Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 114: Chương 114: Chương 114: Trẫm rất ổn, trẫm không có vấn đề gì. Trẫm hoàn toàn không có suy nghĩ kiểu đó. Đây là giả, chỉ là ảo giác thô




Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Dân gian đều có người tin Phật tín Đạo, đối với tín ngưỡng của mình, đồ vật này nọ có thể hiểu được sơ sơ. Đa số người chỉ theo người nhà đến bái miếu thuở nhỏ, sau này tự mình bắt đầu bái. Đối với bọn họ mà nói, tin Phật chỉ cầu hai điều: khuyên răn chính mình và cầu được phù hộ. Phật nói: hết thảy quả hiện tại đều là nhân gieo xuống lúc trước. Cuộc sống hiện tại vất vả, ngươi đừng chịu đựng. Trước tiên chuộc tội, làm nhiều việc thiện tích đức, cố gắng rồi cuối đời sẽ hạnh phúc... Nói như thế, người sống vất vả đến tuyệt vọng nghe xong, ngươi cho hắn hi vọng, hắn tự nhiên sẽ tình nguyện tin tưởng ngươi.

Mặc dù đám nương nương trong cung không thiếu thốn phương diện vật chất, nhưng bởi hoàn cảnh đặc biệt của hậu cung nên các nàng đều có những nỗi khổ riêng.

Bình thường cũng bái Phật, nhưng không đắm chìm như vậy, lúc này chủ yếu nhất vẫn là hiệu quả “dư âm quấn tai ba ngày không dứt” này, khiến người ta vững tin rằng Phật thật sự tồn tại, mà mình may mắn trở thành người bị đồng hóa.

Lúc đầu, lấy diễn xuất trước sau như một của đám Tô phi, Náo tần, tất nhiên là định nhắm vào làm khó những tú nữ vào cung tham tuyển một chút, nhất là những người có dáng vẻ và tài năng không tệ nhưng chức quan trong nhà không cao. Được phúc của Phùng Niệm, hiện tại bên tai mỗi người các nàng đều quanh quẩn nội dung kinh Phật, đều bận rộn suy ngẫm, ai còn rảnh để lo lắng những người không liên quan kia?

Cho dù đã ba ngày trôi qua, nghĩ đến mình là người bị chọn trúng, còn so đo với các nàng có phải là mất mặt không? Nếu Phật thấy người nội tâm xấu xí, không muốn phù hộ thì phải làm sao?

Các vị tú nữ nhìn thấy thái độ hờ hững chính là vì vậy.

Tóm lại trong lòng ta vẫn không muốn gặp ngươi, nhưng ta nghĩ thoáng rồi, không so đo với ngươi.

Trong lòng đám nương nương biết rõ chuyện ra sao, nhưng các tú nữ không rõ. Mỗi ngày đều bàn tán từng phòng ngủ, nói bầu không khí trong cung rất kì lạ.

“Lúc trước ta nghe nói một chút, xem ra hai ngày nay vốn không đúng. Hôm nay, chúng ta đụng phải Tô phi nương nương còn cảm thấy không ổn rồi, kết quả ngươi xem, nàng vốn không để ý đến chúng ta.”

“Sao tất cả nương nương trong cung đều trở thành như thế? Nhìn rất thiếu sức sống...” Lúc đầu người này muốn nói những nương nương này trông không thú vị bằng tiểu thiếp của phụ thân, nghĩ vậy nhưng không dám nói trong cung, ngập ngừng nửa ngày mới hình dung như thế.

Kết quả mấy người trước mặt đồng loạt gật đầu.

“Đúng vậy! Trước kia ta nghe nói rất nhiều, đến rồi mới biết trong cung là như vậy.”

“Ta từng đọc trong sách, triều đại trước có Hoàng Đế yêu thích da trắng, các phi tử trời sinh da thịt như tuyết còn ngại không đủ, bôi một tầng phấn thật dày ở trên mặt... Các ngươi nói xem, các nương nương như thế có lẽ nào vì nguyên nhân giống vậy không?”

“Ý ngươi nói là vì Hoàng Thượng yêu thích? Hoàng Thượng yêu thích kiểu này?”

“Điều này có thể! Trong cung Quý phi nương nương được sủng ái nhất không phải là vậy sao? Nghĩ lại bên ngoài nói về nàng như thế nào? Đều nói nàng là tiên tử thần phi, có dáng vẻ khuynh quốc. Người tỏa ra tiên khí chẳng phải sẽ có lục căn (*)thanh tịnh vô dục vô cầu sao? Rất nhiều nam nhân thích như vậy, bọn họ muốn thấy thiên tiên vì mình mà sa đọa trầm luân.”

