Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 142: Q.1 - Chương 142: Ta bắt nạt ngươi thì sao? 2






Những người này không phải thế lực trong Hoàng Thành, nên cũng không biết Hạ Như Phong, thấy những người đó như đụng tới ôn dịch, chạy trốn rất nhanh, trong lòng không khỏi nghi ngờ, nhưng cũng lờ mờ đoán xảy ra chuyện có biến, vì thế, cũng theo bọn họ trốn đi rất xa.

Mấy nàng công chúa và hoàng tử đã biết thân phận Hạ Như Phong, cho nên lúc này, chẳng những không vui sướng khi người gặp họa, ngược lại lập tức cảm thấy lo lắng khi tai hoạ đã đến.

Hoàng cung nhà mình, sẽ không chịu được một kích của các cường giả Linh Quân liên thủ đâu!

Khuôn mặt tươi cười của An Đức Lâm nháy mắt thu lại, con ngươi âm trầm lướt qua trên người phụ nữ (cha và con gái) Vân gia, cảm xúc biến hóa mãnh liệt kia của ông, khiến Vân Phàm Trần cũng cảm nhận được, trong lòng không nhịn được buồn bực, mình đã làm cái gì chọc giận lão nhân hồ ly này chứ?

"Hừ." Thu Phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, lắc cơ thể biến mất ngay tại chỗ, ở lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, một tiếng "Bốp" thanh thúy vang khắp sảnh yến hội.

Vân Tiên ôm hai má sưng đỏ, sửng sốt ba giây, rồi mới "Oa" một tiếng khóc rống lên.

"Viện trưởng đại nhân, vì sao lại phải đánh tiểu nữ? Nàng làm sai cái gì?" Sắc mặt của Vân Phàm Trần khẽ biến, nắm chặt tay, trong giọng nói mang theo một tia chất vấn.

Ông hiển nhiên tức giận, nên mới dám dùng giọng nói như thế để nói chuyện với Thu Phong.

"Làm gì sai à? Hừ, nàng dám muốn giết đệ tử bảo bối của ta, ngươi nói nàng có sai hay không?" Thu Phong lão nhân đứng thẳng lưng, vẻ mặt khinh thường, Vân Phàm Trần là người không quan trọng, sao đáng giá để ông đặt vào mắt chứ? Lại dám chất vấn mình như thế.

Thiếu nữ kia, là đệ tử của viện trưởng Thu Phong?

Trừ người trong Hoàng Thành ra, những người còn lại đều không biết, lúc này tất cả đều sợ ngây người.

Vẻ mặt của Vân Phàm Trần thay đổi mấy lần, dù là ông, cũng bị tin tức này làm cho rung động, nhưng nghĩ đến nữ nhi yêu dấu của mình, lắc tay nói: "Viện trưởng, đồng ngôn vô kị, tiểu nữ tuổi nhỏ không hiểu biết mới nói ra lời ấy, ta định bảo nàng xin lỗi viện trưởng, nhưng nàng chỉ nói miệng mà thôi, lại chưa thực sự hành động, viện trưởng lại ngông cuồng tự ra tay, có phải hơi quá phận rồi hay không?"

"Đồng ngôn vô kị? Tuổi nhỏ?" Thu Phong cười khinh bỉ, ánh mắt lướt qua trên người Vân Tiên đang khóc như mưa: "Ta quản muội muội ngươi, tuổi nàng còn nhỏ? Nàng đại khái đã mười bảy tuổi rồi đúng không? Còn lớn hơn đệ tử của ta hai tuổi, lại vẫn còn nhỏ? Còn đồng ngôn vô kị? Ta nói, không phải ngươi bị chóang váng chứ!"

Lời nói của Thu Phong, làm cho mọi người trong sảnh yến hội đều cười ồ lên.

"Lại nói, lời nói và hành động thực tế có gì khác nhau? Ngươi còn muốn nàng trả giá bằng hành động thực tế


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.