Tà Thiếu Dược Vương

Chương 99: Chương 99: Dám mắng huynh đệ ta, muốn chết.




Dám mắng huynh đệ ta, muốn chết. Người dày đặc như vậy, nhưng lại giống như ong hái mật giữa buội hoa, không chút ảnh hưởng. Không hiểu sao tên mập mạp toàn thịt này làm được.

Nhậm Kiệt vừa rồi còn lo lắng, thậm chí còn hạ lệnh Đồng Cường chuẩn bị xuất thủ, kết quả lại thấy tên mập này thi triển ra bộ pháp tinh diệu như vậy y không khỏi ngoài ý muốn.

Bá!!! Đám người gây chuyện lập tức yên tĩnh, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chu Hữu Tài, nhìn về phía Tỗ Vũ còn chưa kịp phản ứng.

Tô Vũ còn đỡ, thứ nhất hắn cùng cấp với mập mạp, Nhậm Kiệt, thứ hai, trước kia bị Nhậm Kiệt đụng cho bị thương, vết thương cũng vừa khỏi không được bao lâu, bây giờ so với lúc trước thì không coi vào đâu. Nhưng Chu Hữu Tài lại không chịu được, hắn vốn đã rất xấu, lúc bình thường nếu người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn hắn đã giận sôi rồi, giờ này lại bị người đánh mặt, mà lại ở trước mấy trăm người. Lòng hắn phiền muốn chết.

- Nhường ra! Chu Hữu Tài vóc người không cao to, nhưng thanh âm lại cực lớn. Hắn nổi giận quát lên khiến người xung quanh đều nhường ra một con đường, hắn tiến thẳng về phía trước, tới gần đội cận vệ mới ngừng lại.

- Mập mạp chết tiệt, con mẹ nó ngươi lăn ra đây nhận lấy cái chết cho lão tử, con mẹ nó tên cẩu nô tài ngươi cũng đám đánh lão tử. Chu Hữu Tài chỉ vào Cao Nhân tức giận mắng.

- Lăn ra đây, thật là kiêu ngạo, mọi người thấy không, chính hai tên kia làm hại Phương đại tiểu thư, chúng ta báo thù cho Phương đại tiểu thư.

Tô Vũ không dám xông tới như Chu Hữu Tài, lần trước bị đụng hắn sơ rồi, mà quan trọng những chuyện xảy ra về sau khiến cho hắn không dám xông ra. Cho nên mới kích động đám đông.

Vừa rồi những người này cũng bị hành động khó tin của mập mạp dọa sợ, mấy trăm người tụ lại một chỗ, hắn mập như vậy sao có thể lách qua được, sau khi đánh người xong còn lách trở về. Mọi người cảm giác đầu óc có chút không đủ, nhìn bên mình đều có người, nào có chỗ trống nào?

Lúc này bị Tô Vũ kích động, Chu Hữu Tài lại càng tức giận mắng, không khí lại càng căng thẳng.

- Đúng, nhất thiết phải đuổi hai người bọn họ đi.

- Thật là kiêu ngạo, như vậy cũng dám ra tay.

- Học viện không nên lưu bọn họ, đuổi hai người bọn họ ra ngoài, đuổi đi... ...

Phía sau có mấy trăm người hò hét trợ uy, Chu Hữu Tài cũng cảm thấy khí thế gia tăng, lại chỉ mập mạp măng.

Đúng là người hiền thì bị bát nạt, người hiền bị người cưỡi a, thấy cảnh tượng này, Nhậm Kiệt dùng mông nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, cả một đám đông bị người ta đùa bỡn cũng không biết.

Ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Kiệt quét qua đám người kia, phụ thân Chu Hữu Tài là người Phương gia hắn biết, hơn nữa Chu Hữu Tài cũng coi như biết thân biết phận, chẳng qua là tên nô tài bám gót Phương Kỳ, xem ra hắn không kích động giống đám người kia. Hẳn là Phương Kỳ bảo hắn ra kích động.

