Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 327: Chương 327: Thái Tư Thành bị trục xuất khỏi Thái phủ, càng không muốn rời xa hắn




Thanh Mặc Nhan chỉ dùng thời gian vài ngày để khiến cho Thạch Phường trấn tiếp nhận vị quận chúa mới tới Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam không cần làm cái gì, mỗi lần Thanh Mặc Nhan gặp mặt các nhân vật trong trấn, nàng chỉ phụ trách ngồi ở bên cạnh hắn mỉm cười, hoặc là nhu thuận ăn điểm tâm của nàng.

Người Thạch Phường trấn sợ nhất tới đây là một chủ tử tham lam, bọn họ kiếm sống ở Thạch Phường trấn thập phần không dễ dàng, trước kia thời điểm Độc phu nhân ở đây, tuy rằng nàng quản chế có chút bá đạo, nhưng sẽ không thương hại đến lợi ích của đại bộ phận người trong trấn.

Lần này bọn họ nhìn thấy Thanh Mặc Nhan không có làm ra cải biến gì lớn, thuế suất cũng không có gì thay đổi. Lúc này mới yên lòng.

Có Ngô tướng quân cùng bốn ngàn kỵ binh ở đây, người trong trấn càng có thêm cảm giác an toàn hơn.

Thanh Mặc Nhan trước trấn an người trong trấn. Lúc này mới xuống tay để Ngô tướng quân dẫn người tạo ra doanh trại quân đội, đóng tại các nơi trong Thạch Phường trấn.

Như Tiểu Lam rũ chân ngồi trên ghế, nhàm chán ngáp mấy cái liền.

Khoảng thời gian gần đây. Nàng không phải ngủ thì là ăn, Thanh Mặc Nhan căn bản không cho nàng tham gia vào chuyện khác, nếu không phải nàng biết Thanh Mặc Nhan thật tâm đối với nàng. Nàng thậm chí còn hoài nghi hắn cố ý vỗ béo nàng, mừng năm mới tiện cho việc giết ăn thịt.

“Lại mệt nhọc?” Thanh Mặc Nhan nhìn qua nàng: “Chờ chuyện Thái phủ kết thúc, ta sẽ bảo Huyền Ngọc đi ra ngoài trấn chuẩn bị vài món ăn thôn quê cho nàng.”

Vừa nghe nói là có đồ ăn ngon, Như Tiểu Lam lập tức tỉnh táo tinh thần, nàng vừa mới ngồi xong, đã thấy Thái Nghĩa Minh từ bên ngoài tiến vào.

Ngoài Thái Nghĩa Minh ra, phía sau còn đi theo Thái lão, cùng với Thái thị và vài vị trưởng giả trong tộc.

Như Tiểu Lam chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

Vì sao tất cả người Thái phủ đều đến Thạch Phường trấn?

Thái lão đi đến trước mặt Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam, chắp tay thi lễ: “Già trẻ lớn bé gặp qua quận chúa, gặp qua Thiếu khanh đại nhân.”

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, xem như đáp lễ.

Mọi người ngồi xuống.

Thái Nghĩa Minh nói với bên ngoài: “Mang Thái Tư Thành lên đây.”

Như Tiểu Lam mở to hai mắt.

Thái Tư Thành?

Hai gã gia đinh một trái một phải đem Thái Tư Thành dẫn vào.

Như Tiểu Lam càng kinh ngạc hơn.

Mới mấy ngày không thấy. Thái Tư Thành sao lại biến thành như thế này? Người gầy đi, tuy rằng ăn mặc vẫn giống như trước kia, nhưng mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là bộ dáng bị trừng phạt.

“Nghiệt súc!” Thái lão hầm hầm vỗ bàn: “Còn không mau quỳ xuống!”

Thái Tư Thành do dự một lát, vẫn là quỳ xuống.

Thanh Mặc Nhan trong tay nâng chén trà, rũ mắt thổi nhẹ nước trà trong chén.

