Tà Thiếu Dược Vương

Chương 66: Chương 66: Bản gia chủ bỏ tiền, đập hắn




- Nhậm Kiệt, vừa rồi cho ngươi bồi thường ngươi không muốn, hiện tại ngươi muốn cũng không có nữa. Quách Tú nói xong, trực tiếp đem kim phiếu vừa rồi thu hết lại. Hắn không quan tâm chút tiền ấy, nhưng giờ phút này hắn cho rằng đã hoàn toàn không cần thiết.

- Ngươi cho là sử dụng chút bột ngứa, lại đột nhiên đâm nát xe của ta là có thể để ta xấu mặt đúng không. Hiện tại ta muốn bắt ngươi, cho chính ngươi ở Ngọc Kinh Thành trần truồng chạy, nếu như ngươi không chạy ta liền hoàn toàn phế ngươi. Người khác không dám, Quách Tú ta còn thật sự không sợ Nhậm gia các ngươi. Mà loại phế vật ngươi, một ngón tay của ta là có thể giải quyết... Quách Tú nói xong, đã từng bước đi hướng linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt.

- Bột ngứa rất sướng nhỉ, đường đường thiếu chủ của Thánh Dược Đường ngay cả chút vấn đề bột ngứa ấy đều không giải quyết được, thiệt thòi ngươi còn không biết xấu hổ nói ra. Bản gia chủ nếu là ngươi, thà rằng chính mình mất mặt xấu hổ cũng sẽ không nói ra. Dù sao ngươi vốn không phải là thứ tốt gì, chính mình mất mặt trần truồng chạy cũng là chuyện của ngươi, nhưng hiện tại ngươi vừa nói vậy, mất mặt nhưng là Thánh Dược Đường các ngươi. Bột ngứa loại đồ chơi nhỏ này ngươi thân là thiếu chủ Thánh Dược Đường đều không giải quyết được, còn không biết xấu hổ nói, ta thấy Thánh Dược Đường các ngươi cũng chỉ có chút khả năng ấy. Nếu không phải bản gia chủ vừa mới tiếp nhận tiệm thuốc này còn chưa chỉnh đốn, những loại thuốc lởm kia của Thánh Dược Đường các ngươi đã sớm bị thanh lý ra ngoài. Còn Thánh Dược Đường nữa, ta xem các ngươi là Thặng Dược Đường mới đúng.

- Gia chủ, đi mau. Thú bá... mau... Thiết Tháp muốn cho Nhậm Kiệt nhanh chóng vào trong xe, hắn muốn xông qua liều mạng cản trở Quách Tú này lại một chút.

Nhậm Kiệt thò tay kéo cánh tay của Thiết Tháp, Thiết Tháp nguyên bản muốn vọt xuống lập tức cảm giác cánh tay của mình bị giữ chặt, hắn dùng hết sức toàn thân lại căn bản không có biện pháp nhúc nhích một chút.

Điều... Điều này sao có thể?

Thiết Tháp tuy rằng chất phác, nhưng cũng không ngốc. Chính mình hiện tại nhưng là tu vi Luyện Thể Cảnh đại viên mãn, kém một chút là đạt tới Chân Khí Cảnh. Hơn nữa công pháp chính mình tu luyện phi thường đặc biệt, nếu như không phải chân khí và khí kình khác biệt về bản chất, cho dù cùng người Chân Khí Cảnh tầng một, hai so thân thể, so lực lượng đều không sợ.

Nhưng hiện tại, gia chủ chỉ là tùy ý thò tay kéo tay mình, hơn nữa bởi vì mình tay to, gia chủ chỉ có thể tóm lấy một bộ phận, nhưng mình dùng hết sức lại không nhúc nhích được mảy may. Giờ khắc này Thiết Tháp đều ngây ra ở đó.

- Sư phụ... Gần như vào lúc Thiết Tháp muốn chắn ở phía trước, kêu Nhậm Kiệt rời đi, trong đầu Nhậm Kiệt vang lên tiếng của Thường lão tứ.

