi.

Kim chủ trong thời gian ngắn như vậy, làm sao lại có thể tiến bộ nhanh như vậy hử?

Thật không hổ là thiên đố thân thể* a!

*thân thể bị trời đố kị.

Mũi trường thương kia vô cùng sắc nhọn, mà thân trường thương lại cực mềm dẻo, không bao lâu sao khi Công Nghi Thiên Hành xuất ra thêm bộ thương pháp, thu hẹp phạm vi hoạt động của thư điêu, cơ hồ đều bị bao phủ bởi sức mạnh của trường thương, trong chớp mắt thân trường thương run lên, trực tiếp đâm xuyên qua đầu điêu.

Toàn bộ quá trình ước chừng không đến mười lăm phút.

Cố Tá còn nhìn ra được, thương pháp của Công Nghi Thiên Hành càng thêm thuần thục rồi, kỹ thuật dùng thương so với trước càng thêm gọn gàng, càng có lực sát thương hơn.

Hơn nữa Thiên Ưng Bộ cũng lột xác... Sắp chọc mù mắt hắn rồi a!

Đôi khi có rất nhiều chuyện đối lập với nhau, tựa như Công Nghi bên này một mình giải quyết xong thư điêu, bên kia bốn người bao gồm Long Nhị khó khăn lắm mới làm hùng điêu trọng thương, vẫn là hiệu suất của Công Nghi Thiên Hành cao hơn nhiều.

Sau đó Công Nghi Thiên Hành cũng giương thương tới, dùng thương thuật đem hùng điêu kia đuổi đánh, bản thân nhanh chóng biến hóa chiêu thức, ở giữa không trung chuyển động, dùng một thương từ trên đánh xuống đem hùng điêu đánh rớt xuống, Long Nhị liền nắm lấy cơ hôi, thân hình chợt lóe, lấy ra chủy thủ cực kì sắc bén mạnh mẽ cắt lấy đầu hùng điêu.

Lúc này, thư điêu hùng điêu đều giải quyết xong.

Cố Tá cùng Hứa Văn Hạt cũng từ sau cây đi ra, cùng hai người Công Nghi Thiên Hành hội hợp.

Bên kia hai nữ ba nam đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong đó, nam tử trung niên mặt chữ điền đẩy đẩy mấy người còn lại, chính mình tiến lên vài bước, hướng đám người Cố Tá ôm quyền nói: “Võ quán Hổ Quyên Quách Thành Mậu, đa tạ nhị vị ra tay cứu giúp.” Hắn lại giới thiệu những người bên cạnh, “Đây là sư đệ sư muội của ta.” Cuối cùng, nói đến thiếu nữ kiêu căng kia, “Vị này là Hàn gia Tam tiểu thư tại Sơn Ngũ thành, cũng là cố chủ hiện tại của bọn ta.”

Công Nghi Thiên Hành ra hiệu cho Cố Tá.

Cố Tá tỏ vẻ hiểu rõ, chầm chậm đi qua chỗ hai xác điêu kia, bắt đầu xử lí.

Bên này Công Nghi Thiên Hành mới gật đầu: “Ta tên Lý Thiên Hành, cùng hộ vệ trong nhà đến núi này rèn luyện.”

Đám người nam tử trung niên nhìn thấy hành động của Cố Tá, biểu tình khác nhau, nhưng tóm lại là cũng không có gì phẫn nộ. Nhưng thiếu nữ kiêu căng kia, trong mắt lại lóe lên một tia giận dữ, bất quá nàng ta cũng rất mau thu lại biểu tình, cũng không có biểu lộ ra ngoài.

Thiếu nữ kiêu căng sau khi nhẫn nhịn, tươi cười nói: “Tiểu nữ Hàn Vũ Tú, gặp qua Lý công tử.” Nàng ta cố gắng bày ra thái độ thân thiện, “Tiểu nữ vốn đến Bôn Ngưu Lĩnh tìm kiếm dược liệu để chữa bệnh cho phụ thân. Không ngờ xuất sư bất lợi, chọc giận đến hai con ác điêu kia, cũng may nhờ có Lý công tử hỗ trợ.”

Công Nghi Thiên Hành tùy ý nói: “Không sao, hai con điêu này chính là mục đích ta tới đây, cùng ngươi không có liên quan. Nếu hiện tại các ngươi không có việc gì, liền tự mình rời đi.”

Cố Tá một bên vãnh tai nghe, tay vẫn làm việc như thường.

Trong lòng hắn âm thầm nghĩ: Kim chủ thần thái này đúng là của công tử thế gia, nhưng cùng ngày thường không quá giống nhau... Kỹ thuật diễn thực không tệ, đây lại là muốn bày trò gì a?