Trong này có một số kẻ thường bám mông Phương Kỳ lấy lòng, theo đuổi nàng hung nhất, Tô Vũ hôm nay chỉ biết lẩn vào đám đông, xem ra ít nhiều bọn họ cũng biết một chút.

Nhậm Kiệt quét mắt qua, thấy rõ tình huống mấy trăm người này. Phương Kỳ, mẹ nó, xem ra lần trước không có độc chết ngươi ngươi thấy khó chịu sao. Ngày sòng bạc lão tử khai trương người xúi Cao Phi đi gây chuyện, thiếu chút nữa còn kéo theo Thành vương gia vào, bây giờ lại dùng loại chuyện ghê tởm này đối phó bổn gia chủ.

Lúc Chu Hữu Tài tiến lên chỉ vào Cao Nhân mắng, Nhậm Kiệt không đợi Cao Nhân lên tiếng, đã bước tới. Vẻ lạnh lùng, vẻ tức giận đều biến mất, thấy vậy đám người Chu Hữu Tài đều cười đắc ý.

- Muốn đấu đúng không, bổn gia chủ cùng ngươi chơi đến cùng, chúng ta trực tiếp huyết chiến, quyết định sinh tử.

Nhậm Kiệt nói, tiện tay rút ra bội đao của tên thị vệ bên cạnh, trực tiếp vẽ một vòng tròn, giơ tay ngoắc Chu Hữu Tài bảo hắn tiến vào.

Nhậm Kiệt ra lệnh, thị vệ lập tức bao vây Chu Hữu Tài.

Nhưng mà vừa thấy Nhậm Kiệt vẽ vòng, Chu Hữu Tài liền lui về sau hai bước. Đùa sao, hiện tại Ngọc Kinh Thành ai mà không biết Nhậm Kiệt có thể mượn lực lượng Kim Cương Bất Hoại Thể của thị vệ hắn sử dụng.

Lúc trước Cao Phi vì huyết chiến mà bị đánh chết, mà Chu Hữu Tài còn biết Quách Tú tu vi Chân Khí Cảnh tầng thứ chín còn bị đánh bể ánh mắt, sống chết không biết, hắn sẽ không ngốc dấn vào vết xe đổ này đâu.

- Nhậm Kiệt, chiêu này của ngươi đã không sài được rồi, nơi này là Ngọc Hoàng Học Viện, không phải Ngọc Kinh Thành. Hôm nay chúng ta tới để thuyết pháp, cũng thay học viện thuyết pháp, về phần tên cẩu nô tài chết tiệt này, ta nhất định phải phế hắn.

Phu thân Chu Hữu Tài tuy rằng theo Phương gia, nhưng phụ thân dù sao cũng là Phong Cương Đại Lại, cho dù ở Ngọc Hoàng Học Viện hắn thuộc tầng chót, nhưng cũng không ai dám tùy tiện trêu chọc hắn.

- Khốn kiếp, ngươi còn mắng nữa... Mập mạp bộ pháp bước ra, đang muốn tiến lên cho Chu Hữu Tài mấy cái tát.

Thấy mập mạp vọt lên, Chu Hữu Tài cười lạnh.

Nhưng ngay lúc mập mạp vừa vọt đi, Nhậm Kiệt lại khoát tay ngăn hắn lại.

Đừng thấy Nhậm Kiệt tùy tiện đưa tay ra, nhưng mập mạp lại lảo đảo, trong lòng cả kinh, phiếu cơm lão đại lại biết bước kế tiếp mình đi qua chỗ này, sao lại biết đúng mình đi qua chỗ này chứ?

- Từ nay về sau, người như hắn chọc giận ngươi ngươi đừng để ý, người như thế ngay cả tư cách để chúng ta mắng cũng không có, nhớ lúc đối phó Hồ Hùng và Quách Tú ta nói với ngươi cái gì không, thuốc đó xong chưa?

Nhậm Kiệt ngăn lại mập mạp, dùng thần thức nói với hắn.

