Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 197: Chương 197: Vô pháp vô thiên




"Không việc gì phải vội, chúng ta đi hỏi tất cả những người ở đây. Nếu không được, ngươi ra xếp hàng cũng không muộn" Trần Lương nói

4 người cất bước đi ngược lại đường ra. Trước khi đi, lão giả đang xếp ở vị trí thứ 3 căn dặn:

"Những người hỏi mua vị trí, đều là đại gia, lắm tiền nhiều của. Ngươi nên cẩn thận. Nơi này vô pháp vô thiên, cướp của giết người thường xuyên xảy ra"

"Đa tạ tiền bối căn dặn. Lão thật là tốt bụng" Tuyết Hoa cúi đầu chào cảm ơn.

"Ha ha, 2 từ tốt bụng, lão phu không dám nhận. Cả đời ta đi lên từ huyết chiến. Số người bỏ mạng trong tay ta chắc cũng gần bằng số người đang xếp hàng ở đây. Chỉ là những ngày tháng cuối đời khiến con người ta nói nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn trước khi cái miệng này hoàn toàn đóng chặt"

Đám người Trần Lương vẫn đi đến gặp người xếp ở vị trí thứ 4, nhưng còn chưa mở miệng đã bị hắn cự tuyệt từ trước.

4 người lần lượt đi hỏi từng vị trí. Lúc này người đi trao đổi, đàm phán là Lôi Bôn. Hắn được cấp ngân sách từ 100 củ đến 200 củ để thương lượng vị trí.

Đang đi hỏi tới người thứ 33 thì có 1 tiếng gọi vọng lên:

"Huynh đài, muốn mua vị trí phải không? Mau đến, mau đến"

Đếm lùi một chút, Lôi Bôn thấy được người kia ở vị trí thứ 44. Đám bọn hắn bỏ qua 11 người, trực tiếp gặp thanh niên có chất giọng cao, hét 1 tiếng cả Cửu Giới liền có thể nghe được.

"Người bán?" Trần Lương hỏi

"Đương nhiên, ta xếp hàng ở đây 6 năm chính là chờ thời khắc này"

"Giá cả thế nào?"

"Rẻ đến không ngờ" Người thanh niên giơ lên 1 ngón tay

"1 củ?" Trần Lương hỏi

"100 củ, không hơn, không kém" người thanh niên đính chính

"Được, ta mua" Trần Lương nói xong liền đưa cho thanh niên 100 củ

"Haha, sảng khoái, sảng khoái. Vị đại gia này rất hào phóng. Xin mời"

Lôi Bôn bước vào, thay thế vị trí của người thanh niên. Nhân được 100 viên tinh thạch cấp 3, hắn nhanh chóng rời đi. Trước khi đi không quên chắp tay cảm ơn quý nhân.

Tên này nhìn ra cơ hội kiếm tiền, nên đã đến đây xếp hàng từ lâu, chứ bản thân hắn không có nhu cầu đan dược, chữa trị gì. Hắn cũng đã mấy lần chào mời người mua vị trí nhưng không được giá. Mãi đến lúc này, gặp được đại gia 1 lời liền mua, không cò kè bớt một thêm hai. Hắn quả thực là sung sướng vô cùng.

Nhìn thấy thanh niên chạy thật nhanh bỏ đi, nữ nhân đứng ngay sau hắn không khỏi lắc đầu, nói:

"Đúng là thanh niên chưa trải sự đời"

"Ý ngươi là sao?" Trần Lương nghe được, hỏi

"Ta xếp ngay sau hắn. 6 năm qua chưa từng thấy hắn liên lạc với ai. Nhân được một số lớn Tinh thạch liền rời đi luôn mà không liên hệ với ai, cho thấy hắn chỉ có 1 mình. Ngươi nhìn xung quanh 1 chút xem có vấn đề gì không?"

Trần Lương cùng 3 người Tuyết Hoa xoay người nhìn xung quanh, Tuyết Phi nói:

"Ta thấy có mấy người đang cầm Truyền tin thạch liên hệ với ai đó"

"Chính xác. Mua vị trí ở đây, cố nhiên không rẻ. Cho dù không biết các ngươi trả bao nhiêu, nhưng mọi người đều đoán thanh niên kia cầm được không ít tiền. Thậm chí nhìn gương mặt của hắn có thể đoán được là bán rất được giá, cầm được rất nhiều Tinh thạch.

