Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 219: Chương 219: Vì ta là Đấng cứu thế




Sau khi lật đổ bà chủ một cách thật “yên lặng”, Lý Thuần Quân đã dễ dàng leo lên nắm đại quyền của cả toà tửu lâu. Dưới sự dẫn dắt khéo léo của hắn, chỉ mấy năm sau đó, tửu lâu này đã trở thành tửu lâu lớn nhất trong vùng, thậm chí thi thoảng còn bắt gặp những tu sĩ tìm đến đây để thưởng thức thú vui nhân gian.

Còn về phần Lý Thuần Quân, hắn đã triệt để ẩn mình kể từ ngày bản thân lên nắm đại quyền. Hắn biết rõ thân phận hiện tại của mình sẽ gây khá nhiều cản trở cho công việc thu thập thông tin, thế nên hắn mới lựa chọn ẩn giấu, sau đó dùng tiền thuê người làm chuyện đó thay mình một cách thật hiệu quả.

Từ trước đến giờ Lý Thuần Quân căn bản không có nửa xu hứng thú với chuyện kinh doanh này nọ, ngược lại còn cảm thấy chuyện đó thật phiền phức. Tuy nhiên, công việc nghe ngóng thông tin vốn dĩ là cực kỳ khó khăn nếu chỉ có mỗi mình hắn, chính vì vậy nên hắn mới cần đến quyền lực cùng tiền tài đến hỗ trợ.

Trong mấy năm vất vả vừa qua, tình cảnh của Lý Thuần Quân cũng không đến nỗi quá mức thê thảm. Nhờ vào nỗ lực ngày đêm nghe ngóng đủ thứ thông tin trên đời nên hiện giờ hắn đã có những nhận thức rõ ràng về sự vận hành của thế giới này.

Một cách đơn giản mà nói thì thế giới này chính là bản mô phỏng của hiện thế ở mốc thời gian bất kì nào đó, có lẽ là cùng thời đại với Phương Tiên Nhất Phái. Thậm chí có thể nói là đang trong thời kỳ hưng thịnh nhất của Phương Tiên Nhất Phái!

Sở dĩ Lý Thuần Quân có suy đoán này là vì trong một lần tình cờ, hắn đã may mắn nghe thấy được cái tên đó khi đang cải trang tán gẫu dạo bên trong chính toà tửu lâu của mình.

Phương Tiên Nhất Phái hiện vẫn đang tồn tại, đồng thời còn sở hữu danh khí không hề nhỏ, ngay cả phàm nhân nơi vùng sâu vùng xa như thế này cũng biết đến!

“Mọi thứ ta cần đều đang ở nơi đó”

Ngay từ khoảnh khắc nghe thấy danh khí lẫy lừng của môn phái nọ, Lý Thuần Quân liền biết nơi mình cần tìm chính là nơi đó, tuyệt đối không lệch đi đâu được. Và thế là sau nhiều ngày chuẩn bị, hắn đã bỏ lại mọi thứ sau lưng mà lên đường.

Nói sao thì nói, đừng quên mọi thứ trong thế giới này đều là hư ảo cả, và toà tửu lâu kia kì thực cũng không đáng tiền đến vậy. Nếu bây giờ nó đã không còn giá trị lợi dụng, vậy thì hắn cứ việc vứt nó đi liền tốt, đỡ phải vướng chân.

...

...

Sau nhiều ngày băng đèo lội suối, rốt cục thì Lý Thuần Quân cũng đã tìm đến trước cửa Phương Tiên Nhất Phái. Bất quá, cảnh tượng hiện ra trước hắn mắt hiện giờ không giống như hắn đã tưởng tượng, nói đúng hơn là hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

“Cái... Gì?”

Đến thế giới này đã được mấy năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên Lý Thuần Quân thực sự lộ ra một biểu cảm hoàn chỉnh. Chỉ đáng tiếc ở chỗ là biểu cảm đó lại không phải vui mừng, cũng không phải đau buồn, mà chỉ đơn giản là... Chết lặng.

Đúng thế, chết lặng hoàn toàn, tâm tình kinh hãi đến mức không biết nên lộ ra cảm xúc gì khi phải trơ mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt mình.

Hắn đã đến trễ.

Phương Tiên Nhất Phái đã toàn diệt. Thây chất thành núi, máu chảy thành sông, kể cả Ma tộc lẫn Phương Tiên Thuật Sĩ đều nhận phải thương vong cực lớn... Nhưng trọng điểm là Phương Tiên Nhất Phái thân cô thế cô, dù có thần thông quảng đại đến mấy cũng không kháng cự lại nổi cuộc tổng tiến công của cả một đại chủng tộc.