- Đã làm xong, bất quá muốn hai loại dược vật đó dung hợp với nhau, lại sinh ra hiệu quả đầy đủ thì rất đắt, ta cũng mất nhiều lắm. A, phiếu cơm lão đại, ngươi không phải muốn dùng nó đối phó đám người này chứ? Lãng phí lắm, Trảo Tâm Nạo Phế Xuân Xuân Phấn cũng không phải xuân dược à, chỉ một chút cũng trị giá mấy vạn lượng vàng đấy.

Mập mạp vừa nghe Nhậm Kiệt hỏi, lập tức đoán được ý đồ của y.

Trảo Tâm Nạo Phế Xuân Xuân Phấn? Nhậm Kiệt nghe cái tên này thiếu chút nữa bật cười. Phấn ngứa và xuân dược kết hợp với nhau, vậy mà hắn lại cho ra một cái tên như vậy.

- Đưa cho ta, yên tâm đi, khẳng định đáng giá kiếm lại được, lát nữa sẽ cho ngươi thấy một tràng diện vô cùng đặc sắc.

Nhậm Kiệt quá rõ chút lòng dạ hẹp hòi của tên mập này rồi, kiếm nhiều tiền thì hắn lại không nghĩ kiếm, ngược lại lại đi để ý chút tiền lẻ. Nhậm Kiệt đoán chuyện này liên quan tới thời gian hắn lưu lạc.

Nghe vậy, mập mạp mới len lén móc bình Trảo Tâm Nạo Phế Xuân Xuân Phấn nhét vào tay Nhậm Kiệt.

- Hừ, Nhậm Kiệt ngươi không phản đối sao, mặc dù ngươi là gia chủ Nhậm gia, nhưng ngươi bây giờ khiến rất nhiều người tức giận, ngươi không thấy sao, hiện tại càng ngày càng nhiều người ủng hộ chúng ta, bây giờ chúng ta muốn đuổi ngươi ra khỏi Ngọc Hoàng Học Viện.

- Đúng, đuổi ra khỏi Ngọc Hoàng Học Viện, tuyệt đối không thể để người như vậy ở lại Ngọc Hoàng Học Viện nữa.

- Cút ra ngoài, cút ra ngoài... ...... Trong lúc Nhậm Kiệt và mập mạp âm thầm trao đổi, đám người kia càng ngày càng náo động, thậm chí có người đã xung đột với đội cận vệ.

Người càng lúc càng nhiều, trong hoàn cảnh, không khí đặc thù này, , người định lực kém rất dễ bị ảnh hưởng. Đây là lực lượng số đông, ở trong hoàn cảnh này, bọn họ dần mất đi mục đích và ý nghĩ của bản thân.

Bây giờ có không ít người kích động, cho nên tình huống càng ngày càng bất ổn, dựa theo ý nghĩ của Phương Kỳ, nếu như học viện không lên tiếng ngăn lại, cuối cùng để cho xung đột bạo phát, đến lúc đó Nhậm Kiệt nếu không bị đám người kia đánh chết thì nàng ta cũng hạ lệnh thủ hạ động thủ.

Mà Phương Kỳ thấy, khả năng nàng phải hạ lệnh thủ hạ động thủ lớn hơn, một khi động thủ rất khó người có thể bảo vệ được Nhậm Kiệt.

Cục diện đang theo đà phát triển theo Phương Kỳ đoán.

Mà lúc này Nhậm Kiệt lại từ trong túi đựng đồ lấy ra mười mấy bình sứ, giống như ảo thuật khiến cho người ta hoa cả mắt, đem thuốc của mập mạp đổ vào trong.

Hả? Lúc này còn có tâm tình chơi đùa?

Hắn đang làm gì vậy?

Chu Hữu Tài đứng gần Nhậm Kiệt nhất, hắn nhìn rõ nhất, Chu Hữu Tài trợn tròn mắt không hiểu nhìn y, ảo thuật sao? Chơi gì vậy?

Bởi vì lúc này không phải lúc chơi à!