Ngươi chỉ có 1 mình, cầm trong tay rất nhiều Tinh thạch, lại ở 1 nơi vô pháp vô thiên, không có ai bảo vệ. Có thể nói, ngươi đã đặt bản thân vào thế nguy hiểm tứ bề thọ địch"

Đám người Tuyết Hoa quay nhìn về hướng rời đi của người thanh niên. Hắn dậm nhảy, dùng tốc độ di chuyển nhanh nhất có thể, chỉ thoáng chốc đã khuất sau dãy núi.

Trần Lương tiếp tục dùng đến tinh thần lực theo dõi người thanh niên. Một chốc lát sau, hắn đã bị 10 người cùng lúc xông ra tấn công. 10 người này đều là Huyền cấp, còn thanh niên chỉ là Hoàng cấp. Bọn hắn không biết tu vi của người thanh niên nên các thế lực cử những người mạnh nhất đến cướp. Võ kỹ sử dụng cũng đều là mạnh nhất của mỗi người.

Chỉ sau 1 đợt tấn công, người thanh niên đã thân tử đạo tiêu, Tinh thạch kiếm được cũng bị những kẻ khác phân chia nhau.

"Hắn chết rồi. Bị 10 người vây công" Trần Lương thông báo

"Hừ, hiển nhiên là vậy. Muốn từ chỗ này kiếm Tinh thạch không có dễ dàng như hắn tưởng. Nếu không đã có ngàn vạn người đến đây xếp hàng bán vị trí.

Ở đây vẫn có người xếp hàng bán vị trí, nhưng bọn hắn có cả tông môn đến bảo vệ, mới có thể giữ chắc Tinh thạch. Còn muốn một mình, chỉ dùng mấy năm thời gian nhàn nhã đòi kiếm mấy chục củ là điều không thể nào.

Còn các ngươi, không mau gọi người đến bảo vệ đi thì chết lúc nào không biết"

"Ta còn đang muốn biết kẻ nào có năng lực làm điều đó" Trần Lương mỉm cười nói, xong cùng 2 vị thê tử rời đi.

"Tên này, hoặc là ngu xuẩn không tự lượng sức, hoặc là có át chủ bài khó lường" Nữ nhân lẩm bẩm, nhìn hình bóng vị nam tử dần khuất bóng.

Lôi Bôn đứng ở vị trí thứ 44, dự tính sẽ phải chờ đợi vài tháng. Trần Lương không vội nên sẽ ở lại cùng hắn.

3 người Tuyết Phi tìm được 1 căn nhà trống để ở, đỡ mất công dựng nhà mới. Căn nhà hơi bụi một chút, lại thiếu hơi người, nhưng sửa soạn nửa ngày liền khang trang, sạch đẹp. Phía sau nhà có một khoảng sân, trồng 1 cây gỗ, đặt 2 cái bàn và 9 chiếc ghế đẩu, dùng để thư giãn ngắm trời, ngắm trăng thì thật tuyệt vời. Không thể không nói, chủ nhân trước đây của căn nhà thật là một người biết hưởng thụ.

Dù sao cũng không có việc gì làm, Trần Lương dạy trận pháp cho 2 thê tử. Một phần giúp các nàng có kiến thức bảo vệ bản thân, đặc biệt là Tuyết Phi đi theo hướng võ đạo sẽ phải đối mặt với các nguy hiểm tiềm ẩn. Một phần khác, học tập thêm kiến thức giúp các nàng nâng cao tinh thần lực.

Cuộc đời quả thực nguy hiểm khắp nơi, ngồi yên 1 chỗ chưa chắc an toàn. Mới chỉ 3 ngày sống ở đây, không ra ngoài gây sự với ai, nhưng rắc rối đã tự đến gõ cửa nhà bọn hắn.

"3 vị, tại hạ là người của Lộc Thành Môn, có chuyện muốn trao đổi" Sau tiếng gõ cửa là lời giới thiệu.

"Bọn ta không có gì để trao đổi hết" Trần Lương trả lời

"Việc này liên quan đến an nguy của các vị, xin cho tại hạ một chút thời gian"

Nghe được lời này, Trần Lương đành đi ra mở cửa cho người kia vào. Người đến không chỉ có 1, mà có tới 3 người, đi đầu là 1 nam nhân mặt thư sinh trói gà không chặt.