(*) Lục căn: chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức (theo Phật giáo).

“Ngươi to gan thật, ngay cả lời này cũng dám nói?”

“Ai trong số các ngươi chả nhát? Người nhát gan có thể chống lại trong nhà, chết cũng không quấn chân ư?”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Giả bộ như không biết hay sao?”

“Giờ cứ giả vờ không biết rõ tình hình, chờ đến ngày tuyển chọn, chúng ta học theo. Nếu Hoàng Thượng đã thích, tại sao lại không chứ? Đều đã đến đây rồi, chẳng phải vì muốn ở lại trong cung sao?”

Trong phòng này chụm lại lén bàn tán, cùng lúc đó, cũng có người khác nghĩ đến điều này, đang lo lắng giả vờ không phát hiện người khác lơ là, chờ đến lúc phục tuyển cho Hoàng Thượng một chuyện bất ngờ.

Trong số các tú nữ, cũng có người bối cảnh sâu, trong cung có nhân mạch, nghe nói đây không phải là kiểu Hoàng Thượng yêu thích, mà là Quý phi nương nương dẫn đầu. Nghe nói đám Mẫn phi, Lệ phi, Tô phi biến thành thế này chẳng qua vì ở cùng một chỗ với Quý phi nghiên cứu kinh Phật.

Mặc dù tin tức là do người một nhà truyền đến, nhưng ngươi nghe chuyện này một chút, không phải nội dung còn kỳ lạ hơn các nàng đoán mò sao? Đám nương nương trong cung không nghĩ cách tranh thủ tình cảm lại chạy tới nghiên cứu kinh Phật cùng với Quý phi? Xong việc thì về sau thực sự xuất gia à?

Điều đó không có khả năng!

Giả, nhất định là giả.

Cho dù giải thích lui một vạn bước coi như là thật, không chứng tỏ Hoàng Thượng cổ vũ hành động này, cũng không chứng tỏ Hoàng Thượng có khẩu vị tốt thế này? Học to gan một chút không sai!

Có trời mới Biết Bùi Càn vì bảo vệ sự hoạt bát tươi tắn của đám này mà đặc biệt đến Trường Hi cung, để Quý phi hứa hẹn nhất định không ra tay độc ác đối với những người mới tiến cung.

Phùng Niệm chê cười y: “Chẳng phải Hoàng Thượng bảo thần thiếp yên tâm đi làm sao? Ta chỉ là phụng chỉ tụng kinh.”

Trong lòng Bùi Càn tự nhủ: trẫm cũng không ngờ nàng nói được làm được. Cho rằng nàng nhằm vào mấy người khởi đầu thì đúng, ai ngờ nàng sẽ chạy đến ngự hoa viên tụng kinh, hấp dẫn phần đông người nghe, những người này nghe xong vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn cầu mười lăm mỗi tháng đều đến một lần, trực tiếp dẫn đến phong thủy toàn bộ hậu cung thay đổi.

“Đám Tô phi đi thì cũng thôi, trái phải không thị tẩm. Người mới tiến cung, nàng ngàn vạn phải giơ cao đánh khẽ, buông tha các nàng, cũng tha cho trẫm.”

“Hoàng Thượng nói lời này, giống như thần tiếp độc ác lắm không bằng.”

“Ái phi, nàng quả thật có độc, nhìn xem đám Tô phi đều bị đầu độc thành dạng gì rồi? Tiếp tục thế này, có khi nào hậu cung của trẫm biến thành am ni cô không?”

“Chẳng phải nam nhân các người thích thế? Trên giường dưới giường đối lập càng lớn, càng kích thích.”

Bùi Càn không thể tin được lời này từ trong miệng Quý phi tiên nữ của y nói ra!

“Ai nói với nàng những thứ này?”

“Người đừng quan tâm, trước tiên người nói đúng hay không đã.”

Bùi Càn thở dài, nói cho nàng đây không phải vấn đề đúng hay không: “Một kiểu dáng vẻ cho dù là tốt cũng chỉ cần một hai người có thôi. Hậu cung ấy, nên giống vườn hoa, đỏ vàng tím màu gì cũng có. Màu đỏ có đẹp hơn nữa, nhưng một vườn đỏ thì có tác dụng gì?”

Không cần nhìn, Phùng Niệm đã biết đám mỹ nhân chắn chắn sẽ mắng y.

Tra nam đang phát biểu cái gì đó?

Bùi Càn còn bày tỏ cầu xin: “Ái phi, nàng đồng ý với trẫm.”