Nơi này cách Trường Nhạc Đổ Phường cũng không xa, Nhậm Kiệt tuy rằng không thông tri Thường lão tứ nhưng Thường lão tứ cũng biết hiện giờ nơi này là sản nghiệp của sư phụ mình, bình thường liền phái người lưu ý nơi này, sau khi xảy ra chuyện hắn cũng ngay lập tức chạy tới, sau khi tới phát hiện sư phụ ở nơi này hắn lập tức thần thức khẽ động liên hệ Nhậm Kiệt.

- Không có mệnh lệnh của ta, không được có bất kỳ động tác. Nhậm Kiệt thần thức khẽ động ngầm thông tri Thường lão tứ. Thánh Dược Đường này là thế lực giang hồ, tuy rằng hiện tại Thánh Dược Đường chủ Quách Tông Hữu là quốc trượng, Quách Tú này là quốc cữu, nhưng tập tính môn phái giang hồ dù sao bất đồng 5 gia tộc lớn.

Chính mình thân là gia chủ Nhậm gia còn đỡ một chút, nhưng Thường lão tứ thì bất đồng, cho nên Nhậm Kiệt không đến lúc tất yếu không muốn cho Thường lão tứ cuốn vào trong đó. Nếu không đại kế vơ vét tiền của Trường Nhạc Đổ Phường rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng và đả kích.

Về phần cục diện trước mắt, Nhậm Kiệt tự tin còn có thể khống chế.

- Ngươi dùng một ngón tay? Như vậy bản gia chủ không động thủ là có thể đánh tàn ngươi, tin hay không? Nhậm Kiệt nhìn Quách Tú, khiêu khích nói.

Quách Tú lớn hơn Nhậm Kiệt một chút, tuy rằng Nhậm Kiệt là gia chủ Nhậm gia nhưng ở trong mắt Quách Tú cái tên quần là áo lượt Nhậm Kiệt này căn bản không cùng một cấp bậc với hắn. Vừa rồi Đồng Cường ở bên cạnh chính mình linh thú tọa giá bị đâm hỏng, lại đột nhiên xuất hiện loại chuyện đó hắn mới có thể thất thố, mới có thể hơi chút suy sụp. Giờ phút này chính là lúc báo thù, nghe thấy loại khiêu khích này của Nhậm Kiệt, khóe miệng hắn đã nhếch lên.

- Ha ha... Không động thủ liền đánh tàn ta, ngươi cho ngươi là ai. Ngươi cho là đây là Ngọc Hoàng Học Viện hả, ngươi cho là bản thiếu chủ là loại người không đầu óc Cao Phi kia sao. Đọ tiền, Thánh Dược Đường ta còn giàu có hơn Nhậm gia các ngươi. Đọ thế, Thánh Dược Đường ta có tông môn làm hậu thuẫn, ta là quốc cữu gia. Dùng tiền nện người, đó là chuyện lúc ta 10 tuổi đã chơi chán, cho dù ngươi cho nhiều tiền mấy, ai dám động ta. Ngươi hỏi đám phế vật, rác rưởi này xem, cho bọn họ 100 lá gan, bọn họ cũng không dám động đến ta. Còn không động thủ liền đánh tàn ta, hôm nay ta liền tự tay đánh tàn ngươi trút giận cho Phương Kỳ. Sau đó lại đem ngươi lột sạch ném ra đường cái trần truồng chạy, cho ngươi trở thành gia chủ đầu tiên trần truồng chạy trong lịch sử Minh Ngọc Hoàng Triều. Ha ha... Đều là quần là áo lượt, Nhậm Kiệt vừa nói Quách Tú liền đoán được ý tứ của Nhậm Kiệt.

Nhưng hắn lại căn bản không tin chiêu này. Chiêu này cùng người khác chơi thì được, chơi với mình, quả thật chính là múa búa trước cửa Lỗ Ban, tự tìm mất mặt. Hắn ta không biết những trò này đều là mình chơi chán rồi.

Giờ phút này hắn đã cách linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt không đến 20 thước, nếu không phải cẩn thận linh thú tọa giá này của Nhậm gia đem Hồ Hùng đâm bay ra, hắn đã sớm đi lên bắt lấy Nhậm Kiệt. Nhưng linh thú tọa giá này dù sao chỉ là tọa giá, chính mình chỉ cần cẩn thận một chút tránh khỏi, bắt lấy Nhậm Kiệt hết thảy liền xong.