“Khó được Thiếu khanh đại nhân có thời gian rảnh rỗi, hôm nay ta đem tộc nhân tới, đó là muốn tuyên bố một chuyện, Thái Tư Thành bỏ mặc tộc muội không để ý, Thái phủ chúng ta không có con cháu như thế, từ hôm nay trở đi, trục xuất hắn ra khỏi phủ...”

Trục xuất?

Như Tiểu Lam nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan.

Dù cho Thanh Mặc Nhan chưa từng nói với nàng nội tình bên trong, nàng cũng đã nghe Sử Đại Thiên nói qua một chút.

Chuyện của Thái Tư Thành hoàn toàn là Thanh Mặc Nhan ở sau lưng thúc đẩy.

Nếu nói Thái Tư Thành bị như ngày hôm nay, tuyệt đại đa số là do Thanh Mặc Nhan một tay tính kế hắn.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại. Nếu không phải Thái Tư Thành sinh ra dị tâm, cũng sẽ không có người đẩy hắn một cái, ngươi không cúi đầu, sẽ không có người cưỡi lên đầu ngươi, nói đến cùng vẫn là hắn gieo gió gặt bão.

Chính là nàng không nghĩ tới Thái Vân Nhi cũng sẽ bị liên lụy ở bên trong.

Thủ đoạn của Thanh Mặc Nhan thật đúng là tàn nhẫn a, hắn không sợ bị người Thái phủ phát hiện ra chân tướng sao?

Nhìn Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm nhấp một ngụm trà, Như Tiểu Lam cảm thấy vẫn là nàng quá non nớt.

Kỹ thuật diễn xuất của gia hỏa này quả thực không ai có thể địch nổi, làm trò nói dối trước mặt mọi người mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Thái Tư Thành gần như rơi vào tuyệt vọng, hắn còn ngốc nghếch nghĩ rằng Thanh Mặc Nhan sẽ nói chuyện giúp hắn, nhưng mà từ đầu đến cuối, Thanh Mặc Nhan chỉ ngồi đó nhàn nhã uống trà, giống như hết thảy chuyện này đều không hề liên quan đến hắn.

“Thiếu khanh đại nhân. Ngài nhẫn tâm nhìn ta rơi xuống bước đường này sao?” Hắn rốt cuộc nhịn không được nói ra một tiếng.

Thanh Mặc Nhan nâng mí mắt, liếc mắt nhìn hắn.

“Ta có cái gì không đành lòng?” Nói lương tâm với hắn? Buồn cười, người có thể chấp trưởng ám ngục cho Hoàng đế sớm đã không có lương tâm, dù cho có lương tâm cũng phải bóp nát rồi ném nó xuống.

Ám ngục luôn là giết chết địch nhân của Hoàng đế, mặc kệ là triều thần hay là nhân sĩ giang hồ, mặc kệ là nam tử hay là phụ nữ trẻ em, thậm chí địch nhân là con nối dõi, chỉ cần Hoàng đế hạ lệnh, hắn đều phải giết chết toàn bộ.

Loại đồ vật như lương tâm chỉ biết gây trở ngại khi hắn làm việc cho Hoàng đế.

Thái lão cùng các vị trưởng giả trong tộc ấn dấu tay lên văn thư. Chính thức trục xuất Thái Tư Thành ra khỏi tộc.

Thanh Mặc Nhan thấy chuyện đã xong, mang theo Như Tiểu Lam xoay người đi ra ngoài.

Thái Tư Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, vài bước đuổi theo ra ngoài. Quỳ gối trước mặt Thanh Mặc Nhan.

“Thiếu khanh đại nhân, cầu ngài thu nhận thảo dân, thảo dân cam tâm tình nguyện làm việc cho ngài!”

Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam ra sau lưng. Rời xa phạm vi Thái Tư Thành có thể chạm đến.

“Đến ngay cả muội muội của mình cũng không buông tha, người như thế ta làm sao dám dùng.” Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.