Hàn Vũ Tú đối với thái độ này có chút không vui, nhưng vẫn tiếp tục mềm giọng nói: “Lần này thật sự nguy hiểm, Lý công tử thực lực cao minh, tiểu nữ có một yêu cầu quá đáng... Hy vọng Lý công tử có thể đồng ý.” Nàng ta không đợi Công Nghi Thiên Hành trả lời, chính mình nói tiếp: “Tiểu nữ hy vọng có thể đồng hành cùng Lý công tử, nếu Lý công tử có thể giúp tiểu nữ tìm được vị dược liệu kia, tiểu nữ sẽ tặng một phần trọng lễ, không biết ý Lý công tử như thế nào?”

Công Nghi Thiên Hành lười nhác nói: “Không thể.” Y cũng không thèm để ý đến những người này, nói, “Chẳng lẽ lấy xuất thân của bản công tử còn kém vài phần “trọng lễ” sao? Các ngươi nhanh chóng rời đi, chớ có nhiều lời.”

Hàn Vũ Tú trừng mắt hạnh, cuối cùng không nhịn được tính tình ngạo mạn: “Ngươi –”

Nhưng vào lúc này, một nữ tử khác kéo tay nàng ta lại, ngăn cản, “Hàn tiểu thư, không thể.”

Hàn Vũ Tú ngón tay tự véo vào thịt mình, tia oán giận trên mặt rút đi, nhẫn nại nói: “Nếu Lý công tử không vui, tiểu nữ cũng không làm khó người khác... Chúng ta đi!”

Lời nói vừa ra, mấy người võ quán Hổ Uyên như nhận được đại xá, lập tức rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Cố Tá cũng xử lí xong hai cái xác điêu, lại chuẩn bị đi hái Xà Hạt Hoa. Bởi vì không biết cách làm, mấy người còn lại chỉ có thể ở bên cạnh hộ pháp.

Công Nghi Thiên Hành đứng cạnh Cố Tá, cũng coi như bồi hắn.

Cố Tá cẩn thận ngắt lấy, trong miệng không khỏi nghi hoặc: “Thiên Hành công tử, nếu đã cứu bọn họ, sao lại.... Cô nương kia có thể sẽ ghi hận chúng ta hay không?”

Hắn từ sớm đã biết, kim chủ sẽ không vì thương hại mà cứu người khác, diễn một tuồng như vậy, ngoại trừ che dấu thân phận, không có mục đích khác mới là lạ đó. Hắn đều có thể nhìn ra tâm địa tiểu muội kia chẳng ra gì, sao kim chủ không thể nhìn ra được...

Công Nghi Thiên Hành cười trả lời: “Sau khi thuận tay cứu người, mới biết được người nào dùng được người nào không. Hàn Vũ Tú kia tính tình khiến người khác không vui, ngược lại cũng không quá ngu xuẩn, nhưng là vẫn không thể dùng được. Người có thể dùng, là võ quán Hổ Uyên.”

Cố Tá giật mình: “Thiên Hành công tử muốn thu nhận người võ quán Hổ Uyên sao?”

Công Nghi Thiên Hành nói, “Không đến mức thu nhận, nhưng sản nghiệp Công Nghi gia trải rộng khắp nơi, cũng cần một ít tai mắt. Võ quán Hổ Uyên này là người biết xem xét thời thế, làm việc không xúc động lỗ mãng, nếu toàn bộ người Võ quán Hổ Uyên đều như thế, có thể thử tiếp xúc một lần.” Nói đến đây, y hơi hơi nghiêng đầu, “Văn Hạt, ngươi nhớ rõ chưa?”

Hứa Văn Hạt cung kính nói: “Thuộc hạ đã biết”

Cố Tá đã hiểu.

Kim chủ nhà hắn để cho thuộc hạ đi làm việc, người này chính là Hứa Văn Hạt.

Sau đó hắn lại hỏi: “Gia tộc của Hàn tiểu thư kia... “

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười, ý vị sâu xa: “Ta chưa bao giờ nên nói qua Hàn gia.”

Cố Tá tự hỏi ba giây, hiểu rõ.

Gia tộc lớn nhỏ trong đế đô kim chủ đều biết, gia tộc ở Thương Vân quốc mà ngay cả tên y cũng chưa nghe qua, hiển nhiên sẽ không có khả năng tạo thành áp lực gì cho y — chưa kể thuộc hạ của kim chủ đều có bản lĩnh như vậy, lại càng không có khả năng.

Hàn gia kia, ngay cả tư cách để kim chủ biết tên cũng đều không có...

Hàn Vũ Tú khẳng định lại không có khả năng tạo thành uy hiếp gì.

