Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 92: Chương 92: Dương Yến Xuân xuất hiện!




“Võ đạo thế gia?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.

“Đây là truyền thống của khu Giang Nam, cứ ba năm là các võ đạo thế gia lớn sẽ tổ chức một hội nghị thượng đỉnh, mục đích là để thể hiện thực lực dòng họ của họ, coi đây là cơ sở để đạt được nhiều quyền lợi hơn.” Tần Lăng Thường trả lời.

“Không phải nhà cô ở kinh thành sao? Hội nghị thượng đỉnh khu Giang Nam kiểu như này, đáng lẽ không có liên quan với cô chứ, sao cô lại muốn tham gia?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Nhà họ Tần chúng tôi có chi nhánh ở Giang Nam, hơn nữa công việc vô cùng nhiều, ông tôi rất coi trọng khối công việc này, cho nên mới cử tôi đến Giang Nam. Mà hội nghị thượng đỉnh lần này sẽ liên quan đến tình hình ở Giang Nam ba năm tới, cho nên tôi phải tham gia.” Tần Lăng Thường trả lời.

“Võ đạo thế gia... thể hiện thực lực, ý nghĩa của hội nghị thượng đỉnh lần này, thực ra chính là đấu võ giữa các võ đạo thế gia lớn đúng chứ?” Phương Vỹ Huyền nhướng mày hỏi.

“Có thể hiểu là như vậy... Vốn dĩ tôi đã liên lạc với nhà tôi, cử một vị trưởng lão cảnh giới tông sư cùng tôi đến Giang Nam tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này. Nhưng mà không biết vì sao, đột nhiên ông tôi đứng ra gạt bỏ yêu cầu của tôi, để tôi tự mình nghĩ cách. Hội nghị thượng đỉnh ba giờ chiều là bắt đầu, tôi không có cách nào khác, nên đành đến tìm cậu xin giúp đỡ.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Lăng Thường tràn ngập khó hiểu, cô ấy nói.

Tần Lăng Thường không hiểu vì sao Tần Hải Minh lại làm vậy, Phương Vỹ Huyền lại hiểu rất rõ.

Tên nhóc này, chính là muốn kéo Phương Vỹ Huyền xuống nước!

Phương Vỹ Huyền suy nghĩ một chút, anh nói: “Nếu giao đấu ở hội nghị thượng đỉnh này, có thể đánh chết hoặc đánh phế đối thủ chứ?”

“... Về chuyện này thì tôi cũng không rõ, lúc trước tôi cũng chưa từng tham gia.” Tần Lăng Thường hơi sủng sốt, trả lời.

Nếu như các dòng họ võ đạo lớn ở thành phố Giang Nam đều đến tham gia hội nghị thượng đỉnh này, nếu lúc đấu võ lại không có quy tắc là không được phế người, thì đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, đây chắc chắn được coi là tin tốt.

Anh có thể đánh phế hết tất cả các tinh anh trên đài mà các dòng họ kia mang đến, sau đó hấp thu tu vi của bọn họ.1

Nếu như một buổi chiều có thể hấp thu mấy chục tu vi của các võ đạo tông sư...

Nghĩ tới đây, hai mắt Phương Vỹ Huyền lấp lánh.

“Tôi có thể đi cùng với cô.”

Thấy Phương Vỹ Huyền đồng ý, Tần Lăng Thường thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Phương Vỹ Huyền từ chối, cô ấy thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt.

“Hội nghị thượng đỉnh tổ chức ở hồ Nguyệt Tâm, cách đây khoảng hai giờ đi xe, bây giờ chúng ta xuất phát là vừa hay.” Tần Lăng Thường nói.

...

Hồ Nguyệt Tâm là điểm tham quan nổi tiếng ở Giang Nam, phong cảnh nơi này vô cùng đẹp, mặt hồ Nguyệt Tâm sáng như gương, những đóa sen lay động trên mặt hồ càng tô vẽ cho mặt hồ thêm tươi đẹp hơn.

Cho dù không phải kỳ nghỉ, nhưng khách du lịch ở đây lại vô cùng nhiều. Nhưng hôm nay đến hồ Nguyệt Tâm, ngoại trừ khách du lịch thì phần lớn là các đại diện võ đạo thế gia lớn Giang Nam, còn có một vài đại diện nhà giàu thế tục cấp cao.

Trên hồ Nguyệt Tâm có rất nhiều cây cầu nhỏ nhân tạo, đủ để mấy trăm người đứng trên đấy.

Mà ở vị trí trung tâm hồ Nguyệt Tâm có một đài cao không che chắn rất lớn, đài cao này bình thường được dùng để cho đoàn biểu diễn. Nhưng hôm nay, lại được dùng để cho các tinh anh đại võ đạo thế gia đấu võ với nhau.