“Có thể là có thể, ta không chủ động gọi các nàng đến. Nếu các nàng tự mình lén chạy đến thì đừng trách thần thiếp.”

Bùi Càn hơi yên tâm một chút, mới phàn nàn nói: “Ái phi, có phải nàng đọc sai sách rồi không? Chẳng phải Phật giáo trách trời thương dân dẫn người hướng thiện hay sao? Sao trông các nàng giống y hệt cô nhi thế?”

Phùng Niệm: ...

“Chẳng phải đám Tô phi, Náo tần đang hành thiện tích đức à? Dựa theo tính tình lúc đầu của các nàng thì sớm đã làm mấy chuyện xảy ra, bây giờ đều yên phận thì không được, lại bị khuyên răn? Muốn thấy các nàng trách trời thương dân, cố gắng hai năm sau có thể được. Nếu ngoài sốt ruột, thần thiếp có thể cố gắng một chút.”

“Trẫm, không vội, không vội chút nào!”

“Vậy là tốt rồi, người xem bụng thần thiếp càng ngày càng lớn, trước mắt cũng không thể dành nhiều sức lực cho các nàng như vậy. Trước đó Thái y từng nói, lúc mang thai bốn năm sáu tháng sẽ dễ chịu hơn. Giai đoạn phản ứng lúc trước đã trôi qua, hậu kỳ còn chưa tới. Trong gần hai tháng tới, thần thiếp trải qua coi như thật sự an tâm, chỉ là hơi lo lắng về sau.”

Bởi vì một khoảng thời gian đều không có cảm giác đặc biệt, Bùi Càn đã sớm quên chuyện đồng cam cộng khổ này, nghe Phùng Niệm nói mới nhớ lại, lại khẩn trương. Y hỏi về sau sẽ thế nào?

“Chẳng phải người đang gây sức ép lên Thái y, có thể không biết sao?”

“Hắn chỉ biết nói không thành vấn đề, Quý phi nương nương mang thai rất tốt, nhất định là tất cả sẽ thuận lợi.”

“Đó có thể vì hắn cũng không biết rõ. Nữ nhân mang thai không phải chuyện gì cũng nói với đại phu. Trước mặt chúng ta có ma ma, nghe ma ma nói là phản ứng bình thường liền không nói với Thái y. Có một số chuyện, nói ra sẽ xấu hổ.”

“Xấu hổ?”

Nhìn cẩu Hoàng Đế này, Phùng Niệm liền muốn hù dọa y, thở dài nói: “Sớm muộn người sẽ biết.”Lời này nghe chẳng bằng không nghe, dọa người hơn được không?

Bùi Càn không khỏi nhích lại gần bên cạnh Phùng Niệm, ôm nàng, nhìn nàng chằm chằm.

Phùng Niệm lén mở group chat, hỏi các tỷ muội muốn báo cho trước cho y một chút hay không?

Lữ Trĩ: “Nói.”

Hạ Cơ: “Nói.”

Vạn Trinh Nhi: “Nói đi.”

Vi Hương Nhi: “Nói đi, hù chết hắn.”

Đã được sự ủng hộ của tất cả mọi người như thế, Phùng Niệm giang tay để Bùi Càn tới gần hơn nữa, dán vào tai y nhỏ giọng nói vài câu. Bùi Càn nghe xong, trực tiếp hóa đá trong Trường Hi cung. Ái phi nói trừ khi có thể cảm động hai vị kia trên trời, tranh thủ thời gian giải bỏ hiệu quả đồng cam cộng khổ này, nếu không sau đó có thể hàng ngày y sẽ phải đi tiểu nhiều lần, táo bón, đau nhức vú, đau dạ dày, đầy bụng, cảm giác có một ngọn núi đè lên bụng, nằm xuống ngủ không yên, trừ những thứ này còn có chuột rút vân vân...

Đi tiểu nhiều lần có thể tụt quần một chút liền giải quyết, không đến mức không vượt qua được, nhưng cái khác...

Nhìn cả người Bùi Càn bị dọa đến bay màu, trong group đều cười, Phùng Niệm cũng muốn. Nàng nhịn được, ôm ngược lại an ủi: “Những chuyện này vẫn chưa là gì, mang thai mười tháng chịu khổ cộng lại cũng không chống đỡ được bước cuối cùng kia. Đây mới thực sự là thời điểm muốn chết, bây giờ nhịn một chút là qua thôi.”

“...”

Bùi Càn nhìn Phùng Niệm thật sâu một cái: “Ái phi, nàng thật biết cách an ủi người khác. Nghe nàng nói xong, trong lòng trẫm càng khó chịu hơn. Nhạc phụ nhạc mẫu trên trời chẳng phải thực sự muốn để trẫm cùng nàng sinh con đấy chứ?”