Đương nhiên Cố Tá cũng tự mình bổ não nếu là Hàn Vũ Tú đem thế lực gia tộc đến đây, bọn họ chỉ đơn độc một mình linh tinh này nọ, nhưng hắn nhớ đến kim chủ từng nói sản nghiệp gia tộc trải rộng khắp nơi, liền cũng dẹp luôn cái ý tưởng này.

Tựa như kim chủ xuất môn, chẳng lại không chuẩn bị chu toàn sao? Người ta có thể điều động thế lực gia tộ, bọn người Hứa Văn Hạt làm việc cho y chắc chắn cũng có thể điều động thế lực gia sản Công Nghi gia a!

Hắn cũng là suy nghĩ quá nhiều đi.

Cố Tá bất đắc dĩ, tiếp tục hái Xà Hạt Hoa.

... Hắn vẫn là cứ tích góp dược liệu đi.

Quá trình hái lấy rất thuận lợi, tất cả Xà Hạt Hoa mười năm trở lên đều bị hắn cẩn thận thu thập, lại giả vờ như thu vào trữ vật cụ của kim chủ, kì thật chính là bỏ vào trữ vật cách của mình.

Xà Hạt Hoa vốn chỉ cần sinh trưởng trên một năm là có thể dùng làm thuốc, nhưng hoàn cảnh nơi này thích hợp để Xà Hạt Hoa sinh trưởng, sao có thể hái toàn bộ được a? Hắn vẫn biết cái gì gọi là tiếp tục phát triển.

.... Tốt thôi, hắn hiện tại chỉ có thể nói một câu, “Ta chỉ luyện tinh phẩm.”

Lúc rời đi, Cố Tá quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai bên vách đá có vô số xương cốt người đã khô khốc lại.

Đây là những người trước kia bị hai con Hổ Đầu điêu tập kích, bọn họ đã trừ bỏ chúng nó, nơi này liền trở thành vô chủ, đại khái rất nhanh sẽ có hoang thú khác lại đây, chiếm cứ địa bàn mới này.

Cố Tá cũng càng hiểu rõ hơn.

Trên thế giới này, thật ra chính là cá lớn nuốt cá bé.

Công Nghi Thiên Hành mang mục đích rèn luyện, trên bản đồ luôn lựa chọn nơi có hoang thú Ngưng Mạch cảnh cùng dược liệu trân quý, mỗi lần đi qua đều luôn thuận lợi giết chết hoang thú mục tiêu mà y đã định, làm cho Cố Tá tích góp nhiều hơn một phần dược liệu.

Ban đầu tuy rằng Hứa Văn Hạt cùng Long Nhị sẽ vào trận tham gia, nhưng càng về sau Công Nghi Thiên Hành bảo bọn họ không cần nhúng tay, tự mình xử lí, vì thế chính mình bị thương cũng không ít. Thậm chí y cũng thử đối phó với hoang thú Ngưng Mạch cấp ba, mượn áp lực hoang thú mang đến để tôi luyện bản thân.

Vì vậy, Công Nghi Thiên Hành rất nhanh tiến bộ với tốc độ vô cùng khủng bố, đáng sợ hơn chính là chân khí lưu chuyển trong cơ thể y càng lúc càng nhanh, Cốt châu ngưng tụ ngày càng nhiều, cuối cùng lại đột ngột đột phá, trở thành Võ giả Ngưng Mạch cảnh cấp ba!

Nhưng y vẫn không dừng lại ở đó, đem đối tượng khiêu chiến đổi thành hoang thú Ngưng Mạch cảnh cấp ba.

Từ từ, hoang thú Ngưng Mạch cấp ba cũng chết tròn tay y rất nhiều.

Không hề hay biết rằng, một đoàn bốn người bọn họ đã tiến vào Bôn Ngưu Lĩnh đã hơn một tháng.

Cố Tá dù cho là kỹ thuật hái thuốc, hay là tay nghề làm dược thiện, tất cả đều tiến bộ hơn.

Thực lực Công Nghi Thiên Hành trong thời gian này điên cuồng tăng trưởng, ngoại trừ do tư chất bên ngoài vô song, mỗi ngày còn được hưởng thụ món ăn Cố Tá tỉ mỉ chế biến. Sau khi thực lực y tiến bộ, lại càng tìm nhiều dược liệu hơn cho Cố Tá.

Như thế hai bên đều có lợi.

——

Tracy: chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé!

Do truyện này vô cùng vô cùng vô cùng dài, thế nên mn ai đọc xong chớ đừng ngại bấm vote hoặc cmt để ta có thêm động lực tiếp tục edit nhé!

Cảm ơn mn rất rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.