Ngẩn ngơ trước cảnh tượng một đại môn phái bị diệt vong, Lý Thuần Quân nhất thời cảm thấy thật quen thuộc, lại cảm thấy có phần xa lạ đến đáng sợ.

Quen thuộc là vì hắn đã nhìn thấy Phương Tiên Nhất Phái trong trạng thái ngập tràn tử khí một lần rồi. Nói đúng hơn thì đó là thời điểm ngay lần đầu tiên hắn đặt chân vào khu tàn tích đổ nát ấy.

Xa lạ là vì... Ân, tất nhiên rồi. Không phải cương thi, đây đều là những cỗ thi thể vẫn còn hơi ấm. Máu tươi tuôn vẫn chảy rì rào tạo thành sông suối, thi thể chất thành từng gò cao lấp kín lối đi, hương vị của máu thịt như dần biến mảnh đất lành này trở thành một mảnh ma thổ không cách nào đảo ngược hay phục hồi.

So với lũ cương thi vô hồn kia thì... Cảnh tượng này thật là hãi hùng.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy đủ loại sắc thái biểu cảm khi chết đi của các đệ tử Phương Tiên Nhất Phái. Có người cảm thấy thật hãnh diện, có người cảm thấy thật tiếc nuối, có người cảm thấy không cam lòng, cũng có những người lộ ra những thứ biểu cảm phức tạp, làm đến cả Lý Thuần Quân cũng chẳng thể đọc ra nổi.

Tiếp tục lặn lội trên con sông máu, Lý Thuần Quân nhìn thấy một đôi mẹ con đã chết rất thảm. Người mẹ bị cào cấu đến không còn hình dạng, tay chân như thể muốn đứt lìa, mọi tạng bị bóp nát thành bột nhão... Nhưng kể cả vậy, người mẹ ấy vẫn ôm chặt đứa con trai còn chưa kịp cai sữa vào lòng, quyết không để cho đứa nhỏ phải chịu bất kì tổn thương nào.

Chỉ tiếc là... Nàng đã không làm được. Bởi vì ngay sau khi nàng chết, đứa nhỏ đã chẳng thể chạy thoát khỏi số phận đen tối của mình. Phần đầu của đứa bé nay đã hoàn toàn bị nghiền nát bởi ma trảo của cường giả Ma tộc.

Yên lặng ngắm nhìn thi thể hai mẹ con, Lý Thuần Quân có cảm giác bên tai mình như đang ngân lên thanh âm gì đó, nghe thật hỗn loạn và ngập tràn oán hận.

Ra vậy, là giọng nói của các ngươi sao?

Chẳng nhận ra bản thân đang rơi nước mắt, Lý Thuần Quân từ từ bước tới gần, sau đó giúp cho hai mẹ con xấu số nọ có một cái chết đỡ bi thảm hơn nhờ phương pháp hoả táng.

Tiếp tục lặn lội trên con sông máu ấy, Lý Thuần Quân càng lúc càng chứng kiến thêm thật nhiều những cái chết bi thảm. Chiến hoả tàn khốc hoàn toàn không chừa lại bất kì cá nhân nào, từ già đến trẻ, tất cả đệ tử, môn hạ trong Phương Tiên Nhất Phái đều bị tàn sát theo phương thức tàn nhẫn nhất.

Con sông máu này cho Lý Thuần Quân một cảm giác hệt như đang dẫn hắn đi thẳng xuống địa ngục vậy. Càng đi xa, tinh thần của hắn lại càng bị giày vò, lương tâm cũng bị cào xé dữ dội... Thế nhưng hắn lại lực bất tòng tâm, chẳng thể thay đổi bất kì điều gì cả.

Nhiều nhất thì... Hắn chỉ có thể hoả táng một phần trong số họ mà thôi.

Đây là sự kiện có thật đã từng xảy ra trong quá khứ, hiện đang được tái hiện lại trước mắt hắn thông qua Nhật Luân Thành. Nhờ vậy mà bây giờ Lý Thuần Quân mới nhận thức được rõ ràng nạn diệt môn năm đó là thảm khốc đến mức nào...

Nhưng mà, quá khứ đã là quá khứ, hắn sẽ chẳng thể thay đổi được gì cả.

Không thể...

Không thể...

Không thể...

“Hửm, tâm ma?!”

