Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 242: Q.1 - Chương 242: Thiếu






Edit: Giáp Thị thiên Thanh.

"Cái kia, phát sinh chuyện gì rồi sao?"

Hạ Như Phong bị tiếng vỗ tay bất thình lình làm cho hoảng sợ, sờ sờ mũi, lòng tràn đầy khó hiểu, nàng giống như không làm cái gì đi? Chuyện gì đã xảy ra với nhóm người này?

Nếu có người biết ý nghĩ trong lòng của nàng, đoán chừng sẽ trực tiếp lựa chọn đem nàng một cước đạp chết.

Còn không có làm cái gì? Trên đời này có người nào biến thái có thể giống như nàng, hoàn hảo thông qua khảo nghiệm chín tầng của Linh Sư viện chứ? Nàng quả thực chính là người đầu tiên từ xưa đến nay, lại còn không biết xấu hổ nói nàng không làm cái gì?

"Như Phong, chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi đã hoàn hảo thông qua khảo nghiệm sao? Chỉ có một mình ngươi là thông qua toàn bộ."

Lam Đồng giang tay, bất đắc dĩ lắc đầu, trong cặp mắt màu lam kia xen lẫn một chút ánh sáng mơ hồ.

"Một mình ta?" Hạ Như Phong sững sờ chớp chớp mắt, nàng quả thật không biết độ khó của khảo nghiệm, còn cho rằng cũng không quá khó để thông qua.

Lại không ngờ tới, chỉ có nàng mới hoàn hảo thông qua.

Cảm nhận được ánh mắt đố kỵ đến từ những người còn lại, Hạ Như Phong thở dài, thần sắc lại khôi phục thản nhiên, quay đầu nhìn về phía đám người Lam Đồng cười hỏi: "Các ngươi thì sao?"

"Ta, Liễu Vân Phi, Tiếu Nhiên và Lâm Bản Khanh miễn cưỡng qua ba tầng, xem như có thể tiến vào Linh Sư viện, những người khác đều không có đạt tới tiêu chuẩn."

Kết quả này, cũng ở trong dự đoán của Hạ Như Phong nên cũng không có biểu hiện ra cái gì kinh ngạc.

"Các ngươi sau này định làm như thế nào?" Ánh mắt Hạ Như nhìn những thất bại và nhàn nhạt lên tiếng.

Những người đó nhìn nhau, thời khắc đó, trong lòng mọi người đều hạ xuống một cái quyết tâm.

"Chúng ta vốn cũng không nghĩ tới chính mình có thể tiến vào Linh Sư viện, tới nơi này bất quá là vì trải qua nhiều chút kiến thức thôi, hiện tại, chúng ta đã đạt tới Linh Vương, có thể nộp đơn xin tốt nghiệp ở học viện, sau đó, chúng ta đều sẽ gia nhập Hạ gia."

Nghe vậy, Hạ Như Phong hơi hơi sửng sốt, không ngờ rằng, bọn họ cư nhiên làm ra quyết định này.

Đệ tử đứng đầu danh sách thì đều là thiên chi kiêu tử, lại như thế nào là hạng người bình thường? Nhân tài ở Đông Linh đại lục xuất hiện lớp lớp, bọn họ đã được định trước sẽ không dễ làm người khác chú ý, nhưng mà những người này cũng là đối tượng mà rất nhiều thế lực ở Tây Huyễn đại lục mượn sức.

Có bọn họ gia nhập, đối với Hạ gia mà nói, cũng không phải chuyện xấu.

"Tốt, ngoại công sẽ an bài tốt cho các ngươi." Hạ Như Phong nhẹ nhàng cười: "Chúng ta rời đi trước đi! Tối hôm nay sẽ làm tiệc tiễn đưa cho bọn họ, như thế nào?"

"Được, dù sao có thể tiến vào Linh Sư viện, thứ tự đối với ta cũng không phải cực kỳ để ý." Lam Đồng tao nhã cười cười, khảo nghiệm cuối cùng kết thúc, nàng cũng đã có thể nhẹ nhàng thở ra.

Hỏa trưởng lão nhìn bóng lưng Hạ Như Phong rời đi, nhíu nhíu mày, nhìn về phía Ngả trưởng lão và nói: "Ngươi xem nàng này như thế nào? Ta ngược lại là rất thưởng thức tâm tính không kiêu ngạo không nóng nảy của nàng, cho dù trở thành tồn tại được vạn người chú ý nhưng nàng vẫn là mặt không đổi sắc, người trẻ tuổi có thể làm được điểm ấy như nàng thì đã rất khó rồi."

"Hết thảy xem thi đấu bài danh ngày mai đi! Khảo nghiệm kia chỉ là một phương diện, ta muốn nhìn một chút xem thực lực của nàng như thế nào."

Ngả trưởng lão ngón tay gõ mặt bàn, mi tâm co rút nhanh, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó than nhẹ một tiếng, ttừ chỗ ngồi đứng lên, phẩy phẩy áo bào và liền rồi khỏi hội trường.

Những người còn lại đều lần lượt rời đi, chỉ là chuyện tình hôm nay việc là đủ để trở thành đề tài trọng tâm của trà dư tửu hậu.

Tên Hạ Như Phong, cũng đã định trước sẽ khai hỏa đầu tiên tại Đông vực.

"Đây là có chuyện gì?"

Đi vào phòng, phát hiện gì đó trong phòng đều bị ném ra ngoài, Lâm Bản Khanh biến sắc, sau đó lại gặp nam tử trung niên từ trong cửa chậm rì rì đi ra.

Hắn hai tay chống nạnh, dựa vào cửa, khóe miệng gợi lên một chút nụ cười trào phúng: "Ngày hôm qua các ngươi gặp may được thông qua, hôm nay các ngươi chắc chắn là thua không thể nghi ngờ, đồ vật này nọ ta đã giúp các ngươi chuẩn bị tốt, còn không nhanh cút đi!"

"Ngươi..."

Lâm Bản Khanh đưa ngón tay ra chỉ vào cái mũi nam tử trung niên, đang muốn tức giận thì một giọng nói nhàn nhạt chậm rãi bay tới bên tai: "Lâm Bản Khanh, cùng cẩu so đo là vũ nhục nhân cách, nếu hắn xem thường ngươi thì ngươi liền làm ra thành tích để cho hắn xem, như vậy với hắn mà nói mới là trả thù


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.