“Ta... Ta thật sự không có.” Thái Tư Thành vội la lên: “Đó là lời đồn người khác thả ra. Thật sự không phải ta!”

“Lời đồn sao?” Thanh Mặc Nhan cong mắt, đột nhiên nở nụ cười.

Như Tiểu Lam cảm thấy nụ cười này lạnh như mùa đông khắc nghiệt, theo bản năng muốn buông tay Thanh Mặc Nhan ra.

Thanh Mặc Nhan trở tay một cái, lật ngược thế cờ lôi nàng đến bên người, đồng thời nói với Thái Tư Thành: “Ngươi đến ngay cả là ai hãm hại mình cũng không cảm giác được. Người như vậy ta làm sao dám dùng.” Nói xong, ném Thái Tư Thành ra, mang theo Như Tiểu Lam lên xe ngựa.

“Là chàng làm sao?” Như Tiểu Lam yếu ớt hỏi.

Thanh Mặc Nhan mặt không biến sắc: “Ta làm cái gì?”

“Chuyện Thái Vân Nhi.”

“Nàng không nên biết sẽ tốt hơn.” Thanh Mặc Nhan từ trong ngăn tủ trên xe ngựa lấy ra một vò rượu, chậm rãi rót ra một chén nhỏ.

Mùi hương tinh khiết bắt đầu lan tỏa ở trong xe.

Như Tiểu Lam đầu óc lung lay: “Đây là thứ gì?”

“Rượu thuốc Trường Hận phối chế.” Thanh Mặc Nhan đặt bên môi nhấp một chút: “Mấy ngày nữa ta phải rời khỏi nơi này, cùng Trường Hận đi lên núi tìm Trường Nguyên lão tiên sinh.”

“Chàng rời đi, ta thì sao?” Như Tiểu Lam vội la lên.

Chẳng lẽ hắn muốn ném một mình nàng ở chỗ này?

“Bởi vì chúng ta không thể xác định được Trường Nguyên lão tiên sinh có còn sống hay không, nếu địch nhân lại giả làm Trường Nguyên lão tiên sinh, ta không muốn lại xảy ra chuyện như lần trước nữa.”

Lần trước vì cứu hắn, Như Tiểu Lam dùng bùa chịu thay. Đem đao thương vốn ở trên người hắn chuyển đến trên người nàng, khiến hắn hối hận muốn chết.

“Nơi này có Ngô tướng quân cùng kỵ binh của hắn, nàng ở lại đây sẽ không có chuyện gì.” Thanh Mặc Nhan một lần nữa nhấp rượu trong chén. Đuôi lông mày nhăn lại, bộ dáng giống như cực kỳ khó uống.

“Ta không muốn!” Như Tiểu Lam không cho phân trần, bổ nhào qua ôm lấy cánh tay hắn: “Ta không muốn ở lại đây một mình, ta cũng muốn đi cùng các chàng.”

“Trên đường khả năng sẽ rất nguy hiểm.”

“Ta không sợ!”

“Trên núi sẽ rất lạnh, nghe nói trên đó quanh năm bị băng tuyết bao trùm, hơn nữa đồ ăn thiếu thốn, nếu nàng đi có thể sẽ phải chịu đói bụng.”

Vật nhỏ sợ nhất là bị đói bụng, hắn còn nhớ rõ thời điểm lúc trước bọn họ đến Thạch Phường trấn, nàng đưa ra yêu cầu, yêu cầu duy nhất: Không muốn đói bụng.

Hắn nhìn Như Tiểu Lam nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, sau đó chui đầu vào trong lòng hắn.

“Dù cho có chết đói ta cũng phải đi!”

Độ cong trên khóe môi Thanh Mặc Nhan dần dần mở rộng ra.

Ở lúc bất tri bất giác, vật nhỏ càng thêm không muốn rời khỏi hắn sao? Rất tốt, có lẽ có thể thừa cơ hội này cùng nàng thử một số tư thế mới một chút.

Nàng nhất định sẽ không cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.