"Các ngươi tới có chuyện gì?" Trần Lương hỏi

"Công tử có phải 3 ngày trước đã mua 1 vị trí xếp hàng gần phía trước?" Nam tử thư sinh hỏi

"Đúng vậy" Trần Lương gật đầu xác nhận

"3 ngày nay ta ở ngoài quan sát, thấy ngoài công tử, 2 vị mỹ nhân ra thì không còn ai khác. Các vị có biết bản thân mình đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm?" Nam tử thư sinh nghiêm trọng nói.

"Ồ, nguy hiểm như nào? Mong được huynh đệ khai sáng"

"Các ngươi mua vị trí xếp hàng, hẳn là rất giàu có, vậy mà lại chỉ đi có 4 người, lại mất thêm 1 người là còn 3. Chắc các ngươi không biết, nơi đây không có trị an, cướp bóc, giết người xảy ra thường xuyên. Hiện giờ, có rất nhiều kẻ xấu đang chuẩn bị tới cướp, thậm chí giết các ngươi để chiếm đoạt toàn bộ tài sản.

Tồi tệ hơn, nếu bọn hắn nhìn thấy 2 vị phu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như này, không thể biết được bọn hắn sẽ dở trò gì"

"Chết thật, bọn ta quá sơ suất, chỉ nghĩ đến đây cầu đan nên không mang theo thuộc hạ" Trần Lương cất giọng lo lắng

"Các ngươi là người của thế lực nào?" Nam tử thư sinh hỏi

"Môn phái của bọn ta rất nhỏ, không đáng nhắc đến" Trần Lương xua tay nói

"Nhỏ mà lại bỏ ra trăm vạn Tinh thạch chỉ để mua 10 năm chờ đợi, các hạ cũng thật khiêm tốn" Nam tử thư sinh mỉm cười, nói

"Không khiêm tốn, không khiêm tốn. Môn phái của ta thực sự là nhỏ, chỉ là thời gian cấp bách mới phải dốc hết gia tài, mong sớm xong việc" Trần Lương bày ra một bộ mặt bất đắc dĩ.

"Không biết công tử cần gặp Lữ Bích Ngọc để làm gì?"

"Chuyện này không tiện nói ra, mong huynh đài thông cảm"

"Ha ha, không sao. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Tiện đây, tại hạ có 1 bí mật muốn nói cho 3 vị biết. Nhưng trước đó, các vị có thể cho ta biết tu vi của các người?" Nam tử thư sinh hỏi

"Cả 3 bọn ta đều là Huyền cấp thất huyệt" Trần Lương nói

"Ồ, hèn gì 3 vị lại có thể tự tin hành tẩu giang hồ, nắm giữ trong tay trăm vạn Tinh thạch" Nam tử thư sinh ngạc nhiên, nói

"Huynh đài có thể cho bọn ta biết bí mật ngươi muốn nói là gì không?"

"Tất nhiên rồi, đấy chính là mục đích ta tới đây. Lộc Thành Môn bọn ta đã có mặt ở đây 5 năm, đã chứng kiến rất nhiều vụ giết người cướp của, thanh toán lẫn nhau. Bọn ta không dám tự nhận chính nhân quân tử, nhưng vẫn có trong mình 1 tấm lòng hướng thiện, cứu sống 1 người hơn xây 7 tòa tháp.

Vì vậy, ta đến gặp 3 vị là để thông báo các ngươi đã bị nhiều thế lực dòm ngó, có ý đồ giết người cướp của do bọn hắn nghĩ các ngươi nắm trong tay một lượng lớn tài sản. Lộc Thành Môn không mong muốn điều đó xảy ra, nên tới để ngỏ ý giúp đỡ các vị"

"Thật may quá. Mong Lộc Thành Môn thông báo ra bên ngoài, 3 người bọn ta đã hết sạch tài sản, chỉ có người đang xếp hàng là cầm Tinh thạch để mua đan dược"

"Chỉ sợ nói ra không có người tin" Nam tử thư sinh lắc đầu nói

"Vậy Lộc Thành Môn định giúp bọn ta như nào?"

"Các ngươi ở đây sẽ bị vô số thế lực bất ngờ tấn công. Mỗi ngày đều sống trong lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên. Vì vậy 3 vị nên chuyển tới thủ phủ của Lộc Thành Môn bọn ta, chờ đợi cho đến khi xong việc. Có Lộc Thành Môn bảo vệ, tin tưởng không có ai dám cả gan động tới thiếu gia và 2 vị phu nhân"

Nam tử thư sinh bày ra một bộ mặt chân thành. 2 người bên cạnh hắn cũng mỉm cười thân thiện.