Một tên phế vật, chính mình cho dù đại bộ phận lực lượng trấn áp bột ngứa, nhưng muốn đối phó với hắn cũng như đùa.

Bị Quách Tú nói như vậy, trong đám người vây xem chung quanh vừa rồi, hầu hết đều cúi đầu xuống. Quách Tú đáng ghét bọn họ cũng chán ghét, nhưng đúng như Quách Tú nói, bọn họ thật đúng là không dám động Quách Tú.

Mà đối với lời Nhậm Kiệt nói, không động thủ liền đánh tàn Quách Tú, cũng không có mấy người cho là thật, thầm nghĩ lúc này đến lượt Nhậm Kiệt xui xẻo. Tuy rằng hai ngày trước vừa mới phát sinh chuyện gõ trống trận, nhưng đó dù sao là ở Nhậm gia, có lục gia Nhậm Thiên Tung làm hậu thuẫn cho hắn, nếu không Phương Thiên Ân làm sao sẽ buông tha cho hắn.

Nơi này không có trống trận, dù cho Nhậm gia thật sự có cao thủ duy trì gia chủ như hắn, hiện tại đến cũng muộn rồi. Mà Quách Tú nói thế nào đi nữa cũng từng là người Ngọc Hoàng Học Viện thành tích nổi trội tốt nghiệp, hai năm này chuẩn bị đánh vào Thần Thông Cảnh, mà Nhậm Kiệt nghe nói sắp lưu ban. Nhậm Kiệt giờ phút này nói lớn mấy, mọi người cũng đều âm thầm lắc đầu.

Bá... Nhậm Kiệt từ trong túi trữ vật lấy ra một xấp kim phiếu cùng với một ít ngọc phiếu, đây đã là tất cả tài sản trước mắt hắn có thể lấy ra. Đây còn là bởi vì mập mạp đem tiệm tơ lụa và trang viên xử lý mà có được, còn có một bộ phận thì đem Phương Viêm trói ở cửa chính Nhậm gia, từ trên người hắn ta lấy được.

- Nơi này có chừng hơn 130 vạn lượng vàng cùng với 17, 18 vạn tiền ngọc. Không tính nhiều cũng không tính là ít. Đối với người bình thường mà nói, chỉ cần lấy được 1/10 trong đó, đời này sẽ sống rất tốt. Hiện tại ai đem người của hắn đánh ngã sấp, bản gia chủ liền cho 10 vạn lượng vàng. Nếu có người đem tên biến thái, tự ngược cuồng này đánh ngã, số ngọc phiếu này đều là của hắn. Nhậm Kiệt không để ý tới Quách Tú, trực tiếp lấy kim phiếu và ngọc phiếu ra, nói với người chung quanh.

Vừa thấy Nhậm Kiệt thật sự lấy ra kim phiếu và ngọc phiếu, Quách Tú lại không kìm nổi cười to, tiếp theo sau ánh mắt kiêu ngạo, khiêu khích, đắc ý nhìn ra chung quanh. Quả nhiên để cho mình đoán đúng, tuy nhiên cho bọn họ 100 lá gan bọn họ cũng không dám động chính mình.

- Nếu là các ngươi ở nơi này sinh tồn, các ngươi im lặng không ra tiếng rất bình thường. Nhưng nếu là người mạo hiểm hoặc gì khác muốn ở con đường võ đạo có phát triển, ta nghĩ các ngươi hoàn toàn không cần phải nhịn. Bởi vì một khi ngươi nhịn, cũng đã định ngươi sẽ không có thành tựu gì lớn, hơn nữa các ngươi có thể kiếm một khoản. Với thu nhập bình thường của các ngươi, bao lâu có thể kiếm được mấy chục vạn lượng vàng, hôm nay đạt được khoản hoàng kim này, rời khỏi Ngọc Kinh Thành, Thánh Dược Đường của hắn có thể làm gì được các ngươi sao?