Cơ Hiểu Nguyệt và Cơ Chấn Hoành cũng đi đến bên bờ hồ Nguyệt Tâm, bọn họ vẫn chưa lên cầu mà đứng ở cạnh cửa vào.

“Hội nghị thượng đỉnh này rất được quan tâm, ngoại trừ các võ đạo thế gia lớn thì còn có không ít người đến xem trò hay như chúng ta, nhà họ Hoàng, nhà họ Giang, nhà họ Hồ...” Cơ Chấn Hoành nói.

“Dù sao ba năm mới có một lần, bọn họ đều muốn xem thử bây giờ dòng họ nào có thực lực mạnh nhất để đi ôm đùi.” Cơ Hiểu Nguyệt nói.

“Hiểu Nguyệt, con cảm thấy nhà chúng ta... cần tìm một chỗ dựa sao?” Cơ Chấn Hoành do dự hỏi.

Cơ Hiểu Nguyệt lập tức lắc đầu nói: “Cha, trở thành dòng họ lệ thuộc võ đạo thế gia, không nghi ngờ gì là có thể mang lại rất nhiều lợi ích trong thời gian ngắn... Nhưng mà cha nên biết là từ đó về sau, chúng ta sẽ mất đi quyền thống trị dòng họ, thậm chí còn mất đi danh dự.”

Cơ Chấn Hoành thở dài một hơi nói: “Nhưng mà chúng ta không tìm chỗ dựa vững chắc, những dòng họ khác cũng sẽ tìm chỗ dựa vựng chắc thôi, đến lúc đó, rất nhanh thôi nhà họ Cơ chúng ta sẽ rớt khỏi tầng lớp đệ nhất dòng họ ở Giang Nam.”

Tâm trạng Cơ Hiểu Nguyệt cũng rất nặng nề, hôm nay có nhiều dòng họ thế tục đến hồ Nguyệt Tâm như vậy, mục đích rất rõ ràng, chính là để tìm một chỗ dựa vững chắc.

“Nhà họ Chung đến rồi!” Lúc này, người bên cạnh hô lớn.

Cơ Hiểu Nguyệt nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy ba người đối diện đi tới.

Dẫn đầu là một nam một nữ trẻ tuổi, Cơ Hiểu Nguyệt đều biết họ.

Người đàn ông là Chung Thế Viễn, người nữ là Chung Mỹ Ân, hai người họ là anh em, cũng là nòng cốt thế hệ này của nhà họ Chung.

Ông lão đi phía sau Chung Thế Viễn kia, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, khí thế trên người vô cùng lớn mạnh, vừa nhìn lập tức biết không phải là võ giả bình thường.

“Ông lão này, có lẽ là võ đạo tông sư nhỉ?”

“Không hổ là nhà họ Chung, tùy tiện cũng lập tức có thể mang theo cường giả cấp bậc tông sư ra ngoài...”

“Thực lực nhà họ Chung, e rằng đã là tồn tại mạnh nhất của hội nghị thượng đỉnh lần này đấy chứ?”

Chung Mỹ Ân nhìn thấy Cơ Hiểu Nguyệt, vẻ mặt hơi thay đổi, lại nhìn xung quanh Cơ Hiểu Nguyệt, nhưng không thấy Phương Vỹ Huyền đâu.

Nghĩ một chút, Chung Mỹ Ân trực tiếp đi về phía Cơ Hiểu Nguyệt.

“Cô Cơ.” Chung Mỹ Ân chào hỏi Cơ Hiểu Nguyệt.

Cơ Hiểu Nguyệt lập tức trả lời: “Cô Chung, xin chào.”

“Cô Cơ, cái người Phương Vỹ Huyền lần trước đâu rồi? Sao cô không đưa anh ta đến?” Chung Mỹ Ân hỏi.

“Cậu Phương... anh ấy không có thời gian.” Cơ Hiểu Nguyệt trả lời.

Thật ra Cơ Hiểu Nguyệt cũng có nghĩ tới việc gọi Phương Vỹ Huyền cùng đến đây, nhưng cô ấy suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy Phương Vỹ Huyền sẽ không đồng ý tham dự những nơi này, nên cũng từ bỏ.

Nhưng mà Cơ Hiểu Nguyệt ngược lại rất nghi ngờ, không phải trước đây Chung Mỹ Ân chướng mắt Phương Vỹ Huyền sao? Sao bây giờ lại đột nhiên quan tâm đến anh như vậy?

“Cô Chung, cô tìm cậu Phương có chuyện gì sao?” Cơ Hiểu Nguyệt hỏi.

Nhớ lại cảnh trong rừng rậm nguyên thủy kia, cảnh Phương Vỹ Huyền dễ dàng giết chết con quái vật kia, ánh mắt Chung Mỹ Ân thay đổi.

“Không có gì, vậy tôi đi lên hồ Nguyệt Tâm trước.” Chung Mỹ Ân lắc đầu, xoay người rời đi.