Nhậm Kiệt phối trí xong, trực tiếp vung lên không trung, từng bình chậm rãi bay lên không trung.

Giống như bướm vẫy cánh bay lên, từng bình xoay tròn bay lên chậm chạp, sau khi bay tới trung ương liền phân tán sang hai bên.

- Hả? Chu Hữu Tài thấy vậy lại càng khó hiểu.

Chỉ mập mạp biết, thấy phiếu cơm lão đại dùng tất cả Trảo Tâm Nạo Phế Xuân Xuân Phấn của mình, lập tức hết chỗ nói, thầm nghĩ thứ này công hiệu siêu cường, phiếu cơm lão đại nghĩ gì vậy...

- Bịch bịch bịch... Nói thì chậm nhưng mà từ lúc văng lên tới lúc rơi xuống rất nhanh, trong nháy mắt, mười mấy cái bình đều phân tán ra xung quanh.

Tiếp đó va vào nhau vỡ tung.

Phía dưới loạn thành 1 đoàn, căn bản không có ai chú ý tới trên đầu mình có nhiều bình sứ va chạm, lại càng không chú ý có thuốc bột rơi xuống.

- Báo cho tất cả mọi người sau ba hơi thở phải nhanh chóng tiến vào trong viện, tạm thời nín thở, đồng thời bảo cường giả Thần Thông Cảnh và Chân Khí Cảnh tầng chín trở lên vận chuyển lực lượng tạo thành vòng phòng ngự, tránh cho bột phát thổi vào trong viện.

Lúc ném bình sứ lên, Nhậm Kiệt cũng đã thông tri cho Đồng Cường.

- Rút lui! Đồng Cường thần thức vừa động, thông báo cho tất cả người cận vệ đội, dưới sự hướng dẫn của Nhậm Kiệt và mập mạp, tất cả mọi người đều rút đi.

- Không xong... Chu Hữu Tài tuy rằng còn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao vẫn tính táo hơn những người khác, biết có chuyện cổ quái, nhưng chờ lúc hắn phát hiện thì đã không kịp rồi, người dính Trảo Tâm Nạo Phế Xuân Xuân Phấn. Hắn cũng hít vào một ít.

- Ha ha, thấy không, Nhậm Kiệt và cận vệ đội của hắn bị dọa sợ rồi.

- Không sai, người của chúng ta càng ngày càng nhiều, người Ngọc Hoàng Học Viện cùng nỗ lực, đuổi tên khốn kia ra ngoài.

- Không sai, đừng tưởng trốn đi là xong, ngươi tránh được lần đầu còn tránh được lần sau sao? ......

Cả đám còn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng đám người Nhậm Kiệt bị dọa sợ rút đi.

- Trời ơi, phiếu cơm lão đại, mấy trăm người a! Mập mạp và Nhậm Kiệt ngồi trên nóc nhà, nhìn mấy trăm người phía dưới, hắn không dám tưởng tượng ra tràng cảnh kia.

- Vậy còn chưa phải náo nhiệt nhất, náo nhiệt nhất còn ở phía sau. Nhậm Kiệt cười nói: - Đã nói ngươi là đáng giá kiếm tiền mà, thấy đặc sắc không, không phải có người muốn chơi sao, vậy thì xem ai ác hơn, xem ai hung hơn.

- Ai... Ai nha, chuyện gì xảy ra.

- Mẹ nó, ngứa chết ta rồi.

- Ứ, Ứ... ... Nhưng vào lúc này, bên ngoài trở nên náo nhiệt, không ít người ngứa ngáy khó chịu, không ngừng cào gãi. Lại có người mặt đỏ lên, cả người toàn thân nóng bừng, mắt như bốc lửa, thở hổn hà hổn hển.

- A! Mẹ nó, đây là độc gì vậy? Chu Hữu Tài cũng ngứa không chịu được, biết mình trúng độc, thuận miệng ăn giải độc vào, nhưng mà cũng không có hiệu quả, người thì vừa nóng vừa ngứa muốn chết.