- Có khoản tiền này, các ngươi đến phần đất bên ngoài có thể sống rất tốt, bất luận là muốn tiếp tục tu luyện mạo hiểm hay là đến địa phương khác sinh sống, đều có thể không cần để ý chuyện hôm nay. Mà vừa rồi hắn còn uy hiếp muốn giết các ngươi, bản gia chủ có biện pháp tự bảo vệ mình, nhưng các ngươi thì sao? Nếu như hiện tại còn không động thủ, cũng thật sự không có cơ hội nữa. Nếu như hắn không giết các ngươi đem các ngươi nhốt hết lại, ném đến một địa phương hái thuốc, kỳ thật là chậm rãi đem những người từng nhìn thấy hắn trần truồng, tự ngược đều giết chết, như vậy các ngươi liền thảm.

- Nếu là ta, liền đánh hắn chết khiếp, đánh phế hắn cầm tiền xông ra. Nhiều người như vậy mà, ai biết là ai làm. Ai không dám đánh hắn lấy kim phiếu, đi thôi. Ai dám đánh ngã hắn, bản gia chủ liền đem 7, 8 vạn tiền ngọc này đều cho người đó. Nhậm Kiệt nói xong, trừ bỏ số ngọc phiếu kia ra, những thứ khác toàn bộ đều ném lên không.

Nhậm Kiệt vừa rồi đã chú ý tới, tình huống của đám người vây xem chung quanh, có hai phần một số người buôn bán chung quanh, những người này tuyệt đối không dám đắc tội Thánh Dược Đường đắc tội Quách Tú. Mặc dù chính mình nói sẽ bảo hộ bọn họ, bọn họ cũng không dám, bởi vì loại quái vật lớn Thánh Dược Đường và Nhậm gia này đánh nhau, dễ dàng là sẽ lan đến đem bọn họ nghiền ép, tiêu diệt, cái gọi là bảo hộ căn bản không có khả năng.

Cho nên Nhậm Kiệt cũng căn bản không nói, hắn chủ yếu chú ý là những người đến mua bán đồ, trong đó có hai đến ba phần là một ít người mạo hiểm. Bọn họ đem đồ vật dùng tính mạng đổi lấy đến nơi này bán, đồng thời cũng mua sắm một ít dược vật vì tu luyện và chuẩn bị lần mạo hiểm sau. Còn có một số người tu luyện phần đất bên ngoài. Tóm lại nơi này rồng rắn hỗn tạp, hạng người gì đều có, thành phần tương đối phức tạp. Tuy rằng vừa rồi lúc Quách Tú đắc ý kiêu ngạo khiêu khích, đa số người đều cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, nhưng cũng có số ít lộ ra khó chịu, thậm chí sát khí.

Mà lời nói của Nhậm Kiệt chính là khơi dậy ý niệm của bọn họ, người sợ hãi muốn nhân dịp hỗn loạn chạy mất, người dám mạo hiểm sẽ cướp đoạt kim phiếu, mà có một số người thì sẽ động thủ...

- Thịch thịch... cẩn thận... A... Kim phiếu rơi xuống, trong nháy mắt phía dưới loạn thành một đoàn. Đúng như Nhậm Kiệt đoán, người điên cuồng nhân cơ hội chạy trốn, có người tranh đoạt kim phiếu cũng có một số người cướp đoạt thuận tay động thủ với thủ hạ Quách Tú ở ngoài.

Trong mấy trăm người loại người nào đều có, thủ hạ của Quách Tú mới bao nhiêu, vừa rồi e ngại danh tiếng Thánh Dược Đường không dám trực tiếp động thủ, hiện tại Nhậm Kiệt gây ra hỗn loạn, đám người này có không ít người bất chấp, vài cái liền đem người của Quách Tú đánh ngã, sau đó cướp đoạt mấy tấm kim phiếu rồi nhanh chóng vọt ra ngoài.

- Các ngươi... muốn chết... dám... Quách Tú vừa nhìn lập tức cả kinh, giận quát một tiếng, không đợi hắn mắng ra tiếng, có 5, 6 bóng người đã che mặt từ trong đám người vọt ra, toàn bộ đều là tu vi Chân Khí Cảnh, trực tiếp hướng về phía hắn.

