Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 168: Chương 168: Một quyền đánh nát




Khi người đá đến gần, có võ giả mặt biến sắc, hoảng sợ hét lên.

“Vật liệu tạo nên người đá... hình như là nham thạch Thiên Đấu cứng nhất!”

Thật không ngờ người đá này lại được cấu tạo từ nham thạch Thiên Đấu!

Nham thạch Thiên Đấu là một loại nham thạch cực kỳ quý giá, đá Thiên Đấu được khai thác từ đó là loại đá cứng nhất, đồng thời là một trong những vật liệu hiếm và đắt nhất trên thế giới.

Người đá này cao đến bốn mét, trên người không biết có tổng cộng bao nhiêu tấn nham thạch Thiên Đấu?

Điều làm người ta càng khiếp sợ hơn là người đá này được tạo ra bằng cách nào vậy?

“Chắc là tương tự với làm xác sống, xem ra căn nguyên của thôn này khá mạnh.” Trần Cao Hạc đứng cách đó không xa, ánh mắt dao động.

“Rầm, bịch, bịch!”

Người đá càng ngày càng đến gần, mỗi bước đi của nó đều khiến mặt đất rung chuyển.

Những người vây xem bao gồm cả võ giả và các doanh nhân giàu có đều lộ vẻ sợ hãi, nhanh chóng lùi lại.

Nhìn một cái là biết người đá này không phải một thứ bình thường, với một thân hình khổng lồ, lại cứng rắn như vậy, nó chỉ cần phẩy tay một cái là dễ dàng làm họ bị thương.

“Đây là thạch linh hộ mệnh do tổ tiên chúng tôi để lại! Phương Vỹ Huyền, tôi chỉ cần ra lệnh một tiếng, thạch linh sẽ tấn công cậu, nó sẽ không dừng lại cho đến khi giết chết mục tiêu! Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu...” Trưởng thôn trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, nghiêm giọng nói.

Mặt Phương Vỹ Huyền không cảm xúc, anh lên tiếng ngắt lời: “Tôi đã nói rồi, nằm mơ cái gì cũng có.”

Sắc mặt trưởng thôn hoàn toàn trầm xuống, ông ta ngẩng đầu lên nói với thạch linh: “Thạch linh, người này đang hủy hoại kế sinh nhai của thôn chúng ta, xin hãy tiêu diệt cậu ta!”

Thạch linh dường như có thể nghe hiểu lời ông ta nói, quay đầu lại nhìn Phương Vỹ Huyền, con ngươi ngày càng sáng rực.

“Rầm, bịch, bịch...”

Nó chạy nhanh về phía Phương Vỹ Huyền, tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn rất nhiều!

Tốc độ của thạch linh hoàn toàn không phù hợp với cơ thể to lớn nặng nề của nó!

Mặt đất gần đó rung chuyển dữ dội.

Xung quanh vang lên tiếng la hét, những người gần đó lần lượt lùi về phía sau.

Thạch linh lao đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, giơ nắm đấm đá khổng lồ lên, đấm về phía Phương Vỹ Huyền!

Phương Vỹ Huyền đạp chân, né sang một bên.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, sỏi đá văng tung tóe!

Vị trí ban đầu Phương Vỹ Huyền đứng đã bị thạch linh dùng một đấm tạo thành một cái hố khổng lồ sâu vài mét!

Thế mới thấy sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào!

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều sợ hãi!

Thạch linh di chuyển quá nhanh, sức mạnh cũng quá kinh khủng!

Ngoài ra trên người nó là nham thạch Thiên Đấu cứng nhất thế giới... vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng bị!

Đây chính là sự tồn tại bất khả chiến bại!

Với cơ thể của một con người, nếu bị nó đấm trúng sẽ lập tức biến thành một bãi thịt nát!

“Hóa ra ở cái thôn này lại có một thần vật như vậy... Thật may là trước đây tôi không đắc tội với trưởng thôn...” Không ít võ giả mừng thầm trong lòng.

“Bùm!”

Lúc này, thạch linh lại tung ra một cú đấm, mặt đất lại nổ tung, xuất hiện một cái hố sâu!

Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn tránh được.

Hàn Minh Lý ở cách đó không xa, khoanh tay trước ngực, mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.

Bây giờ, gã cuối cùng cũng có thể kiểm chứng xem liệu thực lực của Phương Vỹ Huyền có mạnh như lời đồn không.

Trên mặt Trần Cao Hạc không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt rất lạnh lùng.

Nếu có thể, anh ta muốn tự tay tiễn Phương Vỹ Huyền về Tây Thiên.