Cơ Hiểu Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn bóng lưng của Chung Mỹ Ân, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nghi ngờ.

“Nhà họ Trịnh cũng có người đến sao?” Lúc này lại có người ngạc nhiên hô lên.

Nhà họ Trịnh?

Cơ Hiểu Nguyệt cũng lộ vẻ nghi ngờ nhìn qua đó.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang khoác tay một người phụ nữ quyến rũ, cùng nhau đi đến.

Đi theo phía sau bọn họ là hai ông lão mặc áo võ, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết thực lực vô cùng mạnh.

Lúc nhìn thấy mặt của người phụ nữ kia, sắc mặt Cơ Hiểu Nguyệt lập tức thay đổi.

Sắc mặt Cơ Chấn Hoành cũng tái mét.

Dương Yến Xuân!

Người phụ nữ kia chính là Dương Yến Xuân!

Sao cô ta lại đi cùng với nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc chứ?

Nhà họ Trịnh là võ đạo thế gia ở Hoài Bắc, hôm nay vì sao lại đến hội nghị thượng đỉnh võ đạo thế gia Giang Nam vậy?

“Đó là cậu chủ nhà họ Trịnh - Trịnh Thanh Huỳnh, người phụ nữ bên cạnh gã ta rất quen mắt, là ai ấy nhỉ?”

“Người phụ nữ đó là vị thiên tài kinh doanh kia của nhà họ Dương, Dương Yến Xuân!”

“Cái đệt, Dương Yến Xuân? Làm sao Dương Yến Xuân lại... không phải gần đây nhà họ Dương dạo vừa xảy ra chuyện lớn sao?”

Có người nhận ra Dương Yến Xuân, cũng bàn luận sôi nổi.

Lúc này, có người ra nghênh đón, người đó nói: “Cậu chủ Trịnh, hôm nay ở đây tổ chức là hội nghị thượng đỉnh võ đạo thế gia Giang Nam, sao cậu cũng đến đây vậy?”

Nét mặt Trịnh Thanh Huỳnh lộ vẻ mỉm cười, nhìn Dương Yến Xuân một cái nói: “Nhà họ Trịnh chúng tôi gần đây muốn đến Giang Nam phát triển, cho nên nghĩ tới việc đến đây nhìn xem tình hình như thế nào. Hơn nữa, hội nghị thượng đỉnh này cũng không có quy định chỉ có dòng họ ở Giang Nam mới có thể vào, đúng chứ?”

“Đương nhiên là không có rồi, haha... Với thực lực của nhà họ Trịnh thì ai dám ngăn cảm cậu chủ Trịnh cậu chứ!” Người đó nịnh nọt cười nói.

Trịnh Thanh Huỳnh cười nhẹ một cái rồi ôm lấy eo Dương Yến Xuân, bước lên cây cầu của hồ Nguyệt Tâm.

Cơ Hiểu Nguyệt và Cơ Chấn Hoành đứng cách đó không xa, nhìn Dương Yến Xuân, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Dương Yến Xuân... đã nương nhờ nhà họ Trịnh rồi...” Cơ Chấn Hoành trầm giọng nói.

Cơ Hiểu Nguyệt không nói gì, nhưng trong lòng đã trầm xuống.

Nhà họ Trịnh là tồn tại gì?

Bọn họ không hổ là đệ nhất võ đạo thế gia khu vực Hoài Bắc ngày nay!

Dòng họ bọn họ mấy chục năm gần đây, bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả cảnh giới tông sư, ai cũng có thực lực siêu phàm!

Nghe nói dòng họ bọn họ năm mươi năm trước, nhận được sự chỉ điểm và truyền lại của một vị cao nhân, từ đó trở đi lập tức bước trên con đường vượt bậc.

Nhà họ Trịnh ngày hôm nay, quả thực chính là một tồn tại không khác gì người khổng lồ.

Tất cả võ đạo thế gia của khu vực Giang Nam liên hợp lại với nhau, e là cũng khó có thể đánh bại một nhà họ Trịnh.

Làm sao Cơ Hiểu Nguyệt cũng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy mà Dương Yến Xuân lại ôm đùi của nhà họ Trịnh!

“Lần này Dương Yến Xuân dẫn theo Trịnh Thanh Huỳnh trở về Giang Nam, mục đích chắc chắn không đơn giản chỉ là tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này, cô ta chắc chắn tìm cậu Phương báo thù! Phải nhanh chóng thông báo cho cậu Phương biết!” Sắc mặt Cơ Hiểu Nguyệt tái nhợt, nhanh chóng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Phương Vỹ Huyền.

Nhưng chính vào lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Các người cũng ở đây à, trùng hợp vậy.”

Phương Vỹ Huyền xuất hiện trước mặt Cơ Hiểu Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.