Những người này cũng không ngốc, thừa dịp hỗn loạn xông lên. Đúng như Nhậm Kiệt nói, dù sao mấy trăm người Quách Tú cũng không có khả năng nhớ rõ ai với ai, nhất là phần đất bên ngoài, đánh xong rời Ngọc Kinh Thành, sợ cái rắm à.

- Các ngươi... Bịch bịch bịch... Quách Tú vô cùng kinh ngạc, hoảng hốt liên tiếp ngăn cản, nhưng bản thân hắn bị bột ngứa tra tấn, đại bộ phận lực lượng còn phải dùng để trấn áp loại ngứa ngáy khó chịu này, hiện tại đột nhiên đối mặt với nhiều người như vậy tập kích, lực phòng ngự cũng có hạn.

Trong nháy mắt bị đánh trên trăm quyền, đạp mấy chục cước, chân cương hộ thể miễn cưỡng ngưng tụ bị đánh tan không nói, quần áo rách nát miễn cưỡng che thân trên người đều muốn rách bươm, toàn thân trên dưới không có một chỗ lành.

- Người... đâu... cứu ta... Quách Tú phun ra một búng máu, điên cuồng hô lên, đồng thời khoát tay, trong tay đã cầm một miếng ngọc phù.

Xoạt!

Mấy người đánh Quách Tú kia đều ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt, bọn họ cũng không dám chậm trễ nhiều thời gian, sau khi đánh xong lập tức chuồn, nhưng là Nhậm Kiệt hứa hẹn...

- Chỗ này là của các ngươi... Nhậm Kiệt nói xong, liền chuẩn bị đem ngọc phiếu trong tay ném cho bọn họ.

Có thiếu tiền đến mấy Nhậm Kiệt đều là kẻ dám tiêu tiền, huống chi là đã hứa hẹn.

- Chờ một chút, ta muốn một nửa... Đúng vào lúc này, trong đám người đột nhiên có một người vọt ra, thân hình, tốc độ nhanh đến kinh người, nhoáng một cái đã vọt tới gần, xuyên qua mấy người đứng ra kia, trực tiếp đến gần trước người Quách Tú miễn cưỡng che mặt đứng ở đó.

Tay phải trực tiếp một chưởng, bàn tay thật lớn trực tiếp chộp lấy mặt Quách Tú.

- Ầm... Trong tiếng nổ đem cả người Quách Tú ấn ngã xuống đất, lực lượng thật lớn khiến mặt đất nứt vỡ, lấy thân thể Quách Tú làm trung tâm xuất hiện một cái hố bán kính chừng hai thước, hiệu quả giống như một quả bom mini nổ tung vậy.

- Bịch... bịch... bịch... Tiếp theo sau người này đứng dậy, dùng chân trực tiếp hướng về phía Quách Tú bị hắn ấn ngã xuống mà đạp.

Mà giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn rõ bộ dạng người xông lên này. Khuôn mặt gầy yếu nhưng góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm rạp, hốc mắt hõm sâu, tay trái rũ xuống, rõ ràng cùng cỡ tay phải có chút biến hóa, tuổi lại chỉ 17, 18 mà thôi.

- Móa, tên này điên rồi hả, rồi lại không che mặt.

- Tay trái phế, dĩ nhiên là kẻ điên Tạ Kiếm này. Không trách được.

- Con bà nó, quá hận hả.

...

Mấy người bị lời của Nhậm Kiệt nói động xông lên đều là lâm thời che mặt, nhưng người thanh niên cuối cùng vọt lên lại căn bản không che mặt, không chút kiêng kỵ xông tới. Không ít người không biết hắn, nhưng cũng có người nhận ra hắn. Tả Thủ Tà Kiếm Tạ Kiếm.

- Đủ chia một nửa rồi chứ. Một hơi đạp mười mấy phát, gần như đem Quách Tú đạp lún xuống đất, Tạ Kiếm nhìn người chung quanh xông lên, lại ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt.

Những người đó hận không thể lập tức rời đi, chỉ sợ bị giữ lại hoặc là bị phát hiện. bọn họ cũng không ác như Tạ Kiếm, vừa nghe Tạ Kiếm hỏi như vậy đều liên tục gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.