Nhưng anh ta cảm thấy thạch linh trước mặt hoàn toàn có khả năng giết chết Phương Vỹ Huyền.

Cho dù đổi lại là anh ta, muốn đối phó với thạch linh này, e rằng sẽ tốn rất nhiều công sức.

Cơ thể của nó được cấu tạo bởi nham thạch Thiên Đấu, thật sự quá mạnh, về cơ bản tấn công chả có xi nhê gì với nó.

Trong khi đó, đòn tấn công của nó lại như vũ bão, phải cực kỳ cẩn thận, chỉ cần bị nó đập trúng mặt chính diện, rất có thể sẽ bị trọng thương.

Bây giờ, Phương Vỹ Huyền dường như chỉ có thể né tránh để không bị thạch linh đập trúng.

Nhưng chỉ cần là con người, cơ thể sẽ dần cảm thấy mệt.

Còn thạch linh thì không.

Một khi Phương Vỹ Huyền cảm thấy mệt mỏi, tốc độ sẽ chậm lại, sau đó sẽ bị thạch linh dùng một quyền đập nát bươm.

Trần Cao Hạc biết Phương Vỹ Huyền không chống đỡ được quá lâu.

Trưởng thôn và một nhóm dân làng thông đám bụi mù mịt nhìn Phương Vỹ Huyền đang gắng sức tránh né, ánh mắt họ hiện lên vẻ hung dữ và đắc ý.

Đây chính là kết quả của việc chọc giận họ!

Trưởng thôn gọi thạch linh ra không phải chỉ để giết Phương Vỹ Huyền mà còn để đưa ra lời cảnh cáo đối với tất cả các võ giả có mặt ở đây!

Đừng thấy họ chỉ là dân xóm núi mà coi thường!

“Haiz, thật nhàm chán!” Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của thạch linh, Phương Vỹ Huyền bắt đầu thấy chán ghét.

Thạch linh chính là thạch linh, chỉ có một kiểu tấn công, không có bất kỳ sự biến đổi nào.

Nếu cứ tiếp tục né tránh, Phương Vỹ Huyền sợ rằng sẽ phải né tránh hết đời.

Nhưng lúc này, anh không muốn tiếp tục chơi đùa nữa.

Sau khi hoạt động một lúc, anh cảm thấy kinh mạch trong cơ thể và đan điền căng phồng đau đớn, hẳn là do hấp thu quá nhiều linh khí ở cường độ cao mà không luyện hóa nên sinh ra tác dụng phụ.

Phải nhanh chóng tìm một nơi để luyện hóa những linh khí này.

Nghĩ vậy, Phương Vỹ Huyền không né tránh nữa, dừng lại.

“Cậu ta đột nhiên đứng bất động rồi!” Ai đó hét lên.

Mới có thể đã mệt rồi?

Xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn.

Cái người tên Phương Vỹ Huyền này làm gì có đủ thực lực đánh bại một Võ Tôn.

Hàn Minh Lý lắc đầu nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng cách đó không xa, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Thạch linh giơ quả đấm lên, đánh về phía Phương Vỹ Huyền!

“Rầm!”

Một tiếng nổ vang lên!

Phương Vỹ Huyền bị đánh trúng mặt chính diện!

Mặt mọi người biến sắc.

Lần này, sợ rằng Phương Vỹ Huyền đã biến thành một vũng máu!

Nhưng ngay lúc này, vài người đứng ở một hướng khác sau khi thấy Phương Vỹ Huyền thì sắc mặt đều thay đổi.

“Cậu, cậu ta dùng một tay chặn cú đấm...” Một tên võ giả khiếp sợ hô lên.

Cái gì?

Nghe câu này, tất cả những người có mặt đều sững sờ.

Lúc này, nắm đấm của thạch linh từ từ nâng lên.

Mọi người nhìn thấy Phương Vỹ Huyền vẫn đứng đó, tay phải nắm lấy nắm đấm khổng lồ của thạch linh, từ từ nâng nó lên.

“Chuyện này, chuyện này sao có thể...”

Dùng một tay chặn cú đấm của thạch linh đã đành, lại còn có thể nâng nó lên cao?

Đây loại sức mạnh thể xác đáng sợ nào vậy?

Trong khi mọi người sợ hãi không thôi, Phương Vỹ Huyền bất ngờ đẩy nắm đấm khổng lồ của thạch linh về phía trước.

Thạch linh loạng choạng, thân hình to lớn nặng nề liên tục lùi về phía sau.