"Các ngươi chỉ đơn thuần giúp người lúc hoạn nạn sao?" Trần Lương hỏi

"Haha, không giấu gì công tử, các huynh đệ Lộc Thành Môn nhận lấy nguy hiểm để bảo vệ công tử cùng 2 phu nhân, nên cũng cần có chút gọi là bồi dưỡng"

"Bao nhiêu?"

"Không nhiều, chỉ là con số lẻ" Nam tử thư sinh giơ lên 5 ngón tay

"5 củ?" Trần Lương hỏi

"Công tử nói đùa. Để công tử trả 5 củ khác gì làm ô danh của ngươi. Ý ta là 50 củ"

"Một con số rất vừa phải. Lộc Thành Môn thật là một tổ chức có tâm với đời"

"Haha, công tử quá khen. Cuộc sống có nhân quả, bọn ta chỉ là muốn hái quả ngọt"

"Được rồi, ngươi trở về trước, trong vòng 3 ngày ta sẽ có câu trả lời"

"Ấy, không nên a. 3 ngày sẽ quá nguy hiểm cho công tử và 2 vị phu nhân. Không bằng công tử ngay bây giờ đi luôn cùng ta tới Lộc Thành Môn để đảm bảo an toàn. Sau đó nếu công tử đổi ý, có thể rời đi bất kỳ lúc nào" Nam tử thư sinh vội vàng lôi kéo.

"Không vội. Ta tin tưởng mấy ngày tới, bản thân còn an toàn" Trần Lương đứng dậy, mở cửa tiễn khách

"Nếu công tử lăn tăn về giá cả, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng" Nam tử thư sinh cố vớt vát

Trần Lương không trả lời, chỉ đóng sập cửa trước mặt nam tử thư sinh.

"Phu quân, ta thấy để bọn hắn bảo hộ sẽ tốt hơn. Giá bọn hắn đưa ra không tính là cao" Tuyết Hoa nói

"Không đơn giản vậy" Trần Lương lắc đầu, nói "Bọn hắn cố tình đưa ra giá rẻ là để chúng ta tự chui đầu vào rọ. Đến khi thân ở trong Lộc Thành Môn, chúng ta làm sao thoát ra, chẳng phải là để mặc bọn chúng muốn gì được nấy"

"Ta không hiểu, sao bọn hắn không cùng nhau tấn công chúng ta giống như tiểu tử kia, nếu bọn hắn đã nghĩ chúng ta có nhiều Tinh thạch?" Tuyết Phi hỏi.

"Bởi vì tiểu tử kia là đột nhiên có cục tiền rơi vào đầu. Còn chúng ta mới thực sự là đại gia. Nếu đã là đại gia ắt sẽ có nhiều át chủ bài nguy hiểm. Trong hôm nay, ắt sẽ có nhiều lượt khách viếng thăm. Lời ngoài là muốn bảo hộ, thực sự là muốn tìm hiểu chúng ta một hai, xem có nên tấn công hay không"

Nam tử thư sinh rời khỏi căn nhà của 3 người Trần Lương, liền trực tiếp trở về gặp người đứng đầu. Lộc Thành Môn cử 100 người đến đây có nhiệm vụ thu mua đan dược về cho tông môn. Người có quyền cao nhất là 1 vị trưởng lão tu vi Huyền cấp lục huyệt.

"Trưởng lão, bọn hắn nói cả 3 đều là Huyền cấp thất huyệt" Nam tử thư sinh báo cáo

"Cả 3 đều là thất huyệt sao? Nếu là thật thì đám người này không dễ trêu chọc. Đánh giá của ngươi thế nào?" Vị trưởng lão hỏi.

"Theo thuộc hạ thấy, cái này hơn phân nửa là nói dối. Khi thuộc hạ nói bọn hắn đang gặp nguy hiểm, bọn hắn bảo bản thân sơ suất, chỉ nghĩ đến đây cầu đan nên không mang theo thuộc hạ. Lúc sau bọn hắn mới bảo bản thân đều là Huyền cấp thất huyệt"

"Ý ngươi là bọn hắn lo sợ chúng ta tấn công nên giả vờ cậy mạnh?"

"Đúng là vậy"

"Còn đề nghị 50 củ thì sao?"

"Bọn hắn bảo suy nghĩ mấy ngày. Thuộc hạ cũng đã nói là giá cả có thể thương lượng, nhưng dường như bọn hắn không mặn mà với lời đề nghị này"

"Ta không muốn có thương vong. Trong trường hợp không rõ ràng, chúng ta sẽ tịnh quan kỳ biến"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.