“Hoàng Thượng, chính người nói tình nguyện chịu khổ chịu tội cùng thần thiếp, bây giờ lại thay đổi ư?”

Thường ngày sống dễ chịu đã quen, ai chịu được những khổ sở này? Trong lòng Bùi Càn sợ đến không chịu nổi, nhưng đầu óc y linh hoạt, nghĩ đến nhạc phụ nhạc mẫu trên trời thường xuyên dõi theo Quý phi, sợ mình nói thật ngược lại không hay, kiên cường nói: “Không phải sợ đau, trẫm chỉ lo lắng một ngày trời khó chịu sẽ ảnh hưởng đến chính vụ. Trẫm không chỉ là nam nhân của nàng, còn là Hoàng Đế Lương quốc nữa.”

Bùi Càn nói xong còn ngẩng đầu nhìn bên trên một chút.

Trẫm chính là Hoàng Đế tốt như thế! Dù sao hai vị cũng nên cảm động chứ! Đồng cam cộng khổ sáu tháng không khác gì, nỗi khổ bốn tháng về sau cộng thêm sinh con để Quý phi chịu một mình đi, hai người đều ngã xuống thì không được! Lúc Quý phi khổ sở, trẫm phải thật khỏe mới có thể an ủi nàng!

Tâm lí của Bùi Càn hoạt động một đống lớn, nhưng không có tác dụng gì, không lâu sau y liền nếm cảm giác táo bón, khéo là lúc ấy đang ở lúc lâm triều.

Chính là lúc này cũng không có gì lạ. Bình thường Phùng Niệm rời giường vào lúc ấy, rửa mặt cộng thêm giải quyết một số vấn đề cá nhân. Bây giờ tháng lớn hơn rồi, bị con yêu đè lên, đi nhà xí khó khăn hơn trước đây. Trước đó vẫn ổn, hôm nay xuất hiện tình trạng táo bón tương đối nghiêm trọng. Nàng ngồi trên thùng Như Ý đưa cho một hồi lâu.

Người đang ngồi trên long ỷ nghe đám đại thần tấu - Bùi Càn - bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn đi vệ sinh.

Bởi vì trước khi vào triều mới giải quyết xong, y nhanh chóng ý thức được đây là bị đồng cam cộng khổ, sau đó mới làm mình tê liệt.

Trẫm rất ổn, trẫm không có vấn đề gì. Trẫm hoàn toàn không có suy nghĩ kiểu đó. Đây là giả, chỉ là ảo giác thôi...

Cho dù thế, cảm giác táo bón vẫn không biến mất. Y chỉ có thể tự an ủi mình, nói không phải ta muốn thế, Quý phi muốn, hẳn là ta sẽ không đến mức tụt quần. Nghĩ thoáng rồi, dựa vào suy nghĩ này, Bùi Càn kiên cường nhịn qua.

Trong khoảng thời gian này không cần phải nói, mặt người xanh xao.

Về sau, lúc giải quyết vấn đề, y vẫn có chút thoải mái, thoải mái xong có cảm giác cả người mình nặng mùi, chờ đến khi trở về lại đơn giản tắm rửa một cái. Cảm giác bị táo bón thay người khác một lần là đủ, Bùi Càn lập tức chủ động sắp xếp. Lúc truyền ngọ thiện đến, Phùng Niệm phát hiện trên bàn có thêm một chung canh rau xanh mơn mởn.

Trong khi đó, Bảo Đại giới thiệu nói: “Cái này là Hoàng Thượng dặn dò đặc biệt dâng cho nương nương đấy.”

Nói xong, nàng liền phàn nàn: “Nương nương đã sáu tháng, Hoàng Thượng không nói để người uống nhiều canh bổ dưỡng một chút, liền đưa lên một chung như thế...”

Thụy Châu cũng oán thán một hồi: “Không chỉ thế, nghe người đưa đến nói sau này ngày nào cũng có. Hình như Hoàng Thượng cảm thấy ăn cái này tốt với nương nương, có thể sử dụng bao nhiêu liên dùng bấy nhiêu, không đủ thì gọi tiếp.”

Hai người nhìn về phía Trần ma ma.

Nói như vậy, mọi người không hiểu rõ chuyện gì, hỏi Trần ma ma liền có thể được giải thích rõ, chỉ có lúc này không có.

“Ta ở trong cung nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua loại chuyện này. Trước kia nương nương khác mang thai, Hoàng Thượng đều bảo nấu canh gà, đưa canh rau vẫn là lần đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.