Lý Thuần Quân vội vàng lắc lắc đầu, thế nhưng việc làm này vẫn không thể ngăn lại những dòng suy nghĩ điên cuồng đang không ngừng bủa vây kia. Thế là trong lúc quẫn bách, hắn đã quyết định tự cắn lưỡi hòng dùng nỗi đau thể xác để trấn tĩnh chính bản thân mình.

Và hắn đã thành công.

“Suýt nữa thì lỡ tay nặn ra tâm ma, nguy hiểm thật đấy” Lý Thuần Quân lẩm bẩm: “Ta đã nghĩ là không thể làm gì, nhưng mà... Xem ra những gì ta nghĩ chưa chắc đã là đúng đâu... Nhỉ?”

Tạm quên đi địa ngục xung quanh mình, Lý Thuần Quân nhắm thẳng về phía Tàng Thư Các, cũng đồng thời chính là địa điểm nơi trận đại chiến diễn ra ác liệt nhất.

“Ở đó sẽ có câu trả lời dành cho ta”

Lòng thầm tự nhủ một câu, Lý Thuần Quân tiếp tục lên đường với tấm tinh thần thép của mình.

Hắn biết việc mình ở lại tiếc thương cho những người đã khuất sẽ chỉ tự đẩy bản thân đi vào ngõ cụt, từ đó vạn kiếp bất phục. Thế nên hắn mới cần một đòn thật đau để lấy lại sự sáng suốt, từ đó tìm ra phương hướng giải quyết thật đúng đắn.

Không lâu sau đó, Lý Thuần Quân đã đến được Tàng Thư Các. Tuy nhiên nơi đó hiện giờ đã trở thành một lò luyện ngục không một bóng người, chỉ có xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi, tử khí tanh hôi không sao nói hết, để người ta phải thấy rợn người.

Bước vào bên trong Thư Các, thứ hiện ra trước mắt Lý Thuần Quân vẫn là xác chết la liệt cùng một đống tro tàn vương vãi.

Có vẻ như Phương Tiên Nhất Phái đã quyết định tự phóng hoả đốt hết truyền thừa trước khi Ma tộc tìm đến đây. Và đồng thời cũng do không đạt được những thứ đó nên đội quân Ma tộc mới trở nên điên cuồng đến như vậy.

Không chỉ muốn diệt môn, Ma tộc cũng muốn có trong tay truyền thừa của Phương Tiên Nhất Phái nữa. Đó là lẽ dĩ nhiên thôi, không có gì phải bàn cãi cả.

Với thần thông của mình, các Phương Tiên Thuật Sĩ cũng tự biết điều đó nên đã nhanh chóng ra tay trước. Chỉ cần Thiên Nhai Tử tử trận, Phương Tiên Nhất Phái liền sẽ triệt để diệt vong.

“A?”

Trong khi đang nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc rồi, Lý Thuần Quân chợt phát hiện ra bên trong góc tối vẫn còn một người đang nằm thoi thóp. Người đó là một nữ đệ tử của Phương Tiên Nhất Phái, tuy vẫn còn sống nhưng cũng đã bước đến giây phút cuối cùng của cuộc đời với thứ thương thế không cách nào cứu chữa được.

Lý Thuần Quân vội vàng chạy tới dùng hết các loại thủ thuật duy trì sự sống nhằm kéo dài hơi thở của vị nữ đệ tử kia. Lần này Thần May Mắn đã mỉm cười với hắn, vì sau hơn mười lăm phút vất vả duy trì, vị nữ đệ tử kia đã chậm rãi mở mắt ra nhìn Lý Thuần Quân.

Trùng đồng!

Mỗi bên mắt của vị nữ đệ tử ấy đều có một cặp đồng tử xoay tròn bên nhau, tựa như một hệ sao song tử đang quấn quýt lấy nhau vậy. Không những không đáng sợ, nó ngược lại còn lấp lánh tuyệt đẹp.

“Người lạ à... Ngươi chán sống rồi sao?” Vị nữ đệ tử kia khẽ cất tiếng hỏi.

Lý Thuần Quân trầm mặc.

“Ta là đại sư tỷ của môn phái này, Đường Khả Tâm... Ân, nhân lúc mọi thứ còn chưa trở nên quá tệ... Ngươi hãy mau rời đi đi” Đường Khả Tâm lại nói: “Đừng lo cho ta, ngươi không cứu được đâu, hãy tự cứu lấy mình trước đi”

Đường Khả Tâm?

“Đại sư tỷ... Ta là người đã đọc nhật kí của ngươi” Lý Thuần Quân nói.

Nữ nhân nghe vậy liền có hơi trừng mắt nhìn Lý Thuần Quân, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu.