Phương Vỹ Huyền đạp chân trái về phía sau, lao về phía trước.

“Nham thạch Thiên Đấu... cũng chẳng cứng lắm.” Phương Vỹ Huyền nhào tới trước ngực thạch linh, nắm chặt tay phải, tung ra một cú đấm!

“Bùm!”

Một tiếng nổ dội lại!

Mọi người đều nhìn thấy bộ ngực rắn chắc vô song của thạch linh đã bị Phương Vỹ Huyền đấm thủng thành một cái lỗ lớn!

“Rầm!”

Một đống nham thạch Thiên Đấu vỡ tung ra từ sau ngực thạch linh!

Cùng lúc đó, nhiều vết nứt xuất hiện quanh lỗ thủng lớn trước ngực thạch linh.

Các khe nứt nhanh chóng lan rộng, càng ngày càng nhiều.

“Răng rắc!”

Sau đó, một tiếng động lớn khác vang lên, cơ thể thạch linh nổ tung, đổ rầm rầm xuống!

Từng mảnh nham thạch Thiên Đấu vỡ tan rơi xuống mặt đất, tạo ra những âm thanh inh tai nhức óc.

Phương Vỹ Huyền đáp xuống mặt đất, ánh mắt lãnh đạm.

Xung quanh là một mảnh im lặng.

Nhiều người trợn mắt há mồm nhìn Phương Vỹ Huyền, hai tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.

Đây là sự thật sao?

Chỉ dùng một cú đấm mà khiến thạch linh làm từ nham thạch Thiên Đấu vỡ tan thành từng mảnh...

Đây có còn là sức mạnh của con người không vậy?

Đây phải là sức mạnh của quái vật mới phải!

“Xem ra những lời đồn ở hồ Nguyệt Tâm... là sự thật. Phương Vỹ Huyền thật sự có thể đánh bại Võ Tôn!” Không ít võ giả trong lòng chấn động!

Quạt giấy của Hàn Minh Lý rơi xuống đất, gã nhìn Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Chuyện này hoàn toàn khác với dự đoán của gã.

Gã còn tưởng Phương Vỹ Huyền sẽ bị đấm một phát chết tươi, nhưng thật không ngờ, người bị đấm một phát chết tươi lại là thạch linh!

Rốt cuộc... sao cậu ta có thể làm được điều này?

Vẻ mặt của trưởng thôn và dân làng cứng ngắc, dường như họ chưa kịp phản ứng trước chuyện vừa xảy ra.

Cho đến khi hai chân còn lại của thạch linh mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống mặt đất, khiến mặt đất rung lên dữ dội, họ mới định thần lại.

“Thạch linh... thạch linh cứ như vậy bị đánh vỡ thành mảnh vụn?”

Mặt trưởng thôn cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy.

Đây là vị thần hộ mệnh mạnh nhất mà tổ tiên để lại cho họ, bảo vệ họ từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Hôm nay lại bị Phương Vỹ Huyền đấm một phát vỡ tan?

“Cầm mấy mảnh nham thạch Thiên Đấu này đi bán, hẳn là cũng được ít tiền, coi như tôi đền bù cho các người.” Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.

Đối với trưởng thôn và dân làng mà nói, những lời này của Phương Vỹ Huyền chẳng khác gì xát muối vào vết thương.

Nhưng sau khi thấy được sức mạnh kinh người của Phương Vỹ Huyền, không ai dám mở miệng ra nói chuyện.

Đặc biệt là trưởng thôn, khi bắt gặp ánh mắt của Phương Vỹ Huyền, ông ta sợ hết hồn, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau.

“Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười, xoay người định rời đi.

“Đứng lại.”

Lúc này, Trần Cao Hạc nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.

Phương Vỹ Huyền quay lại, nhìn Trần Cao Hạc.

“Rốt cuộc cậu đã lấy được thứ gì ở dưới linh tuyền?” Trần Cao Hạc hỏi, sắc mặt anh ta vô cùng u ám.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sức mạnh vừa rồi của Phương Vỹ Huyền đã làm anh ta vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng Trần Cao Hạc rất tin vào cảm giác của mình, khi anh ta gặp Phương Vỹ Huyền trên đường lên núi, Phương Vỹ Huyền cho anh ta cảm giác người này chỉ là một võ giả Tiên Thiên bình thường!

Nhưng bây giờ, Phương Vỹ Huyền lại có thể dùng một quyền đập nát thạch linh!

Trần Cao Hạc cảm thấy chuyện này rất có thể liên quan đến cơ duyên tồn tại bên dưới linh tuyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.