Với tu vi như hắn mà đã như vậy, người khác thì không cần phải nói, cả một đám kinh hãi, không dám tìm Nhậm Kiệt gây phiền toái nữa, người thực lực kém gãi rách cả da, người có thực lực thực thì hơi kìm chế được, thậm chí có người đã cởi hết quần áo ra.

- Á! Mập mạp quay đầu đi.

- Hả, chuyện gì vậy, đều là nam nhân ngươi sợ cái gì? Nhậm Kiệt thấy mập mạp nghiêng đầu, cười nói.

- Cắt, chính vì đều là nam mới không muốn nhìn, một đám bại hoại thì có thứ tốt gì mà nhìn chứ. Mập mạp thuận miệng nói một câu, bất quá vẫn liếc mắt nhìn sang, phát hiện tràng diện càng ngày càng đồ sộ.

- A... Ngứa chết ta, khốn kiếp, nhất định là Nhậm Kiệt hạ độc.

- Tại sao có thể như vậy, khó chịu quá, ta phải tìm một cô nương phát tiết đã.

- Không chịu được, có ai giúp ta không? ...

Lúc này, thanh âm gì cũng có.

- Nhậm Kiệt khốn kiếp, ngươi lăn ra đây cho ta... A... Lúc này, Chu Hữu Tài dùng toàn bộ lực lượng trấn áp dược lực, tạm thời còn không đến mức mất khống chế, nhưng cả người ngứa ngáy khó chịu, hai loại dược vật này cũng không phải độc dược chân chính, trừ phi lực lượng đạt đến trình độ nhất định, nếu không không thể khống chế được.

Chính vì khó khăn như vậy, Chu Hữu Tài mới rống giận, nhưng mặt đầy hoảng loạn.

- Mập mạp, nhìn kỹ nha, kịch vui giờ mới bắt đầu. Nói xong, Nhậm Kiệt khoát tay với Đồng Cường, Đồng Cường sớm đã được Nhậm Kiệt thông báo, lập tức truyền lực lượng Kim Cương Bất Hoại Thể cho Nhậm Kiệt, ngay sau đó y vọt xuống.

Lăng không từ trên nóc nhà vọt xuống, mục tiêu đúng là Chu Hữu Tài, Nhậm Kiệt một quyền trực tiếp đấm tới.

- Ngươi... - Bịch... Chu Hữu Tài dù sao cũng là học sinh ưu tú năm hai của Ngọc Hoàng Học Viện, thấy Nhậm Kiệt công kích vội vàng đưa tay đón đỡ, ngay sau đó bị chấn cho liên tiếp lui về sau, cho tới khi đụng bay một người mới dừng lại được.

Nhậm Kiệt căn bản không cho Chu Hữu Tài cơ hội, trong nháy mắt ánh sáng trên người nở rộ, hai tay biến hóa, Bát Phương Tuyệt Sát triển khai, liên tục nện lên ngực Chu Hữu Tài.

Chu Hữu Tài vốn phản ứng cũng không chậm như thế, nhưng thời khắc này hắn lại phải dùng lực lượng trấn áp xuân dược, cho nên không kịp vận chuyển lực lượng, cho nên động tá chậm chạp hơn nhiều.

- Bịch... Nhậm Kiệt hai tay hóa trảo, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.

- Oanh... Chu Hữu Tài liên tục nện nát vách tường, bởi vì lực đạo quá mạnh cho nên trực tiếp xuyên qua.

Nhậm Kiệt lập tức vọt vào, không đợi Chu Hữu Tài đứng lên, y đã túm lấy cỏ hắn, tay trái bóp chặt cổ họng, tay phải ghìm tay.

- Nhớ kỹ, mập mạp là huynh đệ ta, ngươi dám sủa huynh đệ, bằng hữu ta, dám mang người đến đây gây sự, dám đến chỗ chúng ta vênh hàm hất mặt.. Bịch bịch bịch... Nhậm Kiệt không chút khách khí đập xuống, hai tay liên tục trút xuống như mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.