Bất quá sau một lúc suy nghĩ, hai ngôi sao trong mắt nàng đã sáng lên, tượng trưng cho việc nàng đã thông suốt điều gì đó: “Thì ra là vậy... Ta đã hiểu rồi. Hoá ra tên ngốc đó đã dùng phương thức này để tưởng niệm ta sao...”

“Thật ngốc, nhưng cũng thật đáng yêu”

“Nhưng mà... Chỉ cần biết hắn vẫn sống cho đến lúc trở về đây... Ta liền vui rồi, không còn gì luyến tiếc nữa”

Lý Thuần Quân thở dài: “Đại sư tỷ, ngươi vẫn chưa nhận ra mình chỉ là hư ảo sao? Ngươi của thế giới kia đã chết trước khi nhận ra sự thật này rồi, ngươi mãn nguyện thì có thay đổi được gì đâu?”

“Cái tên nhà ngươi thật không hiểu phong tình, y hệt như tên khốn đó vậy!” Đường Khả Tâm cả giận mắng.

Lý Thuần Quân im bặt.

Ủa khoan?

“Sư tỷ, ngươi nhận ra ta là nam nhân?”

“Ta đã luôn nhìn thấy những thứ khác thường từ nhỏ rồi... Nhờ vào đôi mắt này” Đường Khả Tâm mỉm cười: “Giờ thì ngươi muốn biết cái gì? Ta sẽ cố gắng trả lời cho ngươi, xem như phần tình nghĩa cuối cùng ta dành cho thế giới đó... Cũng như với chính Phương Tiên Nhất Phái này”

Lý Thuần Quân gật đầu, kể lại sơ lược tình hình cho Đường Khả Tâm nghe.

“Ra là vậy, ừm, tên đó cũng biết cẩn thận hơn rồi nhỉ... Có lẽ là vì ám ảnh từ sự kiện diệt môn này đi” Đường Khả Tâm cố duỗi tay tới xoa đầu Lý Thuần Quân: “Ta không thể đoán ra được những suy nghĩ trong đầu hắn ta lúc đấy... Nhưng bằng vào hiểu biết của ta đối với tên ngốc đó, ta vẫn có thể cho ngươi thêm một vài gợi ý”

“Thứ nhất, hãy suy nghĩ thật kĩ về ý nghĩa của cái tên “Nhật Luân Thành””

“Thứ hai, vào đêm ba mươi không trăng... Ngươi sẽ nhìn thấy một mặt trăng khác thường hiện lên trên bầu trời. Chỉ cần đi theo hướng đó... Là được”

“Thứ ba... Nơi tất cả bắt đầu, cũng là nơi kết thúc tất cả”

Lý Thuần Quân phủi tay Đường Khả Tâm xuống, mặt không đổi sắc khẽ gật đầu: “Có lẽ ta đã hiểu một vài chỗ trong số các gợi ý này rồi... Cảm ơn sư tỷ”

“Ừm... Chúc ngươi may mắn nha...”

Vừa nói, Đường Khả Tâm vừa nắm lấy góc áo Lý Thuần Quân, thanh âm yếu ớt thổ lộ: “Ta có một yêu cầu nhỏ... Hãy ở lại đây cho đến lúc ta chết đi... Được không? Ta không muốn phải một mình nữa...”

Trút bỏ bộ mặt uy nghiêm của một đại sư tỷ, bây giờ nàng đã thật sự là chính mình... Nàng chỉ là một nữ nhân sợ phải chết trong cô độc, dẫu cho bản thân nàng đã mãn nguyện từ trước...

“..., Được”

“Cảm ơn... Ta có thể...”

“Ta tên Lý Thuần Quân, ta vẫn sẽ ở đây với sư tỷ thôi, đừng lo gì cả”

Đường Khả Tâm buông tay, con ngươi dần mất đi ánh sáng nhưng vẫn lệ rơi đều đều, thật vất vả thổn thức từng câu chữ cuối cùng của đời mình: “Nếu có thể... Hãy cứu rỗi họ... Và cả ta nữa... Được không?”

“Hơi quá đáng rồi đấy, sư tỷ” Lý Thuần Quân chủ động nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Mà thôi... Ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình. Ta hứa với tỷ... Thề dưới Thiên Đạo”

Đường Khả Tâm thật yếu ớt mỉm cười, rồi đến sau cùng, ngọn lửa sinh mệnh của nàng cũng lặng lẽ dập tắt.

“Thật ra khỏi cần sư tỷ phải cầu xin, ta cũng sẽ tự làm chuyện đó thôi... Vì sao ư? Vì ta chính là Đấng cứu thế”

“